Skip to main content

Trang chủ Một đời linh trù làm ruộng ở những năm 60 Chương 48: Thông qua

Chương 48: Thông qua

12:50 chiều – 23/07/2025

Đêm hôm khuya khoắt, lãnh đạo đi theo Chu Lục Hàn về nhà xem vườn rau. Ông không để ý chuyện đi ngủ, vội vàng triệu tập người trong đơn vị đến họp.
Bây giờ trong nước lương thực không đầy đủ, rất nhiều người ăn không no. Bên đơn vị tình hình khá hơn một chút nhưng nhiều nhất chỉ là ăn no, muốn ăn ngon rất khó, lãnh đạo cũng hi vọng có thể thông qua sự cố gắng của bản thân để các chiến sĩ ăn ngon hơn một chút.
Đầu tiên, ông để Chu Lục Hàn nói chuyện bón phân cho đất hoang với mọi người.
“Trước khi họp tôi đã đi nhà họ Chu, cũng đã nhìn thấy vườn rau của bọn họ, mọi người nhìn xem, đây là rau xanh mà tôi hái được trong vườn nhà họ.” Lãnh đạo để rau lên bàn, bảo mọi người có suy nghĩ gì về vấn đề này hãy nói ra.
“Trước kia chúng tôi đã áp dụng nhiều cách với mảnh đất hoang đó, cũng bón không ít phân xuống đó. Nếu có thể bồi dưỡng mảnh đất kia trở nên màu mỡ dễ dàng như vậy thì trước đó chúng tôi đã thành công từ lâu rồi.” Có người không muốn tin, dùng sao anh ta chưa từng nghe qua chuyện dùng cỏ để bón phân.
Đối với mảnh đất hoang này, bên đơn vị không chỉ tìm chuyên gia nông nghiệp mà cũng đã tìm những người có kỹ năng trồng trọt lão luyện trong thôn, nhưng đối phương không có cách nào khiến đất này trở nên tốt hơn cả.
Bây giờ một cô gái mới mười mấy tuổi lại dám nói khoác như thế, anh ta cũng không muốn làm ầm ĩ.
Nghe có người dẫn đầu, mấy người khác không tin tưởng cũng hùa theo.
“Đúng thế, đúng thế, tôi cảm thấy chẳng có tác dụng gì cả, lúc này còn không bằng đi huấn luyện.”
Phần 45:
“Lãnh đạo, tôi thấy đi khai hoang còn có tác dụng hơn, chúng tôi có thể chặt cây ở sườn núi nhỏ phía tây. Mảnh đất đó tôi đi xem rồi, vô cùng phì nhiêu, chắc chắn trồng hoa màu sẽ phát triển tốt.”

Sau khi lãnh đạo nghe xong không hề tức giận, ông chỉ quay đầu hỏi Chu Lục Hàn: “Cậu cảm thấy bọn họ nói thế nào?”
Chu Lục Hàn sắp xếp lại suy nghĩ, mở miệng nói: “Đầu tiên tôi không tán thành chặt cây làm ruộng, như thế tổn hại tương đối lớn. Đơn vị chúng ta có nhiều người, nhưng bình thường phải huấn luyện, làm nhiệm vụ, nếu chặt cây đi, không chỉ thiếu phòng tuyến chống thú dữ ở sau núi mà trời mưa còn dễ xảy ra lở đất, những gia đình quân nhân ở bên đó cũng không an toàn.
Về phần báo cáo này mọi người tin hay không cũng được, tôi chỉ có thể nói bất kỳ kết luận nào trong chuyện này cũng đã được đồng chí Đường Thanh Thanh thử nghiệm, tuyệt đối không giở trò dối trá.Lãnh đạo lớn từng nói không thực tế thì không có quyền lên tiếng, nếu đã nói chuyện này ra, không bằng chúng ta cùng tìm chỗ thử nghiệm.”
Chu Lục Hàn nói xong, chính ủy cũng gật đầu, ông cũng đề nghị thử một phen trước đã.
Đất hoang kia rất rộng, có mấy trăm mẫu, nhưng mà ở trong đơn vị đến gần bên cạnh làng cũng có rất nhiều, bây giờ nơi đất bỏ hoang kia đang mặc cho nó mọc cỏ. Nếu như phải bón phân toàn bộ thì sẽ hao phí rất nhiều sức người sức của, ngộ nhỡ sau này kết quả không như ý thì Chu Lục Hàn sẽ nhận rất nhiều chỉ trích.
Chính ủy cảm thấy lãnh đạo cũng nhận ra, Chu Lục Hàn là người tài giỏi, hữu dũng hữu mưu, nếu không phải tuổi của anh còn quá trẻ thì chắc chắn lãnh đạo sẽ thăng chức cho anh. Song, ông lại nghĩ đến đồng chí vừa gặp ở nhà họ Chu, cô gái kia có đôi mắt sáng tỏ, tâm chí kiên định, rất chắc chắn về chuyện này. Nếu như trồng hết thì năm sau có thể thu hoạch được mấy nghìn cân lương thực.
Cả đám người nói qua nói lại, tính toán đủ cách, cuối cùng vẫn quyết định chọn một nơi để thử nghiệm.
Lãnh đạo muốn giao chuyện này cho Chu Lục Hàn làm, chỉ là anh từ chối.
Nếu như bảo anh dẫn đầu đội ngũ hoặc làm nhiệm vụ thì chắc chắn anh sẽ không từ chối, nhưng chuyện này Chu Lục Hàn không có kinh nghiệm. Không có bản lĩnh thì không nên ôm đồm, Chu Lục Hàn hiểu rõ bản thân mình.
Lãnh đạo suy nghĩ một chút, quyết định đổi người phụ trách thành người vừa ủng hộ thử nghiệm, lại có kinh nghiệm trồng trọt là trưởng doanh Lữ, dặn dò nói: “Đồng chí Đường Thanh Thanh đã thử nghiệm hai lần, hơn nữa có thành tựu nhất định, khi các anh trồng trọt gặp vấn đề gì có thể hỏi đồng chí Đường Thanh Thanh, cố gắng cuối năm đạt được thành tích tốt.”
Trưởng doanh Lữ gật đầu cam đoan nói: “Nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau khi họp xong, lãnh đạo để mọi người về nghỉ ngơi. Chu Lục Hàn cùng chính ủy Cố về sau cùng, lúc về nhà, chính ủy Cố vẫn không nhịn được mà nói: “Chuyện này em không nên đề xuất đột ngột như thế, dù sao cũng phải tận mắt nhìn thấy…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Chu Lục Hàn cắt ngang: “Chính ủy, em tận mắt nhìn thấy sân nhà mình thay đổi, không chỉ có em mà chị nhà cũng thấy.”
Hả? Chính ủy gãi đầu, vợ cũng biết à? Vậy sao bà ấy không nói gì với mình cả?
Giữa vợ chồng mà chút tin tưởng cũng không có sao?
Sau đó đến khi tạm biệt, chính ủy Cố vẫn không nói gì với Chu Lục Hàn.
Đến khi về đến nhà, nhìn thấy vợ vẫn đang ngồi ở đại sảnh chờ mình, Cố chỉnh ủy vội hỏi: “Vợ Chu Lục Hàn trồng trọt trong sân bà có biết không?”
“Biết chứ!” Mặc dù không biết vì sao Cố chính ủy hỏi chuyện này nhưng là vợ chính ủy nhanh chóng nói: “Trước đó tôi đi đến nhà em lấy lấy mầm dưa có vào sân, sau đó tôi đi tìm em ấy mấy lần, em Thanh Thanh vẫn ở nhà thu dọn sân của mình.”
“Bà… Bà phải giác ngộ chứ, trước đó chuyện trà giải nhiệt tôi còn khen bà đấy, sao lần này ngây ngô như thế.” Cố chính ủy không biết phải nói gì, nếu lúc trước bà ấy nói với ông một chút thì hôm nay khi đi họp ông sẽ không nói chuyện phải thử nghiệm trước!
Nghĩ đến mấy trăm mẫu đất trống không, Cố chính ủy cảm thấy trái tim mình đau đớn.
Ván đã đóng thuyền, ông chỉ có thể ôm ngực không nói gì.
Một bên khác, sau khi Chu Lục Hàn về nhà thì Đường Thanh Thanh vẫn còn chưa ngủ, thấy anh trở về cô còn cố ý làm mì sợi, phía trên còn cho thêm trứng gà và rau.
“Ngon quá.” Chu Lục Hàn vui vẻ nói.
Có vợ tốt như thế, đã về trễ rồi còn có người nấu cho ăn, như thế mới gọi ăn để sống. Chu Lục Hàn vừa ăn vừa than thở trêu đến Đường Thanh Thanh bật cười liên tục.
“Được rồi, anh ngoan ngoãn ăn mì đi, sau khi ăn xong nói cho em biết kết luận của các anh thế nào?” Đường Thanh Thanh hỏi thẳng.
Trước đó cô rải cỏ đều được linh khí thẩm thấu, như thế sau này nó mọc ra để làm phân hóa học thì hiệu quả sẽ rõ ràng hơn. Nếu không tăng thêm linh khí thì cỏ vẫn có hiệu quả nhưng rất ít.
Lần này không biết bên quân doanh tính thế nào, trong tay cô có hạt giống cỏ chỉ đủ mười mẫu, nếu như lần này cần nhiều hơn thì có lẽ cô phải mau chóng bồi dưỡng mấy đợt.
Chuyện này do Đường Thanh Thanh mở đầu, lãnh đạo cũng không nói phải giữ bí mật, Chu Lục Hàn không từ chối mà nói cô nghe.
Anh thấy vợ mình thật sự muốn biết, vội ăn mì sau đó nói cho cô nghe, bao gồm chuyện lãnh đạo khen ngợi cô.
“Cho nên lần này chỉ chọn mười mẫu đất để thử nghiệm đúng không? Người phụ trách là…”
“Người phụ trách là trưởng doanh Lữ, chính là người đen béo đến nhà chúng ta ăn cơm lần trước.” Chu Lục Hàn sợ vợ không biết là ai nên còn cố ý diễn tả.
Nhà trưởng doanh Lữ ở nông thôn, nơi đó của bọn họ nghèo hơn đại đội Giang Hạ. Đến khi thành niên xuống ruộng làm việc không đủ công điểm nên trưởng doanh Lữ mới tìm cách vào quân đội.
Đã nhiều năm như vậy, trưởng doanh Lữ cũng được thăng chức nhưng anh ta không quên nguồn cội, chăm sóc cho đất riêng trong nhà rất tốt, hằng năm khi được thăm người thân cũng chọn vào lúc ngày mùa để đi giúp đỡ.
Nhiệm vụ lần này để trưởng doanh Lữ có chức trách lớn gánh thì không gì thích hợp hơn.
“Được thôi.” Đường Thanh Thanh cảm thấy mất mác, nhưng cô biết tính cách của Chu Lục Hàn, phù hợp là phù hợp, không phù hợp là không phù hợp. Cô lấy túi hạt giống ra khỏi tử: “Vậy ngày mai anh đưa cái này cho trưởng doanh Lữ đi, đây là hạt giống cỏ em thu hoạch được, đã được bồi dưỡng mấy lần, dùng để bón phân cho đất có hiệu quả không tệ. Nhiêu đây đủ cho mười mẫu đất rồi, về phần gieo hạt lần hai thì thu hoạch từ đợt đầu tiên mà trồng xuống.”
“Ừm, ngày mai anh đưa cho anh ta.” Chu Lục Hàn gật đầu.
Bận rộn cả ngày, buổi tối lại phải chờ mấy tiếng, lúc này cảm giác mệt mỏi ập đến, cả người mệt nhoài. Đường Thanh Thanh dặn dò xong thì chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Đến khi Chu Lục Hàn đi vào, cô đã ngủ say trên giường.
Ngủ một giấc đầy đủ, ngày hôm sau khi thức dậy Đường Thanh Thanh vô cùng thoải mái.
Cô không còn nằm ỳ nữa mà nhanh chóng mặc quần áo, sau đó ăn sáng, cầm gùi đi ra ngoài.
Cô đã đi đến đơn vị lâu như thế nhưng vẫn chưa từng đi ra sau núi, đúng lúc hôm nay ba người chị Chu nói muốn đi sau núi dạo chơi, sau khi Đường Thanh Thanh nghe thấy thì nói cô muốn đi cùng.
Bọn họ hẹn nhau lúc chín giờ, dù sao mấy chị ấy cũng không như cô, Chu Lục Hàn vừa đi đến đơn vị thì cô có thể tùy tiện đi khắp nơi. Trong nhà mấy chị ấy còn có trẻ con, nên phải tốn thời gian sắp xếp.
Đi đến nơi hẹn đợi một lát, nhóm chị Chu và chị Lữ cùng đi đến.
Chị Chu mở miệng trước: “Thanh Thanh, em chờ chắc nôn nóng lắm, nhóc con nhà chị không nghe lời. Chị định đi ra ngoài, kết quả nó còn làm ướt quần áo, phải thay quần áo cho nó nên dây dưa một lúc.”
Đường Thanh Thanh khoát khoát tay: “Không sao, em cũng mới đến một lúc, trẻ con đều như thế, đặc biệt là bé trai, rất nghịch ngợm.”
Câu này cô học của chị Hai Tần, trước kia khi ở đại đội làm việc thì nhóm chị Hai Tần thường nói như thế.
Mấy người trò chuyện vài câu sau đó chuẩn bị đi lên núi.
“Thanh Thanh, một lát em đi theo bọn chị, bọn chị đã đi lên núi mấy lần, chỉ cần không đi sâu vào trong thì bọn chị biết rất rõ.” Chị Chu thẳng thắn nói.
Đường Thanh Thanh gật đầu nói vâng.
Chị Lữ cũng nói: “Thanh Thanh, nếu như lên núi vào tháng ba thì có rất nhiều thứ, chúng ta phát hiện cây hương xuân, thứ kia phơi khô hoặc ăn cùng trứng ốp lết đều ngon, có lẽ lúc này đã già rồi.”
“Đúng đó, cua tháng ba ở trên núi ăn cũng ngon, con chị rất thích.” Chị Chu gật đầu nói.
Chị Lữ vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Đường Thanh Thanh, thấy cô nghe xong tỏ ra rất mong chờ thì bàn với nhóm chị Chu: “Không thì chúng ta đi qua cây hương xuân kia đi, xem có chồi non không, hái một ít cho Thanh Thanh mang về?”
Cua tháng ba thật không thể kiếm được, dù sao muốn bắt động vật trên núi đều phải dựa vào thời tiết và may mắn, không phải muốn là có.
Bên phía chị Chu không từ chối, ba người đi về phía cây hương xuân.
Trên đường đi, chị Chu dẫn đường, Đường Thanh Thanh đi phía sau, chị Lữ đi sát theo cô để chăm sóc.
Chị Lữ vốn có ấn tượng tốt với Đường Thanh Thanh, cảm thấy cô không chỉ dịu dàng mà nói chuyện cũng ôn hòa, tính cách phóng khoáng, không xem thường những người đến từ thôn quê như bọn họ.
Hơn nữa, hôm qua chồng chị đi họp về mặc dù không nói nhiều nhưng lại tỏ ra phấn khởi. Sau đó, khi bị chị hỏi mới nói mấy câu, nói là Thanh Thanh tìm được cách, ban đầu lãnh đạo muốn giao cho Chu Lục Hàn nhưng cuối cùng lại chọn chồng mình làm người phụ trách.
Nhà bọn họ ở nơi hoang vu, chồng chị leo đến vị trí này chỉ dựa vào bản thân, trên người có rất nhiều vết sẹo. Bây giờ có thể nhận được chuyện tốt từ đơn vị, nếu có thành tích có thể được thăng chức, đúng là làm cho người ta vui vẻ.
Chị không có gì có thể báo đáp Đường Thanh Thanh nên chỉ có thể lo những chuyện râu ria để báo đáp em ấy.
Bốn người cùng đi về phía trước, lúc đi đến ngã rẽ, chị Chu lại rẽ phải, cười nói sắp tới rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên Đường Thanh Thanh nghe phía trước vang lên tiếng “Cộc cộc cộc”.