“Nếu Vương công tử nguyện ý hỗ trợ, ta rất vui lòng mời ngài đến Nguyên Gia thôn của chúng ta du ngoạn, dẫn đường cho ngài lên núi, đến ngọn núi nhỏ mà ta đã đào cây hà thủ ô kia. Lần trước ta thấy trên núi còn một cây hà thủ ô giống như vậy, không biết bây giờ đã bị người ta đào chưa.”
Nguyên Nguyên giả vờ tự hỏi, sau đó lại tự trả lời: “Chắc là chưa đâu, dù sao nơi đó chỉ có ta biết…”
Vương Khải Hàng: “?”
Nguyên Đồng Niên ngạc nhiên nhìn Nguyên Nguyên, ai nghe cũng hiểu ý của lời này, muội ấy không hề che giấu cám dỗ. Sau đó hắn vẫn ung dung, muốn nhìn Vương Khải Hàng lựa chọn thế nào.
Vương Khải Hàng ho khan một tiếng, hắng giọng nói: “Được rồi tiểu nha đầu, ta đồng ý với ngươi.”
Nguyên Nguyên cười trộm một tiếng, ai có thể từ chối một cây thảo dược có sức hấp dẫn như vậy.
Vương Khải Hàng hơi ngượng ngùng vì tiếng cười của Nguyên Nguyên, hắn vội vàng giải thích: “Ta thật sự không phải vì coi trọng thảo dược, ta chỉ đơn thuần muốn giúp ngươi, tiện đường xem phong cảnh chỗ nhà ngươi thôi.”
Nguyên Nguyên liên tục gật đầu: “Ta hiểu, ta hiểu tất cả.”
Trong lòng mọi người đều biết rõ, chuyện này không có gì xấu hổ.
Vương Khải Hàng không tiện ở cửa hàng của mình bàn chuyện liên quan đến huyện lệnh đại nhân, hắn mời Nguyên Nguyên và Nguyên Đồng Niên tới phòng tiếp khách nhỏ ở lầu hai.
Đón hai người vào phòng, Vương Khải Hàng vẫn cảm thấy có chút không chân thật, tại sao hắn lại đưa hai đứa nhóc vào phòng dành cho khách. Nhưng thoạt nhìn hai nhóc này là người cổ quái kỳ lạ, rất thông minh, hoàn toàn khác những bạn bè cùng lứa.
Sau khi mời bọn họ ngồi xuống, hắn theo thói quen định rót hai chén trà, nhưng vừa chạm vào ấm trà lại dừng tay. Chắc hai đứa bé này không thích uống trà, có lẽ cũng không nếm được vị trà.
Nhưng ở chỗ này của hắn không có các loại nước trái cây khác, chỉ đành rót nước trà. Sau khi rót xong hắn lại sai tiểu nhị bưng hai đĩa điểm tâm lại đây, một đĩa mứt táo chua ngọt ngon miệng, một đĩa bánh gạo thơm ngon mềm mại.
“Vẫn chưa thỉnh giáo tên họ của các ngươi. Tiểu huynh đệ, tiểu nha đầu, xưng hô với các ngươi như thế nào?”
“Tại hạ Nguyên Đồng Niên.” Nguyên Đồng Niên vô cùng lễ phép đứng lên đáp lời và chắp tay thi lễ.
Lễ nghi đều là Nguyên Bách Thiện dạy bảo, hắn từng nhắc nhở huynh đệ trong nhà rất nhiều lần, ra ngoài nhất định phải chú ý lễ nghi, mới có thể để lại ấn tượng tốt với người ta.
“Vương Khải Hàng.” Vương Khải Hàng có chút giật mình vội vàng đứng lên đáp lễ và nói ra tên họ của mình. Không ngờ tiểu thiếu niên này hiểu chuyện như vậy, hắn phải trả lễ tôn trọng tương tự mới được.
“Ta tên là Nguyên Nguyên, trong Thủy Nguyên Nguyên.”
“Thật ra cái tên này rất đáng yêu, hai người bạn nhỏ ngồi trước đi, nếm thử điểm tâm và nước trà, có việc gì các ngươi cứ từ từ nói.” Vương Khải Hàng ra hiệu mời.
Nguyên Nguyên không hề khách sáo, uống nước trà giải khát, thứ này thật sự rất ngon. Quả nhiên đây là cách hưởng thụ cuộc sống của người có tiền.
“Hồng trà nhập khẩu này thơm ngọt ngon miệng, màu đậm, đầy hương trà, còn có vị ngọt của quả mật, thật sự là trà tốt, Tứ ca mau nếm thử!” Nguyên Nguyên không chờ được chia sẻ.
Ở nhà không uống được trà tốt như vậy.
Vương Khải Hàng: “…?” Bây giờ hồng trà dễ phân biệt như vậy à? Ngay cả một tiểu nha đầu cũng có thể dễ dàng phẩm trà?
Nguyên Đồng Niên cũng nhấm nháp một ngụm, ánh mắt sáng lên, hắn thật sự chưa từng được thưởng thức mùi vị này. Hắn lại cầm một miếng điểm tâm nhìn cũng ngon lành lên đánh giá.
“Bánh gạo mềm xốp và đàn hồi, vừa thơm vừa ngọt, hình như không giống bánh gạo bình thường, bên trong có chút hương hoa.” Nguyên Đồng Niên lại cắn hai miếng nhỏ nếm thử: “Nếu ta đoán không sai, có lẽ bên trong bỏ thêm chút cánh hoa đào, thơm hơn bánh gạo bình thường rất nhiều.”
Nguyên Nguyên nếm một miếng, quả nhiên rất ngon.
Nguyên Đồng Niên thấy nàng thích, định về nhà sẽ làm thử: “Nếu Lục muội muội thích, về nhà casẽ làm thử cho muội một phần giống thế này.”
“Được được!” Nguyên Nguyên đồng ý ngay, nàng có lộc ăn rồi.
Vương Khải Hàng: “…?”
Rốt cuộc hai người này làm nghề gì, hai đứa trẻ mà có thể đánh giá ra điểm khác biệt của nước trà và điểm tâm, đúng là lợi hại.
Nhưng dù lợi hại đến đâu cũng không thể đem hắn ra đánh giá nha!
“Được rồi, các ngươi nói đến chuyện chính trước đi, ta thấy các ngươi cũng rất sốt ruột, trong tay Tiểu Nguyên Nguyên vẫn luôn ôm tờ giấy kia, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Vương Khải Hàng ngắt lời hai người.
Nguyên Nguyên nuốt những thứ trong miệng, xoa tay, lúc này mới lấy ra tờ đơn kiện vẫn luôn cầm.
“Thật ra ta muốn giao đơn kiện này tới tay huyện lệnh đại nhân.” Nguyên Nguyên đưa đơn kiện cho Vương Khải Hàng.
Vương Khải Hàng vốn định nhận lấy nhìn lướt qua, nhưng nghe nàng nói xong hắn lập tức dừng tay. Đơn kiện thế này làm sao có thể tùy tiện đưa cho người khác xem? Nếu xảy ra chuyện gì hắn bị liên lụy thì sao, nếu vậy phải làm thế nào đây?
“Ngài có thể giao đơn kiện này cho nha môn, cuối cùng cũng sẽ đến tay huyện lệnh đại nhân, không cần trực tiếp đi tìm người.” Vương Khải Hàng có chút sợ hãi nhận lấy đơn kiện, y cho rằng Nguyên Nguyên không hiểu nên nói rõ quy trình với Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên không vòng vo với y, nói rõ ràng gọn gàng dứt khoát: “Vương công tử, ngài thật sự cảm thấy đơn kiện này nhất định sẽ giao tới tay huyện lệnh đại nhân sao? Ngài không cần e dè, mở ra nhìn trước rồi nói.”
Nàng đẩy đơn kiện về phía trước.
Vương Khải Hàng tò mò nhận lấy, cẩn thận mở ra xem thứ ghi bên trong.
Vừa mới mở ra nhìn dòng đầu, hắn đã cau mày: “Vụ án đã xảy ra từ nhiều năm trước ư?”
Qua lâu như vậy, khả năng đơn kiện này đến tay huyện lệnh thật sự rất nhỏ, chỉ sợ sư gia nhìn thấy đã ngăn lại.
Việc này tốn thời gian và công sức, ai lại muốn đi tra một vụ án từ mấy năm trước.
Bây giờ Vương Khải Hàng hiểu tại sao Nguyên Nguyên phải trực tiếp tìm huyện lệnh đại nhân, chỉ có trực tiếp tìm huyện lệnh đại nhân mới còn hy vọng. Nếu trực tiếp giao cho nha môn, có lẽ giống như đá chìm đáy biển, không có một chút tin tức.
“Thế nào? Vương công tử có cách giúp ta gặp huyện lệnh đại nhân không?” Nguyên Nguyên hỏi ra việc quan tâm trong lòng. Vương Khải Hàng là bước đột phá duy nhất của nàng.
Vương Khải Hàng nhíu chặt mày, cuối cùng lắc đầu.
“E rằng ta không thể giúp ngươi gặp huyện lệnh đại nhân, nhưng thật ra ta có thể giúp ngươi đưa đơn kiện cho huyện lệnh đại nhân.” Đây là việc duy nhất hắn có thể làm.
Nguyên Nguyên hơi mất mát liếc nhìn Nguyên Đồng Niên, hỏi Vương Khải Hàng một lần nữa: “Ta thật sự không có cách nào gặp huyện lệnh đại nhân sao?”
“Đúng vậy. Ta có thể lừa hai đứa bé các ngươi sao? Huyện lệnh đại nhân là người không thể tùy tiện gặp, cho dù bây giờ ta tới cửa bái phỏng thì ngài cũng không gặp. Nhưng ngày mai hắn hẹn mấy thương hộ cùng nhau ăn cơm, lúc ấy ta có thể giúp ngươi đưa đơn kiện cho ngài, chuyện khác ta không làm được.”
Vương Khải Hàng giải thích rõ.
Dù đưa được đơn kiện, hắn cũng không thể đảm bảo Tiểu Nhiếp đại nhân có coi hay không.
Không biết có phải vì huyện lệnh trước đó bị giết, xung quanh Tiểu Nhiếp đại nhân mới tới này được bảo vệ rất chặt chẽ.



