Skip to main content

Trang chủ Trong Mắt Anh, Em Là Tất Cả Chương 26: Âm thanh nỉ non

Chương 26: Âm thanh nỉ non

10:46 sáng – 02/08/2025

Sau khi Cao Thận nói chuyện điện thoại xong, Hà Phồn lấy lại điện thoại rồi rời đi, Cao Thận cũng không thể tìm thêm bất kỳ lý do nào để dây dưa với cô nữa.
Dự đoán của cô không sai.
Cao Thận ở phía sau gọi cô: “Hà Phồn, đợi đã.”
Cô không thèm để ý tới, một mạch quay trở lại văn phòng.
Kiều Lộ đang in tài liệu, cô chào cô ấy một tiếng, sau đó cởi áo khoác treo lên, còn chưa kịp ngồi xuống thì Cao Thận đã đi vào.
“Có cáp sạc không?” Ai nói không có lý do? Ai nói không lấy cớ nữa?
Hà Phồn chỉ đứng yên hai tay chống ngay eo.
Kiều Lộ mở miệng: “Đây là?”
“Bạn cùng trường.”
Cho dù cô có lo lắng đến đâu, thì bề ngoài cô vẫn phải tỏ ra lịch sự tử tế. Nếu không, các đồng nghiệp của cô sẽ suy nghĩ về cô.
Kiều Lộ nhìn khuôn mặt đẹp trai đó, liền nhiệt tình tiếp đón, nhanh chóng biết được người bạn cùng trường này là ông chủ của người bạn cùng trường vào vài ngày trước.
Mà ngay từ cái nhìn đầu tiên Kiều Lộ đã nhận ra anh là ai, trên mạng có nói giá trị của anh đáng giá mấy con số, hôm nay nhìn thấy chân dung của anh, không khỏi khâm phục anh còn trẻ mà rất có triển vọng. Nhưng đối phương chỉ nói một câu “Tiểu phú tắc an” với thái độ khéo léo, không có khí chất của một người nổi tiếng trên mạng hay một người giàu mới nổi như trong tưởng tượng, quả thật không thể nào tao nhã hơn.
Kiểu đàn ông này không thể không được lòng người khác giới.
Thấy Cao Thận ho nhẹ, Kiều Lộ đặt biên bản cuộc họp đang in ra xuống, đi rót một cốc nước, Cao Thận cảm ơn nói là anh bị cảm lạnh trong chuyến công tác ở Nội Mông, vẫn luôn ho không ngừng.
Người trong đơn vị kinh doanh nhàn rỗi thích buôn chuyện, Cao Thận tiếp tục ở lại, Hà Phồn sợ xảy ra chuyện, cô nhìn chiếc điện thoại di động đã sạc pin trên bàn, ân cần nói: “Anh đang rất sốt ruột đúng không, đi tới bộ phận phê duyệt trước đi, điện thoại di động sẽ đầy sớm thôi, để nó ở đây là được không có việc gì đâu.”
Cao Thận nói: “Không vội.”
“…!” Nếu không phải điện thoại di động của Hà Phồn vang lên đúng lúc, cô sẽ không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
Cuộc gọi làm hòa hoãn cơn xúc động một lúc, lại là Giang Khúc, hóa ra vừa rồi Giang Khúc vẫn chưa nói chuyện xong với Cao Thận, Cao Thận bảo anh ấy đợi một lát, anh đi xác minh tài liệu xong sẽ quay lại ngay, Hà Phồn cho là anh đã cúp máy, cầm điện thoại liền rời đi.
Sau khi nghe câu hỏi của Giang Khúc, Hà Phồn mới nhận ra sự hiểu lầm vừa rồi, theo cách này, việc Cao Thận đi theo cô đến văn phòng không thể coi là cố ý, có vẻ như cô là một người bụng dạ hẹp hồi.
Giang Khúc gửi tài liệu đến WeChat của cô, cô đã in chúng ra và đóng thành quyển, Cao Thận cuối cùng cũng rời đi với một cuốn tài liệu.
Chuyện này cũng thật kỳ quái, không thể tránh khỏi Kiều Lộ tò mò một phen, may mắn là, trưởng bộ phận đã cử người đến để thúc đẩy biên bản cuộc họp, Kiều Lộ lúc này mới nhận ra cô ấy đã quên việc đang làm, vội vàng in biên bản rồi đi ra ngoài.
Sau khi cô ấy đi, Hà Phồn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cầm điện thoại di động của Cao Thận lên mở nó ra, nhân cơ hội này trả tiền phòng tập nhảy lại cho Cao Thận.
Cao Thận đã quen với việc theo dõi chặt chẽ phần bình luận trong tài khoản truyền thông cá nhân của anh, anh đã yêu cầu cô nhìn chằm chằm vào điện thoại khi anh đi tắm, vì vậy Hà Phồn mới biết mật khẩu điện thoại di động của anh.
Thông thạo mở WeChat ra, chuyển khoản tiền cần trả, sau đó ngồi xuống bắt đầu tiếp tục làm việc.
Bộ phận của họ thường bận rộn vào buổi sáng và buổi chiều, chạng vạng tối liền yên tĩnh lại, trước nửa tiếng tan tầm, những người nên đi đều đã rời đi rồi, về sớm đã thành thói quen.
Nhưng hôm nay Hà Phồn không thể rời đi, đại khái là bởi vì hôm nay bộ phận xét duyệt lầu hai có nhiều việc, Cao Thận chậm chạp còn chưa chịu xuống, điện thoại của anh đang cắm sạc trên bàn của Hà Phồn.
Sau khi anh xuống, Kiều Lộ đã rời đi, Hà Phồn đưa điện thoại cho anh sẵn tiện nói là cô đã lấy điện thoại anh chuyển tiền qua WeChat cho cô rồi, đồng thời yêu cầu anh không được làm những việc tương tự như vậy với cô nữa.
Không phải Hà Phồn nhất định phải đòi lại số tiền ít ỏi này, xét cho cùng, lấy thân phận của Cao Thận ra mà nói, chút tiền này chẳng là gì cả, chỉ là nếu bây giờ anh còn chưa chịu trả sẽ tạo cơ hội cho Cao Thận, nhất định sẽ có lần sau, lần sau nữa.
Cao Thận cười cười không nói gì.
Hà Phồn biết anh đang nghĩ gì, nhất định là đã hiểu cơ hội như vậy không có nhiều, cô không thể lần nào cũng lấy điện thoại di động của anh, nhân cơ hội chuyển tiền.
Nhưng anh vẫn tính toán hơn thua cô.
Cô nói: “Nếu có lần sau, em sẽ gửi tiền mặt đến công ty của anh, đến nhà của anh.”
Cao Thận để cho cô tức giận xong rồi nói: “Sắp muộn rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
Cô thậm chí còn không thèm trả lời, mặc áo khoác, cầm găng tay lên.
Cao Thận giúp cô tắt đèn, mở cửa, bình tĩnh cùng nhau đi ra ngoài, một sợi tóc của cô vô tình vướng vào cổ áo, anh giúp cô gỡ ra.
Vì bị ho nhẹ nên tạm thời anh không theo sát lắm, sau khi đỡ hơn thì anh mới đi lên.
“Dạo này mèo con thế nào?”
Hà Phồn không thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc, một đồng nghiệp ở sảnh sau giờ tan sở đi ra, cô nói: “Thật tốt, không thể tốt hơn được nữa!”
“Gần đây anh bận quá, anh sẽ đến nhìn một lát.”
Hà Phồn tức giận cười một tiếng, bước nhanh tới trước, hòa khí nói: “Đã muốn cho em thì xin miễn đi xem lại, nếu không, anh mau chóng mang nó đi đi!”
Cao Thận nói: “Em thay anh chăm sóc nó một thời gian, chờ đến khi anh làm xong việc rồi tính tiếp.”
Có nghĩa là anh chưa cho cô!
Quả thật!
Hà Phồn nói: “Nhanh chóng mang đi đi!”
“Điều kiện không cho phép, ngày nào cũng đi từ lúc thức dậy cho đến khi mặt trời lặn, thỉnh thoảng lại còn phải đi công tác, để nó ở nhà chết đói chết khát chính là tự tạo nghiệt.”
Hà Phồn nắm chặt găng tay: “Cao Thận, chúng ta chia tay rồi, anh hiểu cái gì gọi là tránh cho người ta hiểu lầm không, hơn nữa anh không phải một người yêu mèo, cho nên không cần tới xem.”
Hai người họ đều nói chuyện một cách bình tĩnh, thanh âm nỉ non, người ngoài nhìn vào sẽ không bao giờ nhận ra họ đang đấu võ mồm.
Cao Thận nói: “Trước đây, anh thật sự không biết mèo con tốt như thế nào, nhưng ngày hôm đó khi anh mua nó, dùng thân mình cọ xát chân anh, còn liếm tay anh khiến anh rất có cảm tình, anh sợ mình chịu không nổi.”
Cũng may lúc này anh đi ra khỏi cổng, nếu tiếp tục đi cùng nhau, Hà Phồn cảm thấy mình sắp cào vào mặt anh.
Vào giờ cao điểm, tàu điện ngầm chật ních người, hôm nay là thứ sáu, Vưu Lâm đã đồng ý tuần này quay lại, cô rã đông thịt tươi từ sáng sớm, định tối nay làm sủi cảo, hôm nay vì Cao Thận mà trì hoãn rất lâu, trở về nhất định trời tối muộn rồi.
Cô gọi hỏi Vưu Lâm có về nhà sớm không? Cô vốn tưởng là nếu cậu ta về sớm hơn cô thì nhờ cậu ta đi ngang qua siêu thị mua một ít cần tây, nhưng bây giờ Vưu Lâm còn chưa xuất phát, chắc hơn chín giờ mới về đến nhà.
Vậy thì cô cũng không vội, nghe thấy Vưu Lâm ho dữ dội, dặn dò cậu ta đừng đi xe đạp, xa lắm, nên bắt xe buýt trở về.
Khi về đến khu phố bên cạnh, siêu thị vẫn chưa đóng cửa nên cô vào xem buổi tối có cái gì giảm giá không.
Khu trái cây đa dạng rực rỡ kể cả trong mùa đông, quả sơn trà khá rẻ, cô mua hai chùm rồi sang hiệu thuốc bên cạnh mua một ít xuyên bối mẫu. Sau khi về nhà, đầu tiên bóc vỏ và loại bỏ hạt của quả sơn trà, rửa sạch, nghiền nát toàn bộ thịt của quả sơn trà, cho vào nồi đun sôi đến khi không còn nước, thêm đường phèn và xuyên bối mẫu vào tiếp tục đun cho đến khi thành nước thành màu cam, đặc sệt lại.
Sau khi Vưu Lâm trở về, cô đã gói sủi cảo xong, nước Tỳ bà làm từ sơn trà và xuyên bối mẫu cũng cất vào tủ lạnh.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Vưu Lâm đi đến tủ lạnh lấy nước Tỳ bà thơm ngon, múc một thìa lớn nước uống, hỏi: “Làm gì mà đun tới hai phần vậy? Chị cũng ho à.”
“Không phải, do sơn trà khá rẻ nên chị mua hơi nhiều.”
Hà Phồn phân loại quần áo mà Vưu Lâm mang về thành từng loại, giặt từng cái một, đây là thói quen mà cô đã hình thành từ khi còn nhỏ. Trương Mẫn Tuệ là một người mẹ đặc biệt nghiêm khắc, điều này có thể thấy qua việc bà chia thứ tự giặt quần áo. Áo, quần, khăn trải giường được tách riêng ra, giặt đồ sáng màu trước, sau đó mới giặt đồ tối màu, cho dù quần áo ít bẩn, cũng được chia ra vài rỗ riêng.
Mặc dù khi còn nhỏ cô cảm thấy việc đó rất phiền phức, sẽ bị mắng nếu không nghe lời, nhưng cô đã hình thành thói quen đó trước khi có thể tự làm chủ chính mình.
Sau một đêm bận rộn, nhóm bạn cùng trường cũ vẫn xôn xao trước khi đi ngủ, trong những ngày qua, các bạn học cũ mới tham gia vào nhóm nên thỉnh thoảng cô sẽ phát hiện ra là có một số người ưu tú trong một ngành nào đó đều là học trưởng hoặc học tỷ. Những tinh anh trong trường cũ của cô xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Hà Phồn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn những ngọn núi cao chót vót, các thành viên trong nhóm liên tục kêu gọi những người giỏi vào nhóm, nhưng họ chưa bao giờ nhớ những người bình thường, thấp cổ bé họng như Hà Phồn.
Những người bình thường trong một cuộc sống bình thường, vào thứ bảy tuần sau, Vưu Lâm đi làm thêm trong quán trà sữa, cô đến phòng tập nhảy để luyện tập, trong thời gian này, cô đã dám thử khóa học cấp tốc, nhưng tiến độ của khóa học cấp tốc quá nhanh, bất kể là tốc độ dạy của giáo viên hay tốc độ học của học sinh, hoàn toàn đánh bại lớp cơ bản. Cô chỉ dám lặng lẽ đứng ở phía sau, bám theo hết mức có thể, lén quay những video ở cuối lớp.
Để theo kịp tiến độ, cô đã luyện tập thêm một thời gian nữa vào ban đêm. Khi cô nghe thấy tiếng chuông cửa lúc chín giờ, cô vô thức nghĩ đó là Cao Thận, sau khi tắt nhạc chuông điện thoại, Vưu Lâm đã cho anh vào.
“Sao anh lại ở đây?” Cô không biết mình có thể làm gì khác ngoài hỏi một câu vớ vẩn này.
Cao Thận nói: “Hôm qua anh quên nói với em là không thể buộc cái chuông vào cổ một con mèo con, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thính giác của nó. Hãy tháo chuông ra.”
Cầm một chiếc hộp hình vuông, anh nói với Vưu Lâm: “Cái đèn mà cậu mua lần trước chất lượng không tốt. Anh sợ lớp vỏ bên ngoài có bức xạ, anh đã mang một cái mới đến đây để lắp lại.”
Theo quan điểm của Vưu Lâm, cậu ta đưa tay ra đánh vào khuôn mặt tươi cười của mình, một bên nhìn trộm khuôn mặt của chị gái, một bên nhanh chân đi lấy tua vít.
Tiếp theo là hình ảnh hai người đàn ông đang lắp đèn, cả hai đều ho khang.
Sau khi lắp đèn xong, Hà Phồn nói: “Trời cũng tối rồi, anh về đi.”
Cao Thận muốn rời đi, nhưng sờ trong túi quần phát hiện không thấy chìa khóa.
“Không xong rồi, anh để quên chìa khóa trong xe rồi.”
Hà Phồn nhắc nhở: “Xe của anh khởi động bằng điều khiển từ xa, cho dù anh không có chìa khóa, quên ở trên xe thì xe cũng không bị khóa cửa được.”
Cao Thận nói là chiếc xe anh lái hôm nay là xe thương vụ Toyota của công ty.
Anh đã bao giờ lái chiếc xe thương vụ của công ty đâu! Hà Phồn đơn giản là…
Không còn cách nào, chìa khóa bị khóa trong xe, chỉ có thể gọi tài xế qua đây rồi mới rời đi được.
Khi Cao Thận gọi điện thoại, Vưu Lâm bắt đầu im lặng thay giày, đến anh Cao còn viện cớ vớ vẩn như vậy, sao cậu ta có thể còn mặt dày ở đây làm bóng đèn nữa. Là một người đàn ông, Vưu Lâm cảm thấy người này không tệ, nếu giữa những người yêu nhau xảy ra mâu thuẫn thì nên giải quyết ngay, chị gái cũng thật là.
“Vưu Lâm, em đi đâu vậy?” Hà Phồn đột nhiên phát hiện Vưu Lâm mở cửa ra ngoài.
“À, được rồi, Thái Hiểu Minh nhờ chị gửi tin nhắn nói là anh ấy không ở đây trong tuần này cho chú hai, anh rể ba và ông ngoại của anh ấy.”
Hà Phồn nghiến răng nói, nhưng cánh cửa đã đóng sầm lại, chỉ còn lại cô và Cao Thận ở hiện trường.
Cao Thận ho khan một tiếng, đi tới nhìn con mèo con.
Hà Phồn tức giận: “Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Anh liên tiếp đi công tác hai lần, trong nhà bây giờ cũng không còn cái gì, khụ khụ.”
Anh không muốn đến chỗ của cha mẹ anh, gặp mặt chỉ toàn cằn nhằn. Kể từ khi Hà Phồn chuyển ra khỏi nhà, một chút không khí vui vẻ cũng không có.
“Anh hơi đau họng, em rót dùm anh một ly nước ấm được không?”
“Không.” Hà Phồn bỏ lại câu nói này, đi ra ban công lấy quần áo.
Cao Thận tự mình đứng dậy rót, nhìn thấy trên bàn có một ly Tỳ bà. Anh nói: “Em biết cổ họng anh khó chịu, nên em làm cho anh sao?”
Hà Phồn cẩn thận, trước đây bận rộn công việc, ngày đêm đảo lộn, ăn uống thất thường, lâu ngày dạ dày đã giống như bọt biển. Hà Phồn thường nấu canh tẩm bổ với các loại thảo mộc vào cuối tuần, cô nấu ăn khá tốt nên cũng thường nghiên cứu những món này. Cao Thận cảm thấy nó còn tốt hơn so với mua ở bên ngoài.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, em làm cho em trai uống.”
“Cũng tại trước kia, em thường làm cho anh, em đã quên rồi sao?”
“Đã quên.”
Ngay cả khi Hà Phồn không thừa nhận điều đó, Cao Thận sẽ không tranh cãi với cô, miễn anh nhớ điều đó là được rồi.
Hà Phồn không thèm để ý đến anh, tiếp tục tự mình lấy quần áo trên giá treo. Chiếc áo ngắn tay cô hay mặc khi tập nhảy vừa rồi quấn quanh người, tôn lên trọn vẹn dáng người mảnh khảnh của cô. Vì yêu thể thao nên cơ thể cô không có một chút mỡ nào, ngoại trừ bộ ngực căng phồng khiến quần áo căng ra, còn cánh tay cùng eo thì gầy đến khó tin.
Cao Thận không khỏi dời mắt một chút, ánh mắt chạm đến làn da trắng nõn non nớt trên cánh tay cô, dưới ánh đèn gần như chói mắt, cổ họng càng thêm ngứa ngáy.
Hà Phồn cảm nhận được ánh mắt của anh, vô thức nhìn sang, đôi mắt dưới mái tóc xoăn đen sâu thẳm, mang màu sắc của đại dương…
Hai người sửng sốt một chút, đồng thời dời tầm mắt đi chỗ khác.
Cao Thận lại ho khan một tiếng, đi tới ghế sô pha ngồi xuống, vô ý ấn vào điều khiển tivi, tivi liền bật lên.
Thật không may, truyền hình Vệ Tinh Phượng Hoàng đang thực hiện một chuyên mục về chủ đề xã hội, chủ nhà và khách mời đang thảo luận về hiện tượng tỷ lệ kết hôn giảm mạnh hiện nay, người trong tivi cố tình hỏi lên câu hỏi khiến anh không dám nhìn thẳng, dưới tình huống nam nữ đều không kết hôn, thì vấn đề thỏa mãn sinh lý được giải quyết như thế nào.
Cao Thận xấu hổ, vội vàng bấm điều khiển tivi, nhưng tất cả đồ đạc trong nhà của Vương Lương đều được cấu tạo đặc biệt để cho thuê, đèn còn bị hỏng nhiều lần, huống chi là điều khiển từ xa của tivi, rõ ràng là nút bấm chuyển kênh lại trở thành nút tăng âm lượng, tiếng nói “cuộc sống tình dục” và “đối tác tình dục” như sấm sét tràn ngập trong phòng khách.
Hà Phồn biết rất rõ điều khiển từ xa trong nhà mình là một thiết bị không chịu an phận, vì vậy cô không trông chờ vào anh có thể tắt kênh hoặc chuyển kênh truyền hình trong thời gian ngắn, sau khi lấy đồ xong, cô nhanh chóng quay về phòng ngủ.
Đóng cửa lại.
Vưu Lâm đang chơi game ở đầu cầu thang, cậu ta không thấy tài xế đến giao chìa khóa xe, tai cậu ta bị lạnh đến đau nhức, vậy nên cậu ta về nhà thăm dò.
Cao Thận đang rút chuôi cắm tivi ra, trán đổ mồ hôi hột.
Thấy cậu ta quay lại, Cao Thận lại gọi điện thoại cho tài xế, tài xế nói là sắp tới rồi.
Vưu Lâm thấy cửa phòng chị gái mình đã đóng chặt, nghĩ là Cao Thận sẽ buồn, cậu ta vò đầu bứt tóc nói: “Chị gái em có đôi khi rất cọc tính.”
“Không có, cô ấy rất tốt.”
Mèo con chạy lon ton trong nhà, tiếng chuông nhỏ vang lên, Vưu Lâm nhớ ra là Cao Thận nhờ Hà Phồn tháo chuông của mèo con ra lúc anh vừa vào cửa nên cậu ta nhắc nhở: “Đừng tháo chuông ra, chị em không thích.”
“Sao vậy?”
Vưu Lâm nói là cha ruột Hạ Phồn mất khi cô mới hai tuổi, mẹ cô sắp tái hôn nên việc mang theo con đầu rất bất tiện, khi đó Trương Tuệ Mẫn vẫn đang làm việc trong một nhà máy sản xuất phần cứng, do không tiện chăm sóc nên đã đem gửi cô đi khắp nơi, có khi gửi cho bà ngoại, có khi gửi ở nhà dì, sau khi mấy đứa em ra đời, mẹ càng không thèm để ý đến cô, lúc đó cô chỉ có thể bầu bạn với một con mèo già trong nhà. Nhưng con mèo đã rất già rồi, chỉ sống được một năm nữa liền chết, mẹ sợ cô buồn nên nói dối là nó đã chạy mất rồi. Không ngờ cô dùng đèn pin tìm ba ngày ba đêm, khi tìm được thì cô không cẩn thận bị lạc, lúc đó mẹ tưởng là cô đi tới nhà bà ngoại, bà ngoại lại tưởng cô đi tới nhà dì, còn dì lại tưởng cô đã trở về nhà của cha dượng, mỗi người đều chủ quan không tìm cô, nếu không phải có người chú từ nhà máy phần cứng nhìn thấy cô đang trong một con sông, có lẽ cô đã chết cóng lúc sáu tuổi…
“Sau đó, chị em thường có thói quen đeo chuông cho mèo.” Vưu Lâm nói: “Em cũng từng nói với chị là đeo chuông sẽ có hại đến thính giác của mèo con, nhưng chị không chịu nghe lời em nói. Chị chỉ chọn cái chuông có tiếng vang nhỏ hơn một chút buộc vào mắt cá chân con mèo.”