Skip to main content

Trang chủ Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng Chương 33: Đặc biệt hiểu rõ bản thân

Chương 33: Đặc biệt hiểu rõ bản thân

11:53 sáng – 26/07/2025

Cũng may mẫu thân khéo tay, may vá và sửa lại những quần áo cũ đó, hoàn toàn không nhìn ra đã mặc rất nhiều năm, giống hệt quần áo mới, mấy ca ca cũng không để ý có phải mình mặc quần áo cũ hay không.
Quần áo dù cũ, chỉ cần có thể mặc ấm là được, người biết thỏa mãn bao giờ cũng vui.
Cũng chỉ có Nguyên Nguyên là khác mấy ca ca, khi nàng còn nhỏ lớn rất nhanh, mặc quần áo xin từ chỗ biểu tỷ, bây giờ nàng chậm lớn, không còn sợ không mặc vừa quần áo nhỏ nữa. Trong nhà có vải mới nào đẹp một chút sẽ ưu tiên làm quần áo mới cho Nguyên Nguyên.
“Tứ ca, hay là chúng ta mua chút vải về làm quần áo nhé!”
Nguyên Đồng Niên nhìn xung quanh, thật sự có rất nhiều vải vóc đẹp với đủ màu sắc, Nguyên Nguyên mặc vào chắc chắn rất đẹp: “Cũng được, Lục muội muội chọn thứ mình thích đi.”
Trên người hắn còn mang theo hai mẫu bạc vụn của Nhị ca cho, Nguyên Thiên Tùng bảo hắn chăm sóc tốt cho Nguyên Nguyên, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó, cuối cùng bây giờ một lượng bạc này có chỗ để dùng rồi.
Nguyên Nguyên bắt đầu vừa đi dạo vừa cẩn thận chọn lựa, nhưng thứ mà nàng chọn lại không phải loại vải phù hợp với mình.
Nguyên Vạn Nhất thường làm việc đồng áng, phải mặc y phục rắn chắc một chút, vải vóc không thể chọn loại mỏng, nhất định phải bền một chút, màu sắc cũng phải tối một chút, màu đen thì khó nhìn, màu xanh đậm lại vừa phải.
Tuy Nguyên Thiên Tùng làm ở tiệm mộc nhưng vẫn bớt chút thời gian ra ngoài buôn bán nhỏ, phải mặc đồ đẹp một chút, vải không thể quá kém, nên mặc màu sáng, tốt nhất nên làm một chiếc áo choàng tay rộng, mặc ra ngoài có thể bàn chuyện làm ăn.
Nguyên Bách Thiện đọc sách ở học viện không cần chú ý quá nhiều, nhưng không thể mặc loại không thoải mái, thật ra màu trắng hợp nhất với khí chất của ca ấy, nhưng rất dễ bẩn. Nguyên Nguyên chọn vải màu lục nhạt, thoạt nhìn tươi mát và thanh nhã.
Về phần Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt, tuy hai người họ sinh đôi nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược, ngay cả sở thích cũng không giống nhau.
Nguyên Đồng Niên và Tam ca giống nhau, thích màu sắc nhã nhặn, màu trắng là tốt nhất, Nguyên Nguyên nhìn trúng vải màu vàng nhạt. Còn Nguyên Đồng Nguyệt hoạt bát hơn, thích nhất màu đỏ tía.
Nguyên Nguyên nhìn một vòng, nơi này không có vải màu tím, nàng đành chọn màu đỏ không bắt mắt hơn.
Đương nhiên mẫu thân và nãi nãi không thiếu phần, Nguyên Nguyên lại chọn hai loại vải dệt mềm mại khác màu chuẩn bị tặng cho mẫu thân và nãi nãi.
Nàng thầm nhớ kỹ tên của những loại vải này, cảm thấy đã nhớ tất cả rồi.
“Lục muội muội, muội muốn tìm huyện lệnh đại nhân thì tại sao lại tới nơi này?” Nguyên Đồng Niên vẫn nghĩ không ra, không thể trùng hợp đến mức huyện lệnh cũng tới đây mua vải. Hơn nữa, thời gian này chắc chắn huyện lệnh đang ở nha môn.
Nguyên Nguyên suy nghĩ một chút: “Xem như đây là phản ứng liên hoàn vậy!”
“Phản ứng liên hoàn? Có ý gì?” Nguyên Đồng Niên hỏi lại một câu, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy từ ngữ xa lạ này.
“Cũng chính là một mắt xích này liên kết với một mắt xích khác.” Nguyên Nguyên cười hì hì thay đổi cách nói, vừa nói như vậy Nguyên Đồng Niên liền hiểu rõ.
Nguyên Nguyên ngượng ngùng sờ đầu, có lẽ nàng không có điểm gì khác biệt, chỉ có một việc nàng tự nhận không hề thua người khác.
Đó là hiểu rõ bản thân.
“Thật ra người đến từ Nguyên Gia thôn như chúng ta không quen với nơi này, làm cái gì cũng liên tục gặp khó khăn trở ngại. Tuy muội muốn tìm huyện lệnh đại nhân, nhưng dựa vào năng lực hiện tại không thể tìm được, chỉ có thể tìm người khác hỗ trợ, mà ở trấn Cửu Khúc, muội chỉ từng có duyên gặp mặt Vương công tử.”
Những người khác muốn tìm huyện lệnh đại nhân chắc chắn sẽ thử tự mình đi tìm, sau khi vấp phải trắc trở mới nghĩ đến cách khác.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Nguyên Nguyên và bọn họ là nàng biết mình chắc chắn sẽ vấp phải trắc trở, sẽ không lãng phí thời gian làm việc không có khả năng, nên nàng trực tiếp nghĩ cách khác.
“Nhưng Vương công tử có thể tìm được huyện lệnh đại nhân không?” Nguyên Đồng Niên có chút không yên tâm, nói sao thì Vương Khải Hàng cũng là thương hộ, có thể có quan hệ với huyện lệnh ư?
Nguyên Nguyên lại hiểu rõ, nàng trấn an Nguyên Đồng Niên: “Yên tâm đi tứ ca, huyện lệnh đại nhân mới tới muốn đứng vững gót chân, chắc chắn phải tạo quan hệ tốt với các thương hộ trong trấn. Tiệm vải của Vương gia là thương hộ nhất nhì ở đây, không thể nào không có quan hệ với huyện lệnh.”
Nguyên Đồng Niên liên tiếp gật đầu, thật là được mở mang kiến thức, trong lòng hắn thầm khen ngợi: “Không ngờ Lục muội muội lại hiểu rõ điểm huyền diệu trong chuyện này như vậy.”
Sau này hắn phải đi theo Nhị ca học hỏi nhiều hơn mới được.
Nguyên Nguyên thẹn thùng, từng trải nhiều đương nhiên sẽ có nhiều kinh nghiệm, những năm nàng theo sư phụ học huyền học cũng không phải vô ích.
Lúc này, tiểu nhị đã truyền lời cho Nguyên Nguyên, Vương Khải Hàng vội vàng từ trên lầu đi xuống, thật sự khiến tiểu nhị kia hoảng sợ.
“Thật là ngươi, tiểu nha đầu, nhanh như vậy đã gặp lại.” Trên mặt Vương Khải Hàng không giấu được nụ cười, nhờ cây hà thủ ô kia mà gần đây y sống thoải mái hơn, hiện giờ nhìn thấy Nguyên Nguyên – Người có công lớn trong chuyện may mắn này càng khiến y vô cùng vui vẻ.
“Thoạt nhìn sắc mặt Vương công tử tỏa sáng, chắc chắn gặp được chuyện tốt nhỉ?” Nguyên Nguyên cong mắt, trên người mây tía vờn quanh, đây không phải là gặp chuyện tốt ư?
Vương Khải Hàng vội vàng khiêm tốn chối từ: “Làm gì có, cũng không có chuyện gì lớn, nhưng tiểu nha đầu à, ngươi tới tìm ta vì có chuyện gì sao?”
“Ta muốn nhờ Vương công tử giúp một việc.” Nguyên Nguyên nói.
“Giúp?” Vương Khải Hàng đang vui vẻ, không nghĩ Nguyên Nguyên sẽ có chuyện gì lớn, mở miệng lập tức đáp ứng: “Gấp cái gì, ta chắc chắn giúp…”
Nguyên Nguyên giơ tay ngắt lời hắn: “Vương công tử nên nghe rồi hẵng đồng ý, chuyện này có chút khó thực hiện.”
Vương Khải Hàng nhăn mày, giả vờ tức giận: “Ngươi thật sự xem thường ta đấy, trong thị trấn này, chỉ cần không bảo ta đốt giết đánh cướp, những chuyện khác thật sự không có gì ta không làm được.”
Có lẽ vì cảm thấy mình nói còn chưa đủ tin, Vương Khải Hàng lại bổ sung một câu: “Ngay cả huyện lệnh mới nhậm chức của chúng ta, ta cũng có thể nói chuyện.”
Ánh mắt Nguyên Đồng Niên phát sáng, Lục muội muội nói đúng rồi, Vương Khải Hàng thật sự quen huyện lệnh.
“Vậy thật sự tốt quá, ta muốn nhờ Vương công tử giúp một tay. Chuyện này thật sự liên quan đến huyện lệnh đại nhân, liền nhờ Vương công tử vậy!” Nguyên Nguyên không cho Vương Khải Hàng cơ hội từ chối, theo sát lời nói của đối phương.
Vương Khải Hàng nghẹn họng, thật ra vừa rồi hắn chỉ buột miệng thốt ra, trong lời nói có ý khoác lác là chính. Thật không ngờ Nguyên Nguyên nhờ hắn giúp chuyện lớn như vậy.
Nên vào lúc này hắn không nói gì, cũng không biết nên nói gì.
“Ừm… Chẳng lẽ Vương công tử không có cách nào sao?” Nguyên Nguyên đặc biệt tỏ vẻ thất vọng.
“Cũng không phải không có cách.” Vương Khải Hàng không còn nhẹ nhàng giống như vừa rồi, hắn trịnh trọng nói với Nguyên Nguyên: “Nhưng việc của quan huyện lệnh đúng là có chút phiền phức.”
Dựa vào giao tình của hắn và Nguyên Nguyên, thật ra quan hệ cũng không phải rất tốt, cùng lắm chỉ biết tên lẫn nhau, giúp chuyện nhỏ nhặt khác thì không sao, nhưng nếu hắn đồng ý giúp việc lớn thế này không phải tự tìm rắc rối cho mình sao?