Cuộc thi cấp trường của trường THPT Quế Chi có tên là tuần Quế Chi. Lúc này nhà trường sẽ mở cửa và mời nhiều người trong giới kinh doanh, chính trị cũng như phụ huynh đến tham quan.
Tuần Quế Chi năm nay diễn ra vào một tuần sau vụ chuyển trường của Thẩm Tây Từ.
Trong khoảng thời gian này, các học sinh trong lớp cuối cùng cũng phát hiện ra học sinh chuyển trường là một kẻ lập dị, chỉ có vẻ ngoài điển trai mà thôi. Ngoài ra không còn ai muốn bắt chuyện với anh nữa.
Ai bảo trong lớp có mấy người nhiệt tình mà anh không thích cho nên có mấy chuyện gì không hiểu anh đều đi tìm Triệu Cố để bắt chuyện.
Triệu Cố căn bản không muốn quan tâm đến anh một chút nào.
Cũng vì chuyện này mà mấy ngày nay Triệu Cố phát sầu.
Thẩm Tây Từ rất thích lo chuyện bao đồng, anh đã chạm tới điểm giới hạn của cô. Cô không thể nói chắc có thể nhịn anh tới khi nào nữa.
Ví dụ như giờ nghỉ trưa ngày hôm nay, cô không muốn đến căng tin nên định lấy bánh bao đậu còn sót lại từ buổi sáng ra ăn.
Tuy nhiên, Thẩm Tây Từ đã cố chấp bảo là không đảm bảo đủ dinh dưỡng cho nên anh đã đẩy bánh mì và sữa của anh qua cho cô.
Triệu Cố đã từ chối nhưng đối phương đã bước ra khỏi lớp học. Bỏ lại một bóng lưng tự cho là bản thân rất đẹp trai.
Triệu Cố không còn cách nào khác ngoài cất sữa và bánh mì vào ngăn kéo của anh. Cô tiếp tục ăn bánh bao hấp và chuẩn bị cho cuộc thi toán tuần này.
Môn toán nói là thi đua nhưng dù sao thì nó chỉ mang tính chất giải trí. Học sinh đào tạo quốc tế của Quế Chi cũng không coi trọng cuộc thi này lắm này.
Vì vậy số người tham gia không nhiều, phần lớn đều là học sinh lớp chọn.
Lớp chọn là lớp chạy nước rút kỳ thi tuyển sinh đại học gồm hàng chục học sinh đứng đầu tỉnh và thành phố trong kỳ thi tuyển sinh trung học do trường Quế Chi săn đón.
Mỗi khối chỉ có một lớp cho nên số lượng rất ít.
Mặc dù cuộc thi toán học của Quế Chi sử dụng những bộ đề thông thường nhưng những học sinh này phần lớn đều có kinh nghiệm tham gia Olympic cho nên việc cạnh tranh là rất lớn.
Triệu Cố biết rằng việc quan trọng nhất khi tham gia cuộc thi này chính là lấy đủ từng điểm của từng câu hỏi cho nên cô làm bài rất là cẩn thận.
Hầu hết những người trong phòng thi đều đã nộp bài từ trước nhưng cô vẫn phải tính toán đi tính toán lại cho đến giây cuối cùng.
Nhưng mà sau khi thi đấu xong thì cô vẫn phải trở lại lớp học để học tập.
Việc cô tham gia cuộc thi toán đột nhiên trở thành đề tài bàn tán trong lớp.
Thấy đám người khác trêu chọc là điều khó tránh khỏi, Triệu Cố cau mày và né tránh đám người. Cô quay trở về chỗ ngồi và giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Cô đã quen với việc một số người trong lớp coi cô như một trò đùa và rất hay bắt nạt cô. Cô cũng quá quen với việc người khác hay theo dõi để soi mói cô.
Chỉ cần không ảnh hưởng quá nhiều thì cô có thể chịu đựng được bọn họ trong những lúc ở trường.
Sau khi quay trở lại chỗ ngồi và đeo tai nghe lên, Triệu Cố nhìn thấy sữa và bánh mì lại được đặt trong ngăn kéo của cô từ bao giờ.
Bên cạnh chúng có một tờ giấy ghi chú in đậm: “Phải chú ý dinh dưỡng!” và một vẻ mặt biểu cảm giận dữ.
Triệu Cố liếc nhìn Thẩm Tây Từ, người chống hai tay dưới cằm và nhìn chằm chằm cô.
Trông thấy cô nhìn lén, Thẩm Tây Từ chỉ về phía ngăn kéo và làm động tác uống nước. Sau đó anh tự cười một mình, để lộ một chiếc răng nanh phía bên trái.
Lúc này cô thực sự rất đói.
Số tiền mà cô tiết kiệm được đều dùng để trả tiền ăn ở. Giá cả ở căng tin của trường cũng rất là cao, hầu như bữa sáng nào của cô cũng là bánh bao hấp.
Giá bánh bao ở gần đây cũng không hề rẻ, cô chỉ miễn cưỡng mua nó. Ít nhất thì trong bánh sandwich còn có chút thịt…
Triệu Cố thở dài. Cô nhét ống hút vào và cắn một miếng bánh sandwich. Cô bắt đầu chuẩn bị cho bài diễn thuyết tiếng Anh tiếp theo
Cùng lúc đó, Đàm Trúc Khánh cười nhạo và mỉa mai nửa ngày trời cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà bước tới.
Cậu ta liếc nhìn bài thi nói trên bàn của Triệu Cố. Cậu ta cầm nó lên và nói một cách gay gắt: “Mày còn đăng ký cả diễn thuyết tiếng Anh sao? Làm ơn đi, mày đừng có làm lớp 11A13 chúng tao xấu hổ nữa có được không?!”
“Đã là A13 rồi thì còn xấu hổ cái gì nữa…” Triệu Cố lạnh lùng đáp lời.
Lớp học mỗi kỳ đều được sắp xếp lại theo cấp bậc. Lớp của Triệu Cố là lớp cuối cùng, đứng thứ 13 trong tất cả các lớp. Cô thật sự không biết còn cái gì để mà xấu hổ nữa.
Nhưng mà Đàm Trúc Khánh rõ ràng không cảm thấy như vậy. Cậu ta mỉa mai một câu: “Mất mặt không phải là chuyện thành tích mà là không biết tự lượng sức mình.”
Cậu ta lật bài diễn thuyết tiếng Anh, muốn đọc một đoạn để chế giễu Triệu Cố nhưng vừa mở đầu đã mắc kẹt ở đấy. Cậu ta đụng phải từ đơn mà cậu ta hoàn toàn không quen thuộc.
Cậu ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc khinh thường: “Mày lấy được bản thảo này ở đâu vậy? Đừng nói là diễn thuyết ở trước toàn trường mà đọc một đoạn thôi mày có đọc được không?”
Triệu Cố có chút không kiên nhẫn gõ bàn một cái, nói: “Trả lại cho tôi.”
Đàm Trúc Khánh nghe vậy thì đưa tay ra, cầm bản thảo chạy quanh lớp, không quên giễu cợt cô: “Nếu như mày đọc được hết những thì này thì tao sẽ trả lại nó cho mày.”
Triệu Cố không buồn nói chuyện với cậu ta.
Cô nhìn bóng lưng của Đàm Trúc Khánh, cũng không ngoài tầm với. Khi nào cậu ta lại gần cô thì cô chỉ cần với tay để giật lấy bản thảo.
Sau khi ước tính khoảng cách, Triệu Cố đang chuẩn bị đưa tay ra thì thấy tờ bản thảo đã bị đưa lên.
Thẩm Tây Từ nhìn chằm chằm vào bàn tay anh vừa giơ lên và cánh tay đang giơ lên của Đàm Trúc Khánh còn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Anh cảm thấy bất đắc dĩ: “… Với độ cao này thì không cần dùng đến chiêu này.”
Anh đưa lại bản thảo cho Triệu Cố và lắc đầu ngao ngán.
Sắc mặt Đàm Trúc Khánh tái xanh. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thẩm Tây Từ: “Tao chịu đựng mày lâu lắm rồi đấy! Là học sinh mới chuyển đến, mày không biết thực lực của tao như thế nào sao? Còn dám bắt nạt tao?”
“Bắt nạt…?” Vẻ mặt Thẩm Tây Từ trầm ngâm, anh cúi đầu nhìn xuống: “Tôi vừa mới lấy của cậu một đồ vậy, cái này gọi là bắt nạt sao?”
Ánh mắt của anh thấp xuống, nhìn chằm chằm Đàm Trúc Khánh.
Với khoảng cách này chính là trào phúng đối phương. Đàm Trúc Khánh lui về sau mấy bước. Cậu ta chỉ về phía hai người và nhếch mép: “Mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì? Được thôi. Nếu như bị đuổi học thì đừng có mà đến cầu xin tao.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người xung quanh đều trở nên nghiêm trọng một chút.
Bởi vì những lời mà Đàm Trúc Khánh nói không phải là nói đùa.
Nhà họ Triệu là cổ đông lớn nhất của trường mà Đàm Trúc Khánh lại là cháu trai của bà chủ nhà họ Triệu. Nhà trường vẫn sẽ cho cậu ta một chút thể diện.
Phía trước bàn Thẩm Tây Từ, lớp trưởng Lưu Sương, ấn tượng của cô ấy về học sinh chuyển trường vẫn còn rất tốt.
Nghe thấy vậy, cô ấy không khỏi kéo tay áo của Thẩm Tây Từ: “Đừng cãi nhau với cậu ta. Cậu chỉ cần xin lỗi rồi thôi.”
Sau đó cô ấy nhỏ giọng nhắc nhở: “Vào năm lớp 10 cậu ta thực sự đã khiến một bạn học sinh bị đuổi học. Đừng có tranh chấp với cậu ta, Triệu Cố không xứng để cậu phải đắc tội cậu ta đâu.”
Thẩm Tây Từ nhìn cô ấy nhưng không đáp lời.
“Được rồi, mày không tin có phải không?” Đàm Trúc Khánh lấy điện thoại di động ra bấm một lúc.
Nhưng mà cậu ta không có gọi điện ngay lập tức.
Dù được cưng chiều đến đâu nhưng Đàm Trúc Khánh cũng không phải sinh ra ở nhà học Triệu. Cậu ta cũng không có nhiều quyền lực như vậy để nói chuyện.
Việc năm lớp 10 khiến cho người đó bị đuổi học chính là do người đó khao khát muốn hẹn hò cùng với Triệu An An. Nhưng mà học sinh mới chuyển đến này lại không có lý do chính đáng để bị đuổi học.
Đàm Trúc Khánh trợn mắt, nhìn thấy Triệu Cố vẫn đang sắp xếp lại bản thảo.
“Muốn giúp cô ta thì cứ việc giúp cô ta tiếp đi. À còn nữa, nhớ tìm cho cô ta một trường học mới!” Đàm Trúc Khánh cười một cách lạnh lùng rồi bấm điện thoại.
Triệu Cố ngừng động tác, không khỏi giơ tay lên trán.
Cô cảm thấy đầu óc Đàm Trúc Khánh thật sự có vấn đề rồi đấy.
Lấy lý do học sinh chuyển trường được một tuần đến đây giúp đỡ cô để đuổi học học sinh đó thậm chí cô với anh hoàn toàn không có bất cứ một liên hệ nào. Lý do này quả thật rất “tốt” đó!
Cô liếc mắt, trở lại chỗ ngồi.
Thẩm Tây Từ dường như không hề lo lắng chút nào. Anh cũng không nhìn Đàm Trúc Khánh mà hưng phấn gõ lên bàn của cô: “Cậu có thích học ở Giang Hải không? Tôi giúp cậu chuyển đến trường Quốc tế Giang Hải nhé? Căng tin ở đó tốt hơn ở đây rất nhiều.”
Triệu Cố: …
Triệu Cố nói nhỏ: “Cảm ơn nhưng mà tôi sẽ không bị đuổi học đâu.”
Đàm Trúc Khánh không hiểu, cậu ta cho rằng nhà học Triệu và Triệu Cố chấm dứt mọi quan hệ. Có nghĩa là bọn họ đã từ bỏ hoàn toàn việc bảo vệ cô.
Nhưng mà Triệu Cố cũng nhìn ra trong khoảng thời gian này nhà họ Triệu không có động tĩnh gì thực ra chính là đang xem xét cô. Nếu không thì tại sao bọn họ không ép cô lập tức trả tiền bọn họ?
Bọn họ vẫn ôm hy vọng cô sẽ hiến tủy cho con gái bọn họ. Do đó cô không được phép nghỉ học, nếu không thì bọn họ sẽ không biết đi nơi nào để tìm được cô.
Phía bên kia Đàm Trúc Khánh cũng đã cáo trạng xong xuôi. Cậu ta đắc ý dựa vào thành ghế một chút, đưa điện thoại di động cao lên một chút giống như muốn cả lớp chứng kiến khoảnh khắc này.
Giọng nói trầm thấp của Triệu Kiến Nghiệp vang lên từ trong điện thoại di động: “Cháu có bị điên hay không! Học hành cho đàng hoàng đi, đừng có nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn như thế này nữa!”
Cả lớp im lặng một lúc lâu. Đàm Trúc Khánh đỏ mặt, cố gắng sửa lỗi: “Chú của tao đang họp. Đợi tao về tao sẽ nói rõ ràng cho chú ấy! Chúng mày cứ chờ đấy!”
Triệu Cố không hiểu sao lại bị cậu ta xếp vào nhóm với anh, cô chỉ có thể đưa tay ra, xoay tay ra hiệu cho cậu ta cứ tùy ý mà làm.
Triệu Cố nhét bài diễn thuyết vào trong ba lô. Cô lắc đầu nói: “Tôi sẽ không có khả năng bị đuổi học đâu. Nhưng mà cậu ta nhất định sẽ quấy rầy giáo viên gọi điện cho mẹ của cậu. Lúc cậu về nhà nhớ giải thích cho hai người bọn họ.”
Nói xong cô có chút bất lực quay sang Thẩm Tây Từ. Vừa định nói nếu như cần làm chứng thì cô có thể giúp anh.
Cô trông thấy Thẩm Tây Từ đang nghịch điện thoại giống như không nghe thấy gì. Một lúc sau thì anh quay đầu sang nói: “Nếu như cậu không thích trường Quốc tế, thì trường cấp ba Lục Nhân cũng rất tốt. Đó là trường tư nhân duy nhất ở trong tỉnh.”
Triệu Cố: …?
Thấy Triệu Cố không có ý định chuyển trường, Thẩm Tây Từ thất vọng cất điện thoại đi. Sau đó anh an ủi cô: “Yên tâm đi, ba mẹ của tôi sẽ không mắng tôi đâu.”
Triệu Cố nhớ lại phụ huynh của Thẩm Tây Từ. Xem ra có vẻ bọn họ quả thực không phải là dạng người hay mắng mỏ trẻ con.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Thẩm Tây Từ đi tới, nhỏ giọng nói: “Tôi nói cho cậu một bí mật. Thực ra tôi không phải con ruột của bọn họ.”
Triệu Cố sửng sốt một lát, sau đó chợt nhận ra.
Khó trách Thẩm Tây Từ liên tục nói chuyện giúp cô. Thì ra anh đang đặt mình vào vị trí của cô.
Sự cảnh giác bấy lâu này đã bị xua tan đi rất nhiều, thay vào đó là sự đồng cảm.
Triệu Cố thoải mái vỗ vai Thẩm Tây Từ: “Ít nhất thì nhìn bọn họ cũng là người tốt.”
“Đúng vậy.” Thẩm Tây Từ nheo mắt cười: “Ba mẹ của tôi chính là ba mẹ tốt nhất trên đời. Bọn họ rất sành sỏi và hiểu biết.”
Triệu Cố đưa mắt nhìn lại: “Vậy thì chúc mừng cậu.”
“Ba mẹ nuôi của cậu đâu? Họ đối xử với cậu như thế nào?” Thẩm Tây Từ tò mò: “Ngày nào tôi cũng chỉ nghe bọn họ khen ngợi nhà họ Triệu, còn chưa nghe cậu nói gì về bọn họ.”
Triệu Cố theo bản năng khịt mũi, cố gắng tránh né câu hỏi này.
Nhưng mà ngẫm lại thì nhà họ Triệu thực ra cũng không có gì phải giấu giếm.
Nếu không phải lo nhà họ Triệu tức giận mà bắt cô trả nợ thì cô sẽ công khai chuyện này với mọi người.
Vì vậy Triệu Cố lấy một bức ảnh chụp giấy nợ ở trong điện thoại di động ra và bảo Thẩm Tây Từ xem.
“Nhìn xem, cái gọi là nhà giàu thật là ghê tởm.” Lúc đưa điện thoại ra, vẻ mặt của Triệu Cố phức tạp. Cô cười nhạo chính bản thân cô: “Tôi hy vọng có một gia đình bình thường đến đón tôi. Ít nhất thì tôi cũng không nợ nần nhiều như vậy.”
Tuy nhiên, Thẩm Tây Từ im lặng một hồi lâu. Anh trầm ngâm nhìn chằm chằm giấy nợ, lông mày vô thức nhíu lại.
Mãi cho đến khi Triệu Cố lấy lại điện thoại, anh mới phản ứng lại, nhỏ giọng nói: “Ừm.”
Triệu Cố tưởng rằng anh sẽ nói thay cô thì vội vàng giải thích: “Ba mẹ của cậu chắc chắn sẽ không giống như bọn họ. Yên tâm đi.”
Mặc dù không biết tính tình của ba mẹ Thẩm Tây Từ nhưng trực giác của cô cảm thấy bọn họ hoàn toàn khác với ba mẹ nuôi của cô.


