Lục muội muội đã thấy thì Nguyên Đồng Nguyệt không giấu nữa. Nguyên Nguyên thích thì cho nàng giữ, trong lòng Nguyên Đồng Nguyệt cũng mừng thầm khi được người nhà tán thành.
“Tiểu Ngũ, đệ đừng nghịch cát nữa, về nhà cũng có thể chơi như thế này. Chúng ta đi mau, đại ca đang chờ ở cửa, bảo chúng ta mau chóng về nhà. Lục muội muội cũng nhanh lên.” Nguyên Đồng Niên vẫy gọi hai người.
Nguyên Nguyên nhanh chóng đi theo, Nguyên Đồng Nguyệt nhìn cát trên đất, trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Đợi sau khi hắn về nhà nhất định mẫu thân sẽ không cho hắn chơi nữa. Hắn thở dài, phủi bụi trên tay và quần áo của mình rồi đuổi theo.
Nguyên Nguyên thấy hắn để lộ vẻ mất mát thì chủ động nắm tay Ngũ ca, giống như đang an ủi hắn.
Giấy rất quý giá, người trong nhà đều biết Nguyên Đồng Nguyệt khéo tay, vẽ cái gì cũng giống như đúc, nhưng trong nhà không dư dả mua thuốc màu và giấy vẽ. Nguyên Đồng Nguyệt rất hiểu chuyện, trước nay chưa từng nhắc đến sở thích của mình.
Nếu có thể, hắn thật sự muốn được một lần dùng thuốc màu thật để vẽ.
Nguyên Vạn Nhất đã đợi ở cửa được một lúc, nhìn thấy ba người lại đây, hắn không khỏi thúc giục: “Mau lên kẻo trời tối mới về đến nhà!”
Trong nhà chỉ có một mình Nguyên nãi nãi, một bà lão như bà làm gì cũng không thuận tiện.
Cuối cùng Nguyên Nguyên cũng tới cửa thành, nếu các nàng chậm thêm một khắc nữa thì Mã gia đã điều khiển xe ngựa đi rồi. Lên xe của Mã gia, xe ngựa đi trên con đường nhỏ lầy lội, thân xe lắc lư qua lại, Nguyên Nguyên mơ màng ngủ thiếp đi.
Cả ngày hôm nay nàng thật sự quá mệt mỏi.
Nguyên Vạn Nhất thấy nàng ngủ cũng không định đánh thức nàng, để nàng tựa lưng vào nửa người mình, cứ đi như vậy về tới nhà, nửa người Nguyên Vạn Nhất tê cứng vì làm gối cho Nguyên Nguyên.
Dù như thế, hắn vẫn cõng Nguyên Nguyên vào trong nhà, mãi đến khi làm xong cơm mới gọi Nguyên Nguyên dậy.
Nguyên Nguyên không ngờ mình vừa mở mắt ra đã về tới nhà, nàng ngượng ngùng bò dậy khỏi giường đi ăn cơm, bữa cơm chiều tương đối đơn giản.
Lúc đầu Nguyên Đồng Nguyệt muốn ăn thịt vừa mua từ thị trấn trở về, còn nài nỉ Nguyên Đồng Niên cả buổi, muốn hắn làm cho một chút thịt kho tàu.
Nguyên Đồng Niên dứt khoát từ chối, tuyên bố hôm nay quá muộn, ăn nhiều dầu mỡ không tốt, đợi hai ngày nữa người nhà tụ họp sẽ cùng nhau ăn, Nguyên Đồng Nguyệt ủ rũ đồng ý.
Nhưng hôm nay hắn vẫn làm món đậu phụ hầm thịt nạc, tuy cũng có thịt, nhưng đương nhiên thịt nạc này không đã ghiền bằng thịt kho tàu.
Một đĩa rau xanh xào, kết hợp với một chén canh trứng, Nguyên Đồng Nguyệt vốn dĩ có chút thất vọng nhưng sau khi ăn mấy món này lập tức khơi dậy khẩu vị, ăn liền hai chén cơm.
Ngay cả nước canh cũng bị hắn trút vào chén, cả mâm rất sạch sẽ, giống như không cần phải rửa.
Nguyên Đồng Niên nhìn mà khóe miệng nhếch lên. Tuy hắn biết tay nghề nấu nướng của mình tốt, nhưng không đến mức như vậy chứ: “Tiểu Ngũ, đệ muốn ăn nữa không…”
Nguyên Đồng Nguyệt trêu mặt quỷ với hắn, tự hào nói: “Đệ ăn nhiều sẽ nhanh lớn, nhanh cao! Sang năm đệ sẽ cao hơn ta, đến lượt ta gọi đệ là ca ca!”
Nguyên Đồng Niên: “…”
Nguyên Nguyên ở một bên cười khúc khích, nhìn hai người đấu võ mồm. Nàng không xen vào, mà chú ý đến nãi nãi và đại ca ở một bên.
Nguyên Vạn Nhất đạp lên băng ghế dài, trong tay không ngừng bận rộn, hắn muốn bện thêm một lớp cỏ khô vào túp lều ở nhà kho, Nguyên nãi muốn giúp đỡ nhưng không giúp được, chỉ đành đứng bên dưới nhìn Nguyên Vạn Nhất phòng trường hợp hắn ngã.
Bên trên đen thui như mực, không thấy gì cả.
Nguyên Nguyên đi đến, giúp hắn nhặt cỏ dưới đất lên, cứ ôm như vậy chờ đưa cho Nguyên Vạn Nhất.
“Tiểu Lục, muội chạy tới đây làm gì, mau vào nhà đi ngủ, trời tối rồi.” Nguyên nãi muốn đuổi Nguyên Nguyên vào trong.
Nguyên Vạn Nhất quay đầu nhìn lại, lập tức nhận lấy đồ trong tay Nguyên Nguyên để dùng.
“Nãi nãi, trải mấy thứ này vì đề phòng ban đêm trời mưa ư?” Nguyên Nguyên đột nhiên nhận ra điều này.
Vừa rồi lúc về thôn nàng đã ngủ, không nhìn thấy đồng ruộng, nhưng nghĩ thôi cũng biết trời mưa lớn như vậy chắc chắn đồng ruộng phải chịu nạn.
Đại ca trải cỏ để lợp thêm cho căn phòng, chắc là vì sợ buổi tối mưa to, căn phòng bị dột, rau trong vườn đã mọc mầm nhỏ không chịu nổi cơn mưa lớn như vậy.
“Đúng vậy, con không nhìn thấy đấy thôi, đêm qua sấm chớp lóe sáng như ban ngày, mưa to làm hoa màu bị úng, nhưng có lẽ nhà chúng ta có địa thế tốt, không gặp nạn, những hộ khác lại không may mắn như vậy!” Nguyên nãi nãi cảm thán, trong lòng cảm thấy may mắn.
Ngày hôm nay người trong thôn rất bận rộn, vì cánh đồng nhà bọn họ không bị ảnh hưởng nên Nguyên Vạn Nhất có thời gian đến trấn trên, nếu không bây giờ cũng giống như một số người, cần phải ra đồng sửa lại bờ ruộng.
“Làm xong rồi!” Nguyên Vạn Nhất vỗ tay, từ băng ghế dài xuống dưới: “Trời mưa to cũng không thành vấn đề nữa.”
Hắn nhẹ nhàng thở ra: “Nãi nãi, Tiểu Lục, hai người mau về phòng, nhớ khóa cửa sổ cẩn thận, đừng để buổi tối mưa tạt vào phòng.”
“Vâng ạ!” Nguyên Nguyên đồng ý, nhưng đêm nay, nhìn tình huống thì trời sẽ không mưa, không chỉ đêm nay, thời gian này trời sẽ không mưa.
Nguyên Nguyên ngáp một cái, vừa mới tỉnh ngủ không lâu nhưng bây giờ nàng vẫn muốn nướng một giấc. Sau khi nói lời chúc ngủ ngon với nãi nãi và ca ca, nàng vội vàng rửa mặt rồi bò lên giường.
Trở lại ổ chăn quen thuộc của mình, Nguyên Nguyên ngã đầu liền ngủ. Nàng luôn cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó, còn là chuyện lớn.
Mãi đến sáng hôm sau, nàng ngủ đến khi tự tỉnh lại, lúc dậy đã gần tới giữa trưa. Nãi nãi đến nhà Lưu đại nương, Nguyên Vạn Nhất ra đồng ruộng bận việc từ sớm, Nguyên Đồng Niên dành thời gian đọc thuộc lòng, chỉ có Nguyên Đồng Nguyệt còn ở một bên chơi với con chó vàng.
Lúc Nguyên Nguyên ra khỏi phòng, Nguyên Đồng Niên còn thúc giục Nguyên Đồng Nguyệt: “Tiểu Ngũ! Đệ không mau học thuộc lòng, Tam ca về sẽ kiểm tra đấy.”
Nguyên Đồng Nguyệt cầm một túi cát nhỏ ném ra xa, chó vàng ở trong nhà vui vẻ chạy tới ngậm trở về. Nguyên Đồng Nguyệt xoa đầu chó, cười hì hì: “Không cần nôn nóng, đợi ca ấy trở về đệ sẽ học, thời gian còn dài.”
“Vậy đệ đừng quên, nếu không lại phải ăn roi, ta tự học thuộc trước.” Nói xong hắn lập tức bịt tai lại, một mình nhỏ giọng không ngừng lặp lại bài văn cần học thuộc.
Tứ ca tập trung học thuộc lòng hoàn toàn trái ngược với Ngũ ca tập trung chơi với chó, Nguyên Nguyên đột nhiên nhớ tới đủ thứ linh tinh trước đây mình đã thu thập trong không gian Huyền Linh, chắc chắn bên trong có khoáng vật thuốc màu thích hợp cho hắn sử dụng.
Tuy không gian Huyền Linh xuất hiện ở đây trước nàng một bước, nhưng Nguyên Nguyên có thể khẳng định đây là không gian Huyền Linh mà nàng đã mất.
Rất nhiều bài vị của tổ sư gia ở chỗ này, như vậy chắc chắn những vật linh tinh mà nàng thu thập cũng ở đây.
Nguyên Nguyên vào nhà, lắc mình chui vào không gian muốn tìm một chút đưa cho Nguyên Đồng Nguyệt, lúc này mới phát hiện việc mà mình vẫn luôn quên từ tối hôm qua là gì.
Nàng đã quên Tiểu Đinh Đông.



