Muốn gặp Tiểu Nhiếp đại nhân mới tới khó như lên trời, dù ở nha môn hay ở phủ đệ của hắn, xung quanh đều vây chặt như nêm cối, căn bản không thể tới gần.
Gặp mặt hắn đều dựa vào tùy duyên, hoặc là đợi hắn chủ động mời, chủ động bái phỏng chỉ nhìn thấy mặt cửa.
Nguyên Nguyên cúi đầu nhìn đơn kiện, đưa ra quyết định: “Vậy làm phiền Vương công tử giúp ta giao đơn kiện này cho huyện lệnh đại nhân.”
Đây là cách duy nhất vào lúc này, nàng không muốn bỏ ra tất cả sức lực để bói hành trình của Nhiếp Minh Ly, sau đó còn phải ngồi canh hàng giờ.
“Lục muội muội…” Nguyên Đồng Niên thì thầm, làm như vậy có tùy ý quá không? Tam ca đã dặn dò phải bảo quản, hắn không yên tâm khi giao cho người ta như vậy.
Nguyên Nguyên hiểu rõ mối bận tâm của Nguyên Đồng Niên, nàng quay đầu cười nói: “Không sao đâu Tứ ca, muội tin Vương công tử.”
Nguyên Nguyên không làm chuyện gì khi chưa nắm chắc, nàng có thể nhìn ra phẩm hạnh của một người từ tướng mạo, và Vương Khải Hàng này đáng tin tưởng.
“Nguyên tiểu huynh đệ, yên tâm đi, ta rất giữ chữ tín.” Vương Khải Hàng không hề khách sáo nhận lấy đơn kiện. Coi như vì để có được cây thảo dược to lớn kia, hắn phải hoàn thành chuyện này.
Vì bản thân vậy!
Chuyện này đã định xong, Nguyên Nguyên mới nói đến vấn đề vải vóc vừa rồi thảo luận cùng Nguyên Đồng Niên. Nếu ông chủ đã ở đây, nàng không cần tốn công sức nói chuyện với tiểu nhị nữa.
“Thật ra ngoài chuyện này ra ta còn một việc nhỏ nhờ Vương công tử giúp đỡ.”
“Hả… Ngươi nói trước nghe xem.” Lần này Vương Khải Hàng không dám tùy tiện đồng ý nữa, hắn không cách nào xác định được việc nhỏ mà Nguyên Nguyên nói có thật sự là việc nhỏ không.
Nguyên Nguyên cười: “Vương công tử không cần căng thẳng. Thật ra lúc chờ dưới lầu, ta cảm thấy vải bày trong tiệm của Vương công tử rất tốt, nên đã chọn lựa vài loại chuẩn bị mua về may quần áo, không biết Vương công tử có tiện ra giá ưu đãi cho ta không?”
“Ưu đãi?” Vương Khải Hàng ngẩn ra một chút, sau đó hắn mới phản ứng lại, hiểu ra Nguyên Nguyên có ý gì, chính là tính rẻ cho nàng.
Vương Khải Hàng hào phóng tặng lễ: “Làm gì có chuyện ưu đãi, chỉ có một chút vải thôi mà, Tiểu Nguyên Nguyên nhìn trúng thứ gì thì cứ nói tiểu nhị ghi nhớ là được. Đợi mấy ngày nữa ta đến Nguyên Gia thôn của các ngươi sẽ tự mình đem đến cho ngươi, coi như là quà gặp mặt cho ngươi và người nhà.”
Đuôi lông mày Nguyên Nguyên khẽ nhúc nhích, có chút không biết phải làm sao. Vương Khải Hàng đúng là thương nhân, thật sự rất khôn khéo…
Nguyên Nguyên nói tên của loại vải mà mình nhìn trúng, sau đó được tiểu nhị tiễn ra cửa. Nguyên Đồng Niên cảm thán: “Vương công tử này đúng là người tốt, không chỉ giúp đỡ, còn muốn đích thân đưa vải đến nhà chúng ta.”
“Tứ ca, hắn là người tốt nhưng với tiền đề là một thương nhân, y nói muốn tự mình đến Nguyên Gia thôn chúng ta đưa vải thì đây chính là mục đích.” Nguyên Nguyên nhún vai.
Nguyên Đồng Niên vẫn chưa hiểu, hắn thắc mắc: “Hả? Có mục đích gì?”
“Tứ ca cứ từ từ suy nghĩ đi, muội phải mau chóng trở về, nếu không sẽ bị mẫu thân phát hiện lén ra ngoài.” Nguyên Nguyên đưa ra đề tài khó, nhấc chân liền chạy.
Nguyên Đồng Niên vội chạy đuổi theo, thị trấn không thể so với trong thôn, bị xe ngựa đụng phải thì làm sao?
“Lục muội muội, muội chạy chậm một chút!”
Nguyên Nguyên chú ý đến Nguyên Đồng Niên chạy phía sau, thấy hắn đuổi theo nàng cũng dừng chân lại.
Vương Khải Hàng muốn đích thân đi đưa vải, chỉ vì hắn sợ Nguyên Nguyên lừa nên trực tiếp chạy đến Nguyên Gia thôn. Đến lúc đó, dù thế nào Nguyên Nguyên cũng phải dẫn y đi tìm thảo dược trên núi, tìm không thấy thảo dược thì nàng cũng đừng nghĩ đến chuyện mua vải.
Nguyên Nguyên trở về muộn, mẫu thân và Lưu đại nương đã về tới nhà từ sớm, đúng như Nguyên Nguyên dự liệu, hôm nay sau khi bọn họ đưa đơn kiện không nhận được hồi đáp, chỉ có thể trở về chỗ cư trú chờ được gọi.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ từ bên ngoài chạy về, Nguyên Vạn Nhất cũng không răn dạy, chỉ bảo cả hai nhanh dọn dẹp một chút, cầm đồ mà Nguyên Thiên Tùng mua trong thị trấn chuẩn bị về nhà.
Lúc Nguyên Nguyên vừa chạy ra ngoài, Nguyên Đồng Nguyệt đang nằm sấp dưới đất chơi cát bùn, đến bây giờ vẫn còn say mê như cũ. Nguyên Vạn Nhất kêu Nguyên Đồng Niên đi gọi hắn, Nguyên Nguyên cũng đi theo.
Hai người không quấy rầy khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, cả hai cùng đứng sau lưng khom người nhìn hắn.
Từng nét bút cực kỳ nghiêm túc.
“Tiểu Ngũ, đệ bò trên mặt đất không mệt sao?” Đột nhiên Nguyên Đồng Niên lên tiếng, từ khi hai người bọn họ ra ngoài đến bây giờ đã hơn một canh giờ.
Một canh giờ này hắn vẫn luôn quỳ rạp trên mặt đất, không biết có nghỉ ngơi chút nào không.
Nguyên Đồng Nguyệt bị dọa giật mình, tay cầm cát run lên, cát trong lòng bàn tay đều rơi xuống đất, hắn quay đầu lại nhìn.
“Xuýt…” Nguyên Đồng Nguyệt hít hà một hơi, nãy giờ vẫn luôn duy trì một tư thế không nhúc nhích đúng là khiến cả người đau nhức, hắn chậm rãi chống eo đứng lên.
Chân vừa tê vừa đau, khiến hắn đứng lên mà không nhịn được nhe răng trợn mắt, cả người thật sự không thoải mái: “Sao hai người lại tới đây?”
“Ngũ ca, cho dù ca thích vẽ tranh cũng không thể luôn nằm bò trên mặt đất vẽ, chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể.” Dù thế nào thì cơ thể vẫn quan trọng nhất, Nguyên Nguyên cười nhắc nhở. Ánh mắt nàng lại nhìn sang bức tranh vẽ bằng hạt cát trên mặt đất.
Chỉ là hạt cát đơn điệu, vào trong tay hắn lại biến thành nét mực lúc đậm lúc nhạt. Chỉ có một đống cát nhỏ phá hỏng vẻ đẹp của bức tranh vì vừa rồi hắn sợ hãi run tay gây ra.
Bên cạnh bức tranh cát còn có một đống tượng đất, Nguyên Nguyên liếc mắt một cái liền nhìn thấy tượng đất nhỏ nhất. Hiện giờ tượng đất đã được làm xong, nàng thật cẩn thận cầm lên: “Ngũ ca ca, ca nặn muội đây sao? Nặn thật đẹp!”
Nguyên Đồng Nguyệt hơi xấu hổ, lập tức muốn giành lại: “Ta chỉ nặn tùy tiện thôi, Lục muội muội mau trả lại cho ta!”
Hắn không định thật sự giành với Nguyên Nguyên, mà chỉ khoa môi múa mép. Nguyên Nguyên bảo vệ tượng đất nhỏ thật cẩn thận ở trong tay, Nguyên Đồng Nguyệt này thật sự thừa hưởng hết ưu điểm của mẫu thân, tay khéo như bà.
“Không cho không cho, tượng đất nhỏ mà ngũ ca nặn chính là muội, đó là tặng cho muội, muội phải bảo quản thật cẩn thận!” Nói xong nàng vội nhét tượng đất nhỏ vào không gian.
Nguyên Đồng Nguyệt có nhìn cũng không nhìn ra trên tay Nguyên Nguyên còn cầm tượng đất.
“Lục muội muội, muội giấu tượng đất đâu rồi, thứ đó bẩn lắm, đừng làm bẩn quần áo.” Nguyên Đồng Nguyệt lo lắng Nguyên Nguyên giấu tượng đất vào trong quần áo nên nhắc nhở.
Mẫu thân luôn thích sạch sẽ, hắn thường xuyên chơi bùn khiến cả người lấm lem, mẫu thân nhìn thấy thường tức giận, rất nhiều lần đều đánh hắn một trận. Tuy mẫu thân không nỡ xuống tay với Nguyên Nguyên, nhưng mặc quần áo sạch sẽ mới giảm bớt gánh nặng cho mẫu thân.
“Ngũ ca yên tâm, muội bỏ vào căn cứ bí mật của mình rồi, không hề bẩn quần áo.” Nguyên Nguyên lại dời mắt sang tượng đất nhỏ khác, cầm từng cái lên xem, đương nhiên cả gia đình phải ở cạnh nhau: “Ngũ ca, muội lấy luôn mấy cái này nha!”
“Lấy đi.” Nguyên Đồng Nguyệt cưng chiều đồng ý.



