Skip to main content

Trang chủ Trong Mắt Anh, Em Là Tất Cả Chương 27: Phong tình vạn chủng

Chương 27: Phong tình vạn chủng

10:46 sáng – 02/08/2025

Đêm đó Cao Thận trằn trọc không ngủ được, mãi cho đến khi sắc trời trắng xóa mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ, anh cảm thấy giường như đã trở về khoảng thời gian lúc trước, có một thân thể mềm mại ở bên cạnh ôm lấy anh. Họ đã quen với việc ôm nhau ngủ, Hà Phồn rúc vào ngực anh, bàn tay to lớn để sau cái ót đầy tóc của cô, trong lúc cô mơ ngủ hay quay lưng về phía anh, bất kể anh ngủ sâu đến đâu, anh cũng sẽ kéo cô vào trong ngực. Kết quả là toàn bộ tấm lưng mịn màng và cặp mông tròn trịa của cô hoàn toàn nằm trong cơ thể anh, đây là một loại cảm giác kiên định muốn ức hiếp cô.
Lúc này, khi anh đưa tay ra ôm lấy cô, mọi thứ trống rỗng, giấc mơ đã thay đổi, anh không còn nằm trên chiếc giường lớn ấm áp nữa, mà là đang ở trong một thành phố nhỏ đầy sương mù, một cô bé đang đứng lẻ loi bảo vệ con mèo ở sát bờ sông, xung quanh tối đen như mực, nhưng đôi mắt rụt rè lại đen láy của cô bé đó tỏa sáng đến lạ thường.
Anh vô cớ cảm thấy đau khổ, thậm chí là tan nát cõi lòng, tới đây anh đột nhiên mở mắt ra.
Trời đã hửng sáng, do đêm qua không kéo rèm, nên anh giơ tay che đi tia nắng chói chang, chắc thời gian cũng không còn sớm. Anh xoa mạnh vào mặt mình rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, ngoài cửa sổ có tiếng động, anh đi ra cửa sổ phía sau vừa lau tóc vừa nhìn. Bên ngoài hàng rào, Giang Khúc đang cố trèo vào vườn sau nhà anh.
Anh đẩy cửa sổ ra: “Gọi một tiếng để tớ mở cửa cho cậu thì không phải vào được rồi sao.”
Giang Khúc ngẩng đầu lên, phủi bụi trên tay nói: “Anh bạn, tôi đã hét lên nhiều lần rồi!”
Vừa nói vừa vòng qua đi tới cửa trước, Cao Thâm đã mở cửa ra: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Giang Khúc lo lắng đến mức không có nhiều lựa chọn đành phải trèo qua hàng rào, trong tiềm thức anh ấy cảm thấy tài khoản lại bị anti fan tấn công.
Giang Khúc trắng bệch trừng anh một cái, nói: “Công ty cũng không tới! Điện thoại cũng không mở! Tôi biết cậu thất tình, có thể nghỉ phép vài ngày nhưng đừng dây dưa việc này mãi.”
Thái độ này của anh hẳn có không có việc gì to tát, Giang Khúc cũng không rảnh chế nhạo anh.
Anh đi đến bên giường sạc điện thoại, Giang Khúc quay trở lại việc chính, lấy ra một bảng kê khai ngân sách cho anh ký rồi nói: “Ngân sách tài trợ của công ty cho lễ kỷ niệm của trường đã được lập, cậu xem đi, nếu không có vấn đề gì thì tôi liền thực hiện.”
Cao Thận nhìn lướt qua một lượt rồi ký tên.
Giang Khúc lấy bản kê khai ngân sách rồi nói: “Trước đây, lễ kỷ niệm của trường Đại học Vũ Hán không quan trọng lắm, nhưng năm nay, dưới sự lên kế hoạch của một số cựu sinh viên nổi tiếng, họ dự định bắt kịp xu hướng lên kế hoạch phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình. Tôi nghe nói là Lan Chí Trung cũng sẽ tham gia. Chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội này.”
Lan Chí Trung là cựu sinh viên của trường, cao hơn những người khác, anh ta là đại lý của nhiều thương hiệu nổi tiếng ở đại lục Trung Quốc, cùng những cựu sinh viên này nói chuyện khi phát sóng trực tiếp, như vậy sẽ mở rộng phạm vi kinh doanh của công ty lên rất nhiều.
Cao Thận ho khan một tiếng, sao cũng được, anh đi tới bình nước lấy một ly nước, xé một túi thuốc ho Tỳ bà bỏ vào.
Giang Khúc tiếp tục: “Lúc đó cậu phải cố gắng hết sức sử dụng thủ đoạn để bắt lấy anh ta, đặc biệt hình tượng cậu thể hiện ra phải lóe sáng mù mắt anh ta, đúng rồi, nhóm lập kế hoạch đã kêu gọi mọi người mặc lễ phục càng nhiều càng tốt, chắc cậu đã thấy, nghe nói còn có phần khiêu vũ.”
Như Giang Khúc đã nói, anh ấy không khỏi nhìn vào “sản phẩm” nhà mình để xem ngoại hình có thể thu phục được Lan Chí Trung hay không. Anh ấy thấy “sản phẩm” mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, có thắt lưng buộc nhẹ quanh eo, vai và lưng cân đối, bắp chân cũng cân đối, không cần nhìn vào eo cũng có thể đoán được cơ bụng hấp dẫn đến chừng nào. Ngẩng đầu nhìn lên, vừa thất tình kết hợp với cảm lạnh, có gầy đi một chút, nhưng ngũ quan cũng trở nên thâm thúy hơn, ánh đèn hắt lên mái tóc xoăn, đôi mắt cong cong, còn mang theo một tia u buồn…
Không cần phải phân tích tiếp, kết luận là “sản phẩm” này chắc chắn là một món hời!
Tuy nhiên, Cao Thận lại nói: “Tớ không đi. Nếu có ai hỏi, thì nói với họ là tớ đang đi công tác.”
“Sao cậu không chịu đi? Hà Phồn đi, nên cậu không chịu đi sao.”
Cao Thận sửng sốt: “Làm sao cậu biết Hà Phồn đi?”
Một sự kiện như lễ kỷ niệm trường cũng giống như một buổi họp lớp, nơi những người thành công thể hiện, những người không nổi tiếng chỉ là khán giả. Cao Thận nghĩ với tính cách của Hà Phồn thì cô sẽ không tham gia.
Giang Khúc: “Tôi nghe nói là vợ của giáo sư Chu đã gọi tất cả các sinh viên, hy vọng tất cả các sinh viên có thể tham gia đều sẽ tham gia, bởi vì giáo sư bệnh khá nặng sắp không xong rồi, muốn chụp một bức ảnh với mọi người. Cậu nói dưới tình huống này, cô ấy có thể không đi sao?”
Quả thật không thể không đi.
Nhưng những người phụ trách kế hoạch đã nhiều lần nhắc nhở mọi người trong nhóm phải mặc váy, Hà Phồn thực dụng như vậy, sao dám lại bỏ ra hàng chục nghìn vạn để mua một chiếc váy chỉ mặc một lần?
Trang phục của cô luôn là phong cách thục nữ, rất hạn chế. Cao Thận nhớ lại ngày cưới của Hàn Đống, cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh bạc hà, tà áo rộng bằng hai ngón tay, để lộ chiếc cổ cùng xương quai xanh như tuyết, làn váy dài tới hai bắp chân, lộ ra đôi chân mảnh mai trắng như tuyết. Phần eo được quấn bằng vải lụa, thân hình giống như một chiếc đồng hồ cát. Mái tóc óng ả mượt mà được buộc thành đuôi ngựa thấp sau gáy, đứng ở đó, giống như đóa hoa rực rỡ nở rộ dưới ánh mặt trời chói chang, rất khiêm tốn nhưng cũng rất xinh đẹp.
Ngay cả chính cô cũng không biết mình đẹp như vậy, có lẽ từ nhỏ cô đã quen tự coi thường bản thân, đã quen với việc lẳng lặng đứng ở phía xa nhìn những người khác sôi nổi.
Không được, làm sao anh có thể để cô tự xem nhẹ bản thân mãi như vậy được, anh phải nói cho cô biết sự thật là: Em thật đẹp, em rất tỏa sáng, em không hề tầm thường, em là bông hoa rực rỡ nhất.
“Làm sao vậy, đang suy nghĩ cái gì?” Giang Khúc hỏi.
Cao Thận hoàn hồn, nói: “Cậu phải giúp tôi một việc gấp.”
“Việc gì gấp?”
“Không được nóng nảy, cậu về trước đi, mấy ngày nữa lại hành động, tớ đi chuẩn bị trước.”
Cao Thận vừa nói vừa đi vào phòng làm việc.
Giang Khúc hỏi: “Cậu đang chuẩn bị cái gì vậy?”
Cao Thận không nói gì, từ trên giá sách lấy ra một chồng album ảnh cao cấp của các chương trình thời trang mùa đông năm nay.
Hà Phồn đang phân loại hồ sơ trong văn phòng thì Triệu Học Cần bước vào. Gần đây ngày nào anh ta cũng đến, mọi người trong đơn vị đều đoán là hai người sắp kết hôn.
Triệu Học Cần lấy một cốc nước từ bình nước, sau đó đứng dựa vào bàn xem Hà Phồn làm việc. Cô luôn không vội vã, làm bất cứ công việc gì cũng có trật tự, đứng trước tủ hồ sơ để sắp xếp hồ sơ. Hai ngày trước, Kiều Lộ nói là cùng một tủ tài liệu hoặc cùng một bản thảo, sau khi qua tay cô một lần, sẽ giống như một tác phẩm nghệ thuật, sạch sẽ gọn gàng một cách đáng kinh ngạc.
Những lời này thật sự không sai, cách cô làm việc cùng cách cô làm người quả thật giống nhau, luôn lãnh đạm, nhưng lại rất biết cách nắm bắt được lòng người.
Triệu Học Cần nhìn theo bóng lưng của cô, hỏi: “Vợ của giáo sư có gọi cho em không?”
Dù không học cùng lớp nhưng cả hai đều là học sinh của giáo sư Chu.
Hà Phồn một bên vừa thu dọn một bên lại nói: “Có.”
Ban đầu cô không định tham dự lễ kỷ niệm của trường, nhưng bây giờ cô phải thay đổi quyết định.
Triệu Học Cần nói: “Trước đây tôi không biết về căn bệnh của giáo sư Chu, nhưng bây giờ tôi đã biết về nó, tôi luôn cảm thấy mình nên đi thăm bệnh. Không nhất thiết phải là ngày kỷ niệm của trường. Vài ngày nữa tôi sẽ đi. Em có muốn đi chung không?”
Hà Phồn thực sự có ý định này nên liền nói: “Được, đến lúc đó hãy gọi cho tôi.”
Sắp xếp xong hồ sơ, cô đến lấy khăn ướt lau nhẹ tay cho mình. Cô là một người con gái có làn da rất mỏng, bàn tay của cô đặc biệt trắng nõn, có hình dáng cân đối giống như củ hành tây, móng tay tròn trịa, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ có dây xích mảnh, không đắt lắm nhưng nhìn đâu cũng thấy rất đẹp.
Là đàn ông, ai cũng sẽ bị những thứ tiểu tiết lay động lòng người. Trước đây là Cao Thận, bây giờ là Triệu Học Cần, bất tri bất giác liền trầm luân.
Hà Phồn không biết mình “xinh đẹp” như thế nào, cô có chút lo lắng về buổi gặp mặt các cựu sinh viên vào ngày Nguyên Đán, cô quá bình thường, vào dịp như vậy, cô sẽ cảm thấy bản thân lạc lõng không có chỗ dựa nghỉ ngơi.
Sau khi Triệu Học Cần rời đi, cô gửi một tin nhắn WeChat hỏi Lý Văn nên chọn chiếc váy nào, khi đang trò chuyện, bên ngoài cửa sổ có tiếng xe ô tô, cô nhìn thấy một người phụ nữ hiện đại đang bước xuống chiếc Audi với biển số quân đội, không phải Trình Anh thì là ai, hiểu được hẳn là Trình Anh sẽ đến phòng thẩm định ở tầng hai, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ đến văn phòng của mình để chào hỏi trước khi lên lầu hoặc sau khi xuống lầu, may mắn là, hôm nay Cao Thận không đến.
Hôm nay, sau khi Trình Anh hoàn thành công việc ở tầng hai, cô ấy không chỉ đến chào Hà Phồn mà còn đặt đồ ăn riêng, gọi Lý Văn và Trương Hiểu Quân, cùng nhau tụ tập trong khi trưa nay bốn người họ không có việc gì để làm.
Trong bữa ăn, không hề ngạc nhiên khi Lý Văn nhắc đến người bạn gái bí ẩn của Cao Thận, cô ấy nắm lấy tay của Trình Anh hỏi: “Là cậu sao? Những dòng chữ đó rất giống viết cho cậu! Cái gì mà anh yêu em, hiện tại yêu em, tương lai cũng yêu em, trong mắt anh chỉ có em!”
“Nhất định là cậu. Nói cho tớ biết, hai người có lén lút quay lại với nhau không?”
Trình Anh cười cười, không nói gì, vẻ mặt có chút cô đơn, cô ấy biết quá rõ về Cao Thận, nhìn thấy bài blog đó lập tức nhận ra anh đã thay đổi, bản tính anh thật sự không muốn phơi bày mọi chuyện ra như vậy, nhưng anh đã làm điều đó, chứng tỏ có lẽ anh thật sự đã bị mắc kẹt trong lưới tình rồi.
Lý Văn không tin, hỏi chuyện không ngừng nghỉ nhưng Trương Hiểu Quân lại cười đầy ẩn ý. Bốn người họ rời đi sau bữa ăn, bởi vì Trương Hiểu Quân và Hà Phồn tiện đường nên Hà Phồn ngồi cùng xe với Trương Hiểu Quân. Trên đường đi, Trương Hiểu Quân nói: “Lý Văn nói năng linh tinh ghép sai cặp uyên ương rồi, người đó làm sao có thể là Trình Anh được? Chắc chắn không phải là cậu ấy.”
Hà Phồn sửng sốt, không khỏi chột dạ, hỏi: “Chắc chắn không?”
Trương Hiểu Quân nói: “Một thời gian trước tớ đã gặp Trình Anh. Tình cờ vào ngày hôm đó Cao Thận và Giang Khúc đang chiêu đãi khách hàng tại cùng một nhà hàng. Ánh mắt của họ chạm nhau, mấy cái tia lửa điện gì đó chỉ cần nhìn một chút liền biết là có hay không.”
“Chuyện này cậu cũng có thể nhìn ra được?”
“Này, chuyện tình cảm nam nữ, không phải chỉ có như vậy thôi sao.”
Hà Phồn càng thêm chột dạ, sau khi Cao Thận rời khỏi nhà cô vào tối thứ bảy, Vưu Lâm cũng nói những điều tương tự, cậu ta nói: “Chị à, Cao Thận đối với chị là thật lòng, chỉ cần nhìn vào mắt của anh ấy là biết không thể giả được, chị không cần phải lo lắng nữa.”
Đôi mắt thực sự có thể được sử dụng như một công cụ tra khảo, cho dù đó là dòng nước chảy ngầm hay vũng nước tù đọng, những người từng trải chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được, bao gồm cả Hà Phồn.
Vì vậy, cô không yên tâm, gần đây cả Cao Thận và Trình Anh đều đến khu vực Ngũ Đạo Khẩu để xử lý công việc, có rất nhiều tình huống mà ba người họ gặp nhau cùng một lúc, nếu như…
Càng nghĩ, cô càng lo lắng, thầm mong đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Buổi chiều, Kiều Lộ họp ở phòng họp trên lầu trở về, nói: “Cựu học sinh đẹp trai ở lầu hai, hôm nay trời lạnh như vậy, mà anh ấy chỉ mặc một chiếc áo len đến đây, nhìn lạnh lùng kinh khủng. Thế nhưng lạnh lùng kết hợp với kiêu ngạo, đẹp trai lại càng đẹp trai, đúng kiểu hoàng tử tóc xoăn trong thần thoại Hy Lạp.”
Hà Phồn cười không đáp lại, cô không phải là cán bộ cấp trên của khu phố, cũng không cần họp buổi chiều nên suốt ngày ngồi trong phòng làm việc, lúc giao tài liệu cô mới ra ngoài. Đi qua lầu hai, cô cũng nghe thấy Cao Thận nói chuyện, cô ho một tiếng, nhưng từ đầu đến cuối Cao Thận cũng không đến văn phòng của cô, cho nên cô có chút kinh ngạc ngoài ý muốn vì anh lại cư xử tốt như vậy.
Sau khi tài xế giao chìa khóa xe vào đêm hôm trước, cô giả vờ ngủ không gây ra tiếng động nào, chỉ đi ra ngoài khi nghe thấy tiếng Vưu Lâm đóng cửa, sau đêm đó, Cao Thận vẫn chưa xuất hiện trước mặt cô. ho mãi không khỏi như vậy không biết đi bệnh viện chưa?
Suy nghĩ một hồi, suýt chút nữa khiến cô làm lộn xộn tài liệu trong tay, lúc cô chuẩn bị tan sở, ngoài hành lang truyền đến tiếng ho khan của Cao Thận, kèm theo tiếng bước chân anh đi vào. Theo như lời nói của Kiều Lộ, vào một ngày lạnh giá, anh lại chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bên ngoài chiếc áo sơ mi kẻ vuông, làm nối bật mái tóc xoăn trên đầu, quả thật trông có chút phong tình vạn chủng.
Nhưng làm sao cô biết hôm nay do Cao Thận đi vội quá, nên quên mặc áo khoác ngoài vào. Anh đã nghiên cứu album trang phục cao cấp của năm nay từ sáng cho đến chiều, khi nhận được cuộc gọi từ bộ phận phê duyệt yêu cầu anh cần phải bổ sung tài liệu, anh mới biết hôm nay là thứ hai, làm xong việc này khiến anh quên mọi thứ xung quanh, vội vàng cầm chìa khóa chạy đi, đến chỗ ngồi mới phát hiện còn chưa có mặc áo khoác, thế nhưng khi quay trở lại hiện thực, mọi chuyện đều là như vậy.
Tuy anh không mặc áo khoác, nhưng anh nhớ là anh đã cầm điều khiển từ xa khi ra ngoài. Thấy Kiều Lộ không có trong văn phòng vào lúc này, anh đành lấy nó ra đưa cho Hà Phồn.
“Vứt cái điều khiển tivi cũ đi, dùng cái này đi, khụ khụ.”
Hà Phồn sửng sốt, cầm lấy ném lên bàn, nói: “Tại sao anh bị cảm lạnh vẫn chưa khỏi?”
“Em có lo lắng cho anh không?”
Hà Phồn hơi sựng nói: “Em sợ anh sẽ lây nhiễm cho người khác thôi.”
Đúng vậy, rõ ràng vừa rồi còn đang suy nghĩ làm sao để tránh hiềm nghi, còn lo bị nhìn thấu, sao bây giờ lại hỏi vấn đề này!
“Phê duyệt làm tới đâu rồi, làm nhanh không?” Cô rất muốn đuổi hai vị thần tiên Cao Thần và Trình Anh đi chỗ khác, hy vọng họ có thể nhanh chóng hoàn thành quá trình phê duyệt, đừng thường xuyên xuất hiện theo cặp trong đơn vị của cô.
Cao Thận đang định trả lời thì Kiều Lộ bước vào, Hà Phồn lập tức đổi ý.
“Được rồi, vậy anh cứ thong thả đi đi.” Cô nhìn Cao Thận, biết anh có thể hiểu được ẩn ý đuổi khách trong lời nói của cô, nếu Trương Hiểu Quân và Vưu Lâm có thể nhìn ra được ánh mắt của anh dành cho cô, tại sao Kiều Lộ lại không thể.
Cao Thận mỉm cười, sau đó chào Kiều Lộ rồi rời đi.
Kiều Lộ thở dài: “Làm thế nào lại có một người đẹp như vậy? Hà Phồn, cô có nghĩ là sống mũi của anh ấy được phẫu thuật không? Nó rất cao và thẳng, một chiếc mũi kiểu Hy Lạp chuẩn mực vậy. Còn có cánh tay của anh ấy, ngày hôm đó lúc anh ấy giơ tay lên nhìn đồng hồ, lộ ra cơ bắp ở cánh tay, căng chặt chắc nịch, không biết chúng phát triển như thế nào nhỉ?”
Hà Phồn mỉm cười, nhìn tài liệu trong tay, không ngẩng đầu lên nói nói cho có lệ: “Rất là săn chắc, lúc mặc quần áo vào thì nhìn bề ngoài có vẻ gầy, sau khi cởi quần áo ra thì khắp nơi đều là cơ bắp.”
Kiều Lộ cười phá lên: “Má ơi, cô từng nhìn thấy qua sao!”
Hà Phồn giật mình, thời điểm ngẩng đầu ánh mắt hơi hoảng loạn, đáng thương muốn chết.