Skip to main content

Trang chủ Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng Chương 32: Người có thể làm chủ thật sự

Chương 32: Người có thể làm chủ thật sự

11:53 sáng – 26/07/2025

Nguyên Đồng Niên chớp mắt, không hiểu tại sao Nguyên Nguyên muốn một tờ đơn nữa, rõ ràng tờ ban đầu đã mang đi.
“Được, ta lại viết một tờ cho các đệ, nhưng hai người nghe cho kỹ, không thể tùy tiện vứt đơn kiện này, cũng đừng tùy tiện đưa cho người khác, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối.” Nguyên Bách Thiện dặn dò.
“Tam ca yên tâm! Muội biết rồi!” Nguyên Nguyên lập tức bảo đảm.
Nguyên Bách Thiện đã chuẩn bị xong bút mực và giấy, viết lại đơn kiện kia một cách lưu loát.
Bút tích của hắn thoạt nhìn khác hoàn toàn với tính cách bình thản của hắn, trong đó kết hợp giữa cương và nhu, vừa che giấu vừa để lộ một chút vẻ sắc bén, chỗ lộ ra lại có chút hàm súc, nước chảy mây trôi, nét chữ rất cứng cáp.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Nguyên thấy Nguyên Bách Thiện viết chữ, nét chữ đẹp thế này thì cho dù hắn viết cái gì, người ta chỉ cần nhìn thôi đã vui lòng.
“Tam ca, chữ của ca thật đẹp!” Tuy thời gian gấp gáp nhưng Nguyên Nguyên vẫn không nén được khen ngợi một câu.
Khóe môi Nguyên Bách Thiện hơi nhếch lên, hắn nhẹ nhàng buông bút, thổi nét mực chưa khô: “Hai đệ muội chăm chỉ luyện tập, sau này chắc chắn vượt qua ta.”
“Đừng nói giỡn, Tam ca à, con người làm cái gì cũng phải có thiên phú, muội không có phần này.” Nguyên Nguyên nhún vai, nàng tự nhận hai mươi năm nữa cũng không viết được như vậy.
“Đừng coi thường bản thân, chưa thử làm sao biết không được?” Nguyên Bách Thiện cẩn thận cầm tờ đơn kiện đã viết xong, nhìn nét mực đã khô mới cuốn lại giao cho bọn họ.
Nguyên Nguyên tiến tới một bước vội vàng đưa hai tay ra tiếp nhận, ánh mắt sáng ngời nhìn tờ giấy trong tay. Đợi nàng xây lại đạo quan nhất định phải mời Tam ca tới viết chữ!
“Tam ca, vậy muội và Tứ ca đi trước, không quấy rầy ca học tập nữa!” Nguyên Nguyên ôm giấy vẫy tay với Nguyên Bách Thiện.
Nguyên Bách Thiện cũng vẫy tay đáp lại nàng: “Trên đường chú ý an toàn, vả lại…” Hắn nhìn chằm chằm Nguyên Đồng Niên, lập tức từ Tam ca dịu dàng biến thành phu tử nghiêm khắc.
“Tiểu Tứ, đệ và Tiểu Ngũ nhất định phải học thuộc quyển sách lần trước ta dạy, lần sau về nhà ta sẽ kiểm tra đấy!”
“Hả… Chuyện này…” Nguyên Đồng Niên lộ ra vẻ khó xử. Hắn ủ rũ cúi đầu, thật sự không muốn học thuộc lòng: “Được ạ… Đệ sẽ chuyển lời cho Tiểu Ngũ, hẹn gặp lại Tam ca.”
Nguyên Đồng Niên khóc không ra nước mắt, thở ngắn than dài đi theo Nguyên Nguyên.
“Lục muội muội, muội cầm đơn kiện định đi tìm ai sao?” Nguyên Đồng Niên gần như chạy theo Nguyên Nguyên, trông nàng rất nôn nóng.
Nguyên Nguyên mím chặt môi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dọc theo đường đi khuôn mặt nhỏ luôn căng chặt, Nguyên Đồng Niên cũng không dám quấy rầy nàng.
“Muội muốn giúp Lưu đại nương tìm người thật sự có thể làm chủ ở nha môn.” Nguyên Nguyên dùng những tuyến đường không quá quen thuộc trong đầu để tìm đường, thật sự không biết mới hỏi chủ quán bên cạnh.
Người thật sự có thể làm chủ là ai? Nguyên Đồng Niên không ngốc, lập tức phản ứng lại người mà nàng nói chính là huyện lệnh đại nhân.
Trước tiên mặc kệ Nguyên Nguyên có thể tìm được huyện lệnh hay không, dù Nguyên Nguyên muốn tìm huyện lệnh thì cũng nên đến nha môn, không được thì đến phủ đệ của huyện lệnh, bây giờ nàng lại chạy đến tiệm vải của Vương thị để làm gì?
Nguyên Đồng Niên dừng trước cửa tiệm vải Vương thị, ngẩng đầu nhìn tấm biển mạ vàng mà than thở. Quả nhiên là một thương gia có tiền, ngay cả biển hiệu cũng xa xỉ như vậy.
Nhưng điều hắn càng quan tâm hơn là… Biển hiệu này mạ vàng, vậy lúc trời mưa có bị nước mưa thấm ướt và rớt xuống không, đến tối chẳng lẽ không có kẻ trộm lấy mất sao?
Nguyên Nguyên bước vào trong tiệm, tiểu nhị lập tức bước tới đón tiếp: “Hai vị khách nhỏ, muốn mua vải hay mua trang phục? Chỗ chúng ta có đủ loại đủ kiểu dáng, ngài có yêu cầu gì không, ta sẽ giúp các ngài tiến cử vài loại.”
Cho dù Nguyên Nguyên và Nguyên Đồng Niên ăn mặc rất mộc mạc, thoạt nhìn không giống trẻ con gia đình phú quý, tiểu nhị cũng không thờ ơ, có lẽ đây là mấu chốt khiến tiệm vải Vương gia làm ăn phát đạt.
“Đại ca ca, chúng ta không tới mua quần áo, ta tới tìm chủ nhân của các ngươi, có thể gọi chủ nhân của các ngươi ra đây không?” Nguyên Nguyên ngọt ngào nói, cặp mắt long lanh cong thành hai vầng trăng non.
Tiểu nhị được gọi là đại ca ca liền cảm thấy hào hứng, hắn làm ở cửa hàng này nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên được tiểu cô nương ngọt ngào gọi mình là đại ca ca. Ai nghe thấy lời này mà không vui vẻ cho được!
Tuy vui nhưng hắn vẫn nói những lời nên nói.
“Tiểu cô nương, ông chủ của chúng ta là người rất bận rộn, bình thường không thể gặp, ngươi có thiệp mời không? Chỉ khi có thiệp mời mới gặp được ông chủ sớm hơn, nếu có chuyện gì đặc biệt thì cô nương có thể nói với ta, ta sẽ giúp cô nương.” Tiểu nhị nghĩ Nguyên Nguyên chắc chắn không có thiệp mời bái phỏng, nếu không nàng đã không tới tiệm tìm người.
“Cảm ơn ý tốt của đại ca ca, ta cần phải tìm được Vương công tử, xin hỏi Vương công tử có ở đây không?” Cặp mắt của Nguyên Nguyên vụt sáng.
Hôm qua nàng nhìn ra Vương Khải Hàng gặp vận may, con đường làm ăn thăng tiến vượt bậc, nên chín mươi chín phần trăm bây giờ hắn đang ở cửa hàng của nhà mình.
Tiểu nhị hơi do dự, hắn không biết có nên để lộ hành tung của ông chủ nhà mình không.
“Nói vậy Vương công tử đang ở đây đúng không? Lúc ta đi vào nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng bên cạnh cửa tiệm, đó chắc chắn là xe ngựa của Vương công tử. Ngoài chủ nhân ra, hầu như không có ai sẽ ngừng trước cửa tiệm.” Nguyên Đồng Niên lên tiếng, coi như xác nhận sự thật Vương Khải Hàng đang ở đây.
Xe ngựa có thể dừng trước cửa tiệm mà không sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn, đương nhiên chính là xe ngựa của chủ cửa hàng.
Tiểu nhị không nói gì xem như ngầm đồng ý, tiểu thiếu niên này thật sự rất nhạy bén, chuyện này cũng có thể nhìn ra.
“Đại ca ca, thôi không mời hắn ra cũng được, ngươi có thể giúp chúng ta truyền lời cho Vương công tử không? Nếu hắn thật sự không muốn gặp chúng ta thì thôi.” Nguyên Nguyên đưa ra lời thỉnh cầu cuối cùng.
Chỉ truyền lời, hình như cũng không phí bao nhiêu sức lực, tiểu nhị thấy Nguyên Nguyên đáng yêu, hắn lại là người tốt bụng nên lập tức đồng ý: “Được rồi, vậy các ngươi chờ ở lầu một, trước có thể nhìn xem trong tiệm có vải vóc nào hợp ý hay không. Cô nương cần ta truyền lời gì, ta sẽ bẩm báo lại với ông chủ.”
Nguyên Nguyên nhếch môi để lộ hàm răng nhỏ sáng bóng: “Vậy làm phiền đại ca ca giúp ta hỏi ông chủ một câu: Hà thủ ô dùng có tốt không?”
Tiểu nhị còn đợi câu tiếp theo, nhưng Nguyên Nguyên không nói gì nữa. Hắn sững sờ, cảm thấy có chút bất ngờ: “Vậy là hết rồi à?”
“Đúng!” Nguyên Nguyên gật đầu: “Như thế là được.”
Vương Khải Hàng nghe xong câu này nhất định sẽ muốn xuống nhìn xem.
“Được.” Tiểu nhị đồng ý, sau đó chạy lên lầu.
Nguyên Nguyên và Nguyên Đồng Niên ở lại bên dưới, chỉ đứng trong cửa hàng người khác không được tốt cho lắm, ảnh hưởng đến đường đi của khách hàng khác, nên Nguyên Nguyên vừa đi vừa nhìn vải vóc được trưng bày.
Từ vải thô áo gai đến tơ lụa sa tanh, không phải đầy đủ nhưng những loại này đã đủ cho người ta chọn lựa.
Nguyên Nguyên nhìn y phục trên người Nguyên Đồng Niên, rồi nhìn vải vóc gần tay mình.
Cơ thể Đại ca cường tráng nhất, từ trước đến nay quần áo trong nhà luôn là đại ca mặc xong tới Nhị ca, Nhị ca mặc xong tới Tam ca, cuối cùng lại sửa nhỏ một chút cho Tứ ca và Ngũ ca, mấy năm cũng chưa được mặc quần áo mới.