Skip to main content

Trang chủ Trong Mắt Anh, Em Là Tất Cả Chương 25: Trước khi chia tay là anh, sau khi chia tay lại thành nó

Chương 25: Trước khi chia tay là anh, sau khi chia tay lại thành nó

10:46 sáng – 02/08/2025

Khi sắp đến giờ tan làm, cấp trên đột nhiên triệu tập một cuộc họp, các lãnh đạo thay phiên nhau phát biểu, chỉ trích tất cả nhân viên có mặt khiến ai nấy mặt mày xám như tro, chỉ có Hà Phồn im lặng như trinh nữ, đầu óc lơ đãng suốt toàn bộ thời gian. Không thể nói tin tức từ nhóm bạn học vào buổi sáng không ảnh hưởng đến cô, không thể nào lại không ảnh hưởng được.
Điện thoại khẽ rung lên, cô nhìn về phía trước, chỗ ngồi của cô tình cờ ở vào điểm mù của tầm mắt lãnh đạo, nên cô mở màn hình lên.
Là tin nhắn của nhân viên marketing của phòng khiêu vũ gửi cho cô, hỏi liệu cô có muốn đến lớp học hôm nay hay không.
Hà Phồn trả lời rằng thẻ của cô đã hết hạn vào ngày hôm qua.
Không ngờ nhân viên marketing cho biết: Bạn của cô đã gia hạn thẻ cho cô trong ba tháng.
Hà Phồn sửng sốt một chút, không cần đoán cũng biết là Cao Thận làm, cô cầm điện thoại trong tay, im lặng một lúc mới trả lời: Xin lỗi, bạn tôi không biết rõ tình hình của tôi, số tiền này có được hoàn lại không?
Bên kia trả lời: Xin lỗi cô Hà, điều này đã được nói rõ từ trước, trừ khi phòng tập khiêu vũ có lỗi hoặc trường hợp bất khả kháng, nếu không học viên đã đóng phí sẽ không được hoàn trả hoặc đổi trả.
Đã như vậy, Hà Phồn không dây dưa nữa, cất điện thoại đi, cũng không có ý định liên lạc với Cao Thận.
*
Cao Thận cũng bận rộn ở đây, anh đăng bài blog đó, điều này đã gây ra một chút rắc rối khi giới giải trí gần đây không có drama lớn nào, nhưng người nổi tiếng trên mạng và giới giải trí cũng được coi là một vòng tròn có vách ngăn, chẳng qua chỉ có những người trong vòng mới hiểu rõ. Một số người cùng nghề vẫn còn giữ quan hệ với anh đã gửi tin nhắn hỏi thăm chuyện gì đang xảy ra, anh đều trả lời cho có lệ là chuyện đã qua rồi, Chu Hữu Thành cũng kêu gào làm loạn bảo anh mau nói ra sự thật.
Trước khi Cao Thận nối lại được chuyện tình cảm với Hà Phồn, anh không thể tiết lộ đầy đủ danh tính của cô, cho nên cũng chỉ có thể trả lời lấy lệ với nghi vấn của Chu Hữu Thành.
Một tháp bình luận nghìn tầng đã được xếp chồng lên nhau dưới bài đăng trên blog, đối với người hâm mộ đây quả thực là một trận động đất mạnh cấp mười, không chỉ người hâm mộ khó hiểu, ngay cả bản thân studio cũng bị sốc trước những gì anh nói. Giang Khúc nhân khoảng trống giữa lúc quay phim, cầm điện thoại đi tới, tuyết dưới chân anh ấy phát ra tiếng lạo xạo, khi anh ấy đi đến bên cạnh Cao Thận, lông mày đã cau lại thành chữ ‘xuyên (川)’”.
“Cậu giỏi thật đấy, cậu nhìn người hâm mộ khóc đến mức nào rồi kìa.”
Cao Thận đang ngồi trên một tảng đá, gương mặt tuấn tú không gì sánh được nổi bật trên nền tuyết trắng, gió trên thảo nguyên thổi tung mái tóc trên trán của anh: “Vậy thì sao?”
Những lời này thật sự có chút khiến người khác tức giận, Giang Khúc phủi tuyết, ngồi xuống bên cạnh anh, bởi vì nơi này khuất gió, gió từ hai bên thổi đến mang theo bọt tuyết, hoàn toàn không thấy lạnh chút nào. “Lần trước cậu nói muốn cầu hôn, dù sao lúc đó cũng có một quảng cáo có sẵn, chúng ta có thể thông qua quan hệ xã hội làm mờ thân phận của đối tượng, lần này thì cậu làm cho không còn đường sống nào.”
Anh ấy hôm nay thật sự không hiểu nổi Cao Thận, cũng không phải vừa mới ra đời lập nghiệp, ngây thơ vô tri, không biết sau khi giẫm mìn sẽ phát sinh chuyện gì. Bây giờ anh đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, quy tắc trong vòng tròn từ lâu đã rõ ràng, lại có thể làm ra chuyện bất chấp như vậy: “Sản phẩm mới sắp tung ra thị trường rồi, cậu làm việc này, không biết phải làm sao để doanh số bán ra không bị thất bại nữa!”
Cao Thận không thèm để ý, nói: “Giang Khúc, chúng ta giống nhau lắm, gần đây tớ mới phát hiện ra, đời người không nên chỉ có công việc mà còn phải có một cuộc sống bình thường.”
Giang Khúc nhìn anh như nhìn quái vật: “Còn thức tỉnh triệt để nữa!”
“Nếu cậu muốn mỉa mai thì cứ mỉa mai, nhưng tớ phải nhắc lại – tớ không phải là thần tượng hay ngôi sao, những vấn đề tình cảm của tớ chỉ là vấn đề cá nhân của tớ thôi.”
Cho dù có hàng chục triệu người hâm mộ thì sao? Anh chưa bao giờ thấy qua một người nổi tiếng trên mạng nào phải giải thích với người hâm mộ của mình giống như cách một ngôi sao điện ảnh truyền hình phải giải thích khi yêu đương, hơn nữa anh thực sự ghét từ “Người nổi tiếng trên mạng”, lúc trước dấn thân vào nghề này, là nghĩ muốn thực sự nghiêm túc gây dựng một sự nghiệp, nhưng từ khi bị gán ghép chữ “Người nổi tiếng trên mạng”, rất nhiều chuyện đã đi ngược với dự định ban đầu. Vốn dĩ, trong quan điểm của anh, anh chỉ cần cố gắng hết sức để mang lại ưu đãi với phúc lợi cho người hâm mộ là được rồi, anh không muốn người hâm mộ lãng phí tiền bạc, kiểm tra chất lượng thay cho bọn họ, đôi bên cùng có lợi, tiền bạc hai bên thỏa thuận xong, không vi phạm, không xào couple.
Nhưng trên đời có câu “Người trong giang hồ thân đã không thuộc về mình”, cứ đi tới đi tới mãi, cuối cùng cũng lệch mất dự tính ban đầu.
“Giang Khúc, sau này nhất định phải sửa lại tuyên bố, đừng lại bày đặt thiết lập kiểu nhân vật khó hiểu đó cho tớ nữa, chúng ta hãy cứ để bản thật đi, La Vĩnh Hạo không cần dựa vào khuôn mặt có thể kiếm tiền, chúng ta cũng có thể!”
“Khán giả của chúng ta chính là xem mặt, thực sự không thể nào so với chuyện La Vĩnh Hạo được.”
Giang Khúc muốn tranh luận tiếp, nhưng Cao Thận đã ngăn lại, anh có khát vọng mãnh liệt muốn kiểm soát lĩnh vực của mình, anh không thích người khác chỉ đạo mình, nhưng Giang Khúc hết lần này đến lần khác luôn muốn phỏng đoán bằng ý kiến ​​​​của riêng anh ấy, nói rằng “Vì muốn tốt cho Cao Thận” và cùng với biểu ngữ “Vì lợi ích của công ty”, nhưng lại phớt lờ mong muốn của anh.
Mấy năm trước Trình Anh cũng như vậy, hiện nay Giang Khúc và các nhân viên trong studio cũng vậy. Cao Thận cảm thấy buồn bực một lúc, lại nghĩ đến Hà Phồn, Hà Phồn dịu dàng như nước, luôn luôn đặc biệt tôn trọng ý kiến ​​​​của người khác, mỗi khi anh nói điều gì với cô, cho dù các phương án có khác nhau cô cũng sẽ bày tỏ ý kiến ​​​​độc đáo của riêng mình kèm theo giải thích và đề nghị, nhưng cô chưa bao giờ quyết định thay anh, là một người rất biết lắng nghe người khác. Ngay cả khi cô không thể đưa ra bất kỳ lời khuyên thực sự nào, thì giá trị tình cảm cô mang lại đã vượt xa mọi thứ khác.
Nghĩ đến cô, Cao Thận mở WeChat ra, giao diện của Hà Phồn vẫn yên ắng. Anh không chắc là cô đã xem bài viết trên blog kia hay chưa.
*
Hà Phồn rất ít khi viết blog hay quay video, càng không theo đuổi chuyện của giới giải trí, điện thoại của cô cũng không có một trò chơi nào. Có lẽ là do hồi còn đi học cô có thói quen chìm đắm trong việc học, cho nên bây giờ đi làm thỉnh thoảng phải học cái gì đó, nhảy Jazz mấy ngày nay, thời gian rảnh rỗi thì đọc sách, xem phim, xem các loại phim chiếu rạp, phim tài liệu.
Cô chưa từng thấy bài đăng trên blog của Cao Thận, vào buổi tối, Lý Văn hỏi cô tại sao không tham gia nhóm, cô nói rằng trong ban đang bận, nên không để ý kiểm tra WeChat, Lý Văn gào thét nói cô bỏ lỡ một drama lớn, ào ào gửi tới cô bốn, năm bức ảnh, bao gồm ảnh chụp màn hình group chat, có cả ảnh chụp màn hình tài khoản xã hội của Cao Thận.
Khi nhìn thấy bài đăng trên blog đó, cô lại không mảy may xúc động một chút nào, theo góc nhìn của cô, sự đồng hành bền bỉ giữa con người với nhau mới là tình yêu đích thực, còn một lời tỏ tình tùy hứng là bốc đồng, không thể coi trọng được.
Mấy ngày sau, công việc ở đơn vị rất bận rộn, Cao Thận ở Nội Mông xa xôi, thỉnh thoảng sẽ gửi cho cô mấy tấm ảnh chụp cảnh tuyết rơi trên thảo nguyên, có kèm dòng tin nhắn hoặc không kèm theo, còn hỏi thăm cô và mèo con, cô không phản hồi, coi là một sự đơn phương ngắt kết nối với anh.
Một năm này đã nhanh sắp sửa kết thúc, đơn vị của các cô thật sự bận rộn một thời gian dài, từ lần trước Triệu Học Cần ăn tối với cô, anh ta thường xuyên đến văn phòng tìm cô. Kiều Lộ rất vui khi thấy có kỳ vọng, vì vậy cô ấy lặng lẽ kể cho cô nghe về gia cảnh của Triệu Học Cần, cha mẹ đều làm trong hệ thống, chức vụ của bọn họ không hề thấp.
Kiều Lộ nói: “Đừng thực sự nghĩ rằng anh ta chỉ là một nhân viên kỹ thuật đo lường và vẽ bản đồ, bây giờ rất nhiều người cắm rễ ở cấp cơ sở, nói thẳng ra chỉ là hình thức, cô biết yêu cầu đề bạt khắt khe mà, nhất định phải ở cơ sở đợi đủ thời gian!”
Hà Phồn mỉm cười, không bình luận gì thêm.
Sau khi tan làm, khi ngồi trên xe buýt về nhà cô mở xem dòng trạng thái của Vưu Lâm, mới đăng cách đây mười lăm phút, nhưng có điều Cao Thận đã bấm thích nó. Cô không thể tin được, còn tưởng mình nhìn nhầm, nhấn vào hình đại diện để vào trang chính, xác nhận đúng là Cao Thận!
Vào buổi tối, cô hỏi Vưu Lâm chuyện gì đã xảy ra: “Tại sao em lại có WeChat của Cao Thận?”
Vưu Lâm nói: “Đã thêm vào lần trước, lúc anh ấy đến giao thức ăn cho mèo.”
Thấy chị gái như đang gặp kẻ địch, Vưu Lâm cảm thấy có gì đó không ổn, lần trước khi biết Cao Thận đến nhà mang thức ăn cho mèo và thay đèn, cô đã chất vấn cậu ta rất nhiều, sợ cậu ta không biết giữ mồm giữ miệng. Với lại còn dứt khoát phủ nhận có quan hệ yêu đương với Cao Thận.
Cho nên lúc này Vưu Lâm cũng không rõ giữa hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên không dám nhiều lời.
“Đúng là em có WeChat với anh ấy, nhưng em chưa bao giờ liên lạc với anh ấy, hơn nữa cũng là anh ấy chủ động thêm em vào, em không có hấp tấp tiếp cận anh ấy.”
Hà Phồn lẩm bẩm một mình, “Nghĩ thế nào cũng không hiểu, anh ấy vì sao lại phải thêm em!”
Vưu Lâm cười nói: “Làm sao em đoán được anh ấy nghĩ gì, em cũng đâu phải em vợ anh ấy!”
Thấy nửa sau của câu nói sẽ chọc tức chị gái, cậu ta vội nói: “Ôi chao, không phải tất cả những người yêu mèo đều như vậy sao? Thêm tài khoản WeChat sẽ dễ nắm bắt tình hình hơn.”
Hà Phồn không nói nên lời nhìn lên bầu trời, con mèo đó… Cô mơ hồ cảm thấy bực bội.
Gần đây Hà Phồn thỉnh thoảng được phân công đi thực địa, đi theo đoàn khảo sát làm công việc giám sát, hôm nay cô từ hiện trường về, vừa xuống xe đã nhìn thấy một chiếc Mercedes Benz màu đen quen thuộc đỗ trước cửa của đơn vị, cô chần chừ đánh giá vài lần, thầm nghĩ có lẽ Cao Thận lại tới đây.
Sau khi vào sân, cô nhìn thấy Cao Thận đang đứng trên bậc thềm ngoài sảnh lớn nói chuyện điện thoại, cô đi tới định nói vài câu với anh, không ngờ câu đầu tiên cô nói ra đã vấp phải bức tường sắt. Cao Thận nói anh đến xin phê duyệt vùng đất Ngũ Đạo Khẩu kia, Giang Khúc làm việc không hiệu quả, vì vậy sau này anh sẽ tự mình xử lý.
Biết rằng anh đang chơi một chiến thuật đường vòng, Hà Phồn nhìn anh một lúc, nói: “Cao Thận, thực ra anh không cần phải như vậy.”
Cô bình tĩnh và nghiêm túc giải thích với anh: “Em rất hạnh phúc khi chúng ta ở bên nhau, việc chia tay cũng là tự nguyện, không hề cảm thấy chúng ta mắc nợ nhau, thực sự.”
Cao Thận nhất thời không nói chuyện, lẳng lặng nhìn cô, đương nhiên anh biết muốn hàn gắn lại với cô sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng sự bình tĩnh của cô vẫn khiến anh thất vọng.
“Đừng nhạy cảm, anh thực sự tới đây để xử lý công việc, quan hệ của chúng ta cũng không đến mức cả đời không gặp mặt được nữa đúng không?” Anh cũng không đối mặt quá lâu với Hà Phồn, khi nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, anh sợ những suy nghĩ sâu kín của mình bị phát hiện.
Cũng may lúc này có một nữ nhân viên đi từ đại sảnh ra đây, Hà Phồn thay đổi sắc mặt chào hỏi, đại đa số phụ nữ đều có nhạy cảm với mỹ nam, cho nên không để lỡ thời cơ vội hỏi: “Ồ, đây là?”
“Bạn học cũ! Đến xin phê duyệt.”
Sau khi đồng nghiệp rời đi, Cao Thận lấy tài liệu trong túi hồ sơ ra và nói: “Bạn học cũ xin hãy xem giúp tài liệu bổ sung lần này, một bạn học cũ khác nói rằng, trước kia anh ấy đều nhờ bạn xem sơ qua tài liệu.”
“Anh đi đến phòng phê duyệt để bọn họ xem cho, em cũng không biết nhiều về những thứ này.”
“Việc của người dân không phải chuyện nhỏ, hơn nữa chúng ta còn là bạn học cũ, cớ sao lại từ chối?”
“Em cũng không phải bộ phận phê duyệt, cho nên phải từ chối.”
“Bạn là nhân viên công chức của cục, khi người dân đến hỏi ý kiến, bạn không thể thể hiện thái độ trước mặt nhân dân được đâu, hơn nữa bạn hiểu rõ chuyện xét duyệt tài liệu, nhưng lại nói không hiểu, đây không chỉ là từ chối mà còn liên quan tới việc đùn đẩy trách nhiệm.”
Hà Phồn: “Đưa báo cáo cho em!”
Cất bước liền đi ngay, nhưng cô vừa đi được một bước thì điện thoại đổ chuông, là Giang Khúc gọi đến nói rằng cuộc điện thoại với Cao Thận vừa nãy đột nhiên bị ngắt kết nối, hình như hết pin, khi biết Cao Thận đang ở Cục quản lý đất đai, nên muốn nhờ Hà Phồn đến bộ phận phê duyệt ở lầu hai để tìm Cao Thận, tài liệu có một chỗ bị sai, nhất định phải nhanh liên hệ với anh.
Hà Phồn không còn cách nào, nên đưa điện thoại cho Cao Thận, nhưng không cẩn thận vô tình ấn vào nút cúp máy, vì vậy Cao Thận đành phải mở nhật ký cuộc gọi để gọi lại, trong nhật ký cuộc gọi có mấy cuộc gọi nhỡ, được đánh dấu rất khả nghi, với một chữ “Nó”. Trực giác của Cao Thận bảo rằng không ổn, vì vậy anh bấm vào nhìn thoáng qua dãy số, đúng là số của anh.
Bất giác buồn cười, anh nói: “Trước khi chia tay là anh, sau khi chia tay lại thành nó, là chó hay là mèo đây?”