Skip to main content

Trang chủ Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng Chương 51: Xem nhà

Chương 51: Xem nhà

11:56 sáng – 26/07/2025

Lão gia gia cười sảng khoái: “Vì ta không còn nhiều thời gian nên cô nương mới muốn đi ư? Nếu vì việc này thì cô nương không cần lo lắng, ta nhất định có thể hoàn thành đơn đã nhận.”
“Lão gia gia nghĩ thoáng thật.” Nguyên Nguyên bật cười, tính tình của lão gia gia thật sự không tầm thường, nếu đưa ngọc thô cho lão tạo hình, vậy đây nhất định là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
Nàng vuốt ve khối ngọc thô, cho dù trong cửa hàng có rất nhiều ngọc nhưng nó vẫn rất nổi bật, ngọc tốt phải vào tay một thợ thủ công giỏi.
“Lão gia gia, ta muốn dùng khối ngọc này làm thành mười cái khấu bình an, không cần quá lớn, càng nhỏ càng tốt, nếu thừa ngọc thì cho ngài, ngài xem có được không?” Nguyên Nguyên đưa khối ngọc thô ra.
Lão gia gia chỉ nhìn thoáng qua đã bị khối ngọc thô hấp dẫn, lão biết người có khí thuần khiết như vậy không thể mang theo vật tầm thường, lão không hề suy nghĩ đã đồng ý ngay việc này.
“Cô nương, viết lại địa chỉ nhà ngươi cho ta, ta làm xong sẽ cho người đưa đến chỗ cô nương.” Lão gia gia xoay người lấy ra một quyển sổ ghi chép và một cây bút.
Trên đó ghi lại địa chỉ của một số khách hàng, Nguyên Nguyên ghi lại địa chỉ nhà mình ở hàng cuối cùng, có thể nàng là vị khách cuối cùng trên cuốn sổ ghi chép này.
Viết địa chỉ xong, Nguyên Nguyên lại nhìn lão gia gia thêm vài lần. Nguyên Nguyên gặp bằng hữu đều xem duyên phận, lão gia gia này cho Nguyên Nguyên ấn tượng ban đầu rất tốt, nếu có thể gặp lão sớm một chút nói không chừng hai người có thể trở thành bạn vong niên.
“Lão gia gia, phí thủ công là bao nhiêu?” Nguyên Nguyên bắt đầu sờ túi tiền nhỏ của mình.
Lão gia gia vung tay lên, cặp mắt nheo lại nhìn địa chỉ nhà Nguyên Nguyên. Chữ viết bằng bút lông của Nguyên Nguyên không đẹp, lão híp mắt lại cố gắng lắm mới hiểu.
“Không cần phí thủ công, vật liệu thừa đã đáng giá hơn chút bạc kia, ta không kiếm tiền dựa vào lòng dạ hiểm độc. Bạn nhỏ này viết chính là… Hộ thứ bốn mươi lăm ở Nguyên Gia thôn, do Nguyên Nguyên nhận?”
Nguyên Nguyên hơi ngại ngùng, mình thật sự cần luyện chữ. Sau khi xác nhận thông tin, nàng trịnh trọng từ biệt lão gia gia rồi rời tiệm ngọc thạch đi tìm người môi giới mua nhà.
“Ta muốn một căn nhà có hai cửa, có thể chứa mười người ở, tốt nhất nên có sân rộng một chút, có thể trồng rau là tốt nhất.” Nguyên Nguyên nói yêu cầu của mình cho người môi giới.
Một căn nhà chứa mười người chắc đủ cho bọn họ ở, cho dù Đại ca và Nhị ca cưới vợ cũng có thể ở chung.
Tuy Nguyên Nguyên là trẻ con nhưng môi giới bán nhà cũng không chậm chạp. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên ông ta nghe trồng rau trong sân, người khác đều trồng hoa trồng cỏ để trang trí. Ông ta đè nén lại lòng hiếu kỳ, vô cùng nghiêm túc giới thiệu nhà trong thị trấn với Nguyên Nguyên.
Đồng thời còn lấy ra một tập bản đồ, trên đó vẽ bố cục đơn giản của căn nhà để Nguyên Nguyên tham khảo.
Nghe người môi giới giới thiệu, Nguyên Nguyên cứ lắc đầu, do nàng không muốn căn phòng quá nhỏ, hoặc là giá quá đắc, tệ nhất là đất không tốt.
Nàng có thể sửa lại phong thủy trong nhà nếu nó không tốt, nhưng đất không tốt thì không có cách nào để sửa. Khu đất có nhiều linh khí sẽ có vận khí tốt, có khu đất không chỉ không có linh khí mà còn tích tụ oán khí.
“Đại thúc, ở chỗ ngài không còn căn nhà nào khác ư?”
Đại thúc bán nhà này là một người trung niên, từ khi Nguyên Nguyên hỏi một câu, ông ta đã nói liên tục không ngừng nghỉ, không biết mệt. Nhìn Nguyên Nguyên lắc đầu, thậm chí ông ta còn nghi ngờ có phải Nguyên Nguyên không hề nghe hay không.
“Đó là những căn nhà tốt nhất chỗ ta, khách quan không vừa mắt sao?” Đại thúc không thể hiểu được, cặp mắt này kén chọn quá.
“Đại thúc, nhà mà ngài giới thiệu đều rất tốt nhưng không phải nơi ta muốn mua. Đại thúc còn căn nhà nào cũ, dữ, ở nơi hẻo lánh cũng được.” Nguyên Nguyên cười hì hì, ánh mắt rất chân thành tha thiết.
Đây là yêu cầu kỳ quái nhất mà đại thúc nghe được trong năm nay, nhà tốt không cần, lại cần nhà cũ, nhà ma hoặc ở nơi hẻo lánh. Kỳ lạ hệt như tiểu chủ nhân của bọn họ.
“Thật ra có một số, chưa nói đến những yêu cầu khác, nhưng thật sự có mấy căn nhà phù hợp với những yêu cầu vừa rồi của khách quan.” Đại thúc lấy ra tập bản đồ.
Tranh trong tập này là những căn nhà rất khó bán, Nguyên Nguyên cầm lấy lật xem rồi chọn ra mấy căn.

“Diện tích ngôi nhà này đủ lớn, ở gần thị trấn của chúng ta, cách phủ Thái Châu rất gần, nhưng tòa nhà cổ này đã mấy trăm năm tuổi, lâu lắm rồi không được tu sửa, giá cả tương đối rẻ, nhưng sửa chữa lại cũng tốn rất nhiều tiền.”
Nguyên Nguyên gật đầu, khu đất này không tệ lắm. Tuy cách Nguyên Gia thôn hơi xa nhưng gần phủ Thái Châu, rất phồn hoa.
“Căn nhà này rất hẻo lánh, hầu như ở nơi núi sâu rừng già, diện tích đủ lớn nhưng cách thị trấn quá xa. Gia đình nguyên chủ vì chịu không nổi mới muốn bán, nhưng ở nơi này rất tốt, thích hợp xây biệt viện.”
Đây là một nơi tốt, phong thuỷ đất hiếm thấy, bản thân ngôi nhà đã mang linh khí, nhưng có vẻ xa quá.
“Ngôi nhà này nổi tiếng là nhà ma, trong đó có quỷ làm loạn, mấy lần làm pháp sự cũng không có tác dụng. Những khía cạnh khác cũng ổn, nhưng không được tốt lắm, những khách khác không muốn đến đó xem, ta nghĩ khách quan nên chọn một căn nhà khác tốt hơn.”
Nguyên Nguyên nhìn ông ta bằng ánh mắt kỳ lạ, nhà ma thì nhà ma chứ, những người môi giới bán nhà khác thì cho dù đó là nhà ma cũng tận lực nói tốt, tại sao người môi giới này chỉ nói không tốt.
Không phải là không muốn bán đấy chứ?
Nếu thật sự bị ma ám, cho dù nàng không mua cũng phải đến đó một chuyến, vì nàng chưa tìm được tiểu đệ.
Nguyên Nguyên khép tập bản đồ, trả nó lại: “Ba căn nhà này đi. Đại thúc có thể giúp ta đăng ký một chút không? Ta về nhà sẽ thương lượng với người nhà, năm ngày sau sẽ đến xem.”
“Tiền đặt cọc…” Đại thúc cảm thấy bất ngờ, vậy mà những căn nhà khó bán này thật sự được coi trọng. Thật ra tòa nhà ở nơi hẻo lánh này không cần tiền thế chấp, nhưng vì đi theo trình tự thì ông ta vẫn báo giá ưu đãi: “Tiền đặt cọc là năm lượng, căn nhà sẽ giữ lại cho quý khách trong vòng một năm, quá hạn không hoàn lại tiền thế chấp.”
Nguyên Nguyên vừa tìm trong không gian của mình, vừa lấy món đồ trong túi tiền ra: “Ta không có sẵn bạc, dùng cái này tạm được không, không được ta sẽ đến hiệu cầm đồ.”
Nguyên Nguyên lấy ra một chiếc vòng tay màu vàng, chiếc vòng được chạm khắc một con rồng vàng, vàng ròng có giá trị cao hơn hàm lượng vàng ở thời đại này rất nhiều.
Đây là món đồ trang sức đầu tiên mà nàng mua bằng số tiền sửa vận ở kiếp trước, trước khi nhận lấy linh bảo do sư phụ tặng, nàng vẫn luôn đeo chiếc vòng tay này.
Trong không gian có nhiều bảo bối, nhưng người bình thường chỉ nhìn thấy giá trị của chiếc vòng tay này.
Khóe miệng đại thúc nhúc nhích, ông ta nhận lấy vòng tay rồng vàng nhỏ, cẩn thận kiểm tra một chút, vàng thật, nặng khoảng một lượng, hơn bạc thế chấp rất nhiều.
“Có thể, nhưng điều kiện vẫn như cũ, trong vòng một năm không định mua nhà thì ta sẽ không trả lại vòng vàng này, cô nương nghĩ kỹ chưa?” Đại thúc tốt bụng nhắc nhở Nguyên Nguyên.