Quả nhiên, sau khi Đường Thanh Thanh nói với chị Cố, bà dẫn Đường Thanh Thanh đi đến đất riêng để nhìn xem. Chỉ là trước đó bà chưa từng trồng loại quả này, thật sự không phân biệt được dưa hấu khi nào thì chín.
“Chị Cố, có mẹo nhìn dưa, chị nghe em nói…” Lúc này Đường Thanh Thanh mới nói rõ cách “Nghe tiếng dưa, phân biệt màu dưa, nhìn cuống dưa” cho chị Cố nghe. Cô còn dẫn bà đến vườn dưa thực hành một phen, đồng thời chọn một quả dưa chín.
“Được, Thanh Thanh đi cùng chị đi, chúng ta gọt quả dưa này ra xem, sẵn tiện buổi trưa đến nhà chị ăn cơm.” Chị Cố ôm dưa hấu vô cùng vui vẻ.
Đường Thanh Thanh không từ chối, buổi sáng trước khi đi Chu Lục Hàn đã nói hôm nay anh khá bận, buổi trưa không về ăn cơm, chỉ có một mình cô nên đi đến nhà chị Cố ăn chực một bữa cũng được.
Sau khi về đến nhà, chị Cố vội vàng muốn gọt quả dưa. Lúc này bà rất muốn nhìn xem chất lượng dưa mình tự chọn thế nào, còn chưa đi đến phòng bếp đã nghe thấy tiếng đập cửa.
“Thanh Thanh, giúp chị mở cửa…” Chị Cố gọi.
Đường Thanh Thanh đi ra mở cửa.
Thì ra là nhóm người chị Chu, chị Lữ.
“Chị Cố, Thanh Thanh, em ở nhà nghe nói hai người đi chọn dưa, nên chúng em cũng đến xem một phen.” Chị Chu vẫn là người thẳng thắn, nói rõ ý định đến.
Nhà bọn họ đều trồng một loại dưa, bình thường Đường Thanh Thanh bón phân cho dưa hay lặt cuống gì đó đều nói với bọn họ một tiếng, để bọn họ tiến hành cùng lúc. Bây giờ vừa nghe hàng xóm nói chị Cố hái một quả dưa về nhà, bọn họ không nhịn được muốn đến học hỏi một phen, tối nay về vườn mình xem dưa đã chín chưa.
Đường Thanh Thanh và chị Cố đều biết suy nghĩ của bọn họ, đối với chuyện này cũng không nói gì thêm, thậm chí lúc này cô còn hơi vui vẻ.
Dù sao chuyện dưa hấu này là do cô khởi đầu trước, làm việc phải đến nơi đến chốn, chắc chắn cô phải dậy mọi người cách chọn dưa như như thế nào. Nếu bọn họ nếu bây giờ bọn họ không đến thì buổi chiều cô phải qua nhà bọn họ nói một phen.
Bây giờ bọn họ chạy đến đây đã giảm bớt việc cho cô.
Quan trọng là, bây chị Cố ở đây, cô không cần nói lại từ đầu nữa.
Quả nhiên, chị Cố đã nhận chuyện giảng giải này, Sợ Đường Thanh Thanh không vui, bà còn nói thêm một câu: “Chị ôn tập một phen, em Thanh Thanh nghe thử xem, nếu chị nói chỗ nào không đúng thì em phải nói ra đấy.”
“Vâng, chị nói đi.” Đường Thanh Thanh đồng ý.
Chị Cố khiến cô rất yên tâm.
Nhưng mà chị Cố không nói ngay, lại đi vào bếp mang dưa hấu vừa cắt đi ra: “Trước tiên nếm thử đã, đây chính là đưa chị tự chọn sau khi nghe Thanh Thanh dạy cách chọn đấy.”
Hương vị dưa hấu không tệ, ruột dưa đỏ chói, xem ra đã chín. Hạt dưa hấu đen thui khảm trong thịt dưa, trong đĩa còn có nước dưa hấu màu đỏ chảy ra.
Còn chưa ăn dưa nhưng Đường Thanh Thanh đã biết hương vị không tệ.
Bên kia, ba người chị Chu hơi ngượng ngùng, nhưng chị Cố lại nhét vào tay mỗi người một miếng: “Ăn đi, khách sáo gì chứ, dưa trồng trong đất nhà chị, các em cũng trồng cùng nhau, nói không chừng đã chín rồi đấy. Ăn trước đi, ăn xong chị sẽ nói mẹo chọn dưa với mọi người, buổi chiều mọi người cũng đi chọn xem.”
Sau khi ăn dưa xong, chị Cố không giấu diếm nữa, nói cho ba người mẹo chọn dưa chín.
Trước khi ba người đi còn nói với Đường Thanh Thanh không cần đến chỗ chị Đường, một lát bọn họ về chuyển lời là được.
Có thể bớt một việc sẽ tốt hơn, hơn nữa Đường Thanh Thanh không muốn chào hỏi với chị Đường kia.
Ăn cơm xong, ở chỗ chị Cố nói chuyện một lát, Đường Thanh Thanh mới đi về nhà.
Thật ra mấy hôm nay cô không rảnh rỗi, từ lần trước khi nghe Chu Lục Hàn nói ở đơn vị có rất nhiều đất hoang không trồng trọt được, cô đã suy nghĩ một phen.
Dân xem trọng lương thực nhất, lương thực thì dựa vào ruộng đồng trồng trọt, tầm quan trọng của ruộng đồng không cần nói mọi người cũng biết.
Nếu như nói mảnh đất này là đầm lầy hoặc vì những nhân tố khác mà không thể trồng trọt được thì Đường Thanh Thanh bất lực. Nhưng mảnh đất này vì bị dùng quá mức mà giảm đi sự phì nhiêu, vậy Đường Thanh Thanh vẫn còn cách.
Song, cô biết chuyện hao phí sức người sức của không phải cô mở miệng sẽ khiến người ta tin tưởng được, cho nên cô lấy sân nhà mình để thử.
Chất đất ở sân nhà cô không khác đất hoang là mấy, nếu như cô có thể nuôi dưỡng mảnh đất này thật tốt, rau quả trên đó phát triển thật tốt thì biện pháp cô nói sẽ đáng tin hơn nhiều.
Cô không tự tin hoàn toàn cho nên chưa từng nói với ai cả, trong khoảng thời gian này đều là cô tự làm, cần cù chăm chỉ, cuối cùng sắp đến lúc thu hoạch rồi!
Buổi tối, Đường Thanh Thanh cố ý hái rau ở trước sân xào một đĩa, lúc hai người ăn cơm, cô chỉ vào đĩa rau kia nói với Chu Lục Hàn: “Anh nếm thử xem, rau này có gì khác lạ không?”
“Anh nếm thử.” Anh vui vẻ đáp lời, lúc gắp thức ăn còn dứt khoát gắp một phần ba.
Nhưng anh lại không nếm ra được món này có gì khác lạ, gần đây anh đều ăn thức ăn do Thanh Thanh nấu, hương vị rất ngon.
“Thanh Thanh, em nói cho anh biết đáp án đi, anh không phát hiện ra được rau này có gì khác lạ cả.” Chu Lục Hàn nhận thua.
Đường Thanh Thanh cố ý hắng giọng: “Anh ăn cơm trước, ăn xong em dẫn anh ra ngoài xem thứ này.”
Nói anh cô cũng bắt đầu ăn cơm.
Chu Lục Hàn trông mong nhìn cô hồi lâu, cuối cùng phát hiện cô gái nhẫn tâm này khơi dậy lòng hiếu kỳ của anh sau đó mặc kệ, bất đắc dĩ anh đành phải ăn cơm. Chỉ là bữa cơm hôm nay anh không cảm thấy ngon như lúc trước, sau khi thấy Đường Thanh Thanh để đũa xuống thì anh cũng không ăn nữa.
“Thanh Thanh, chúng ta đã ăn cơm xong rồi, vậy em nên dẫn anh đi xem đi chứ?” Chu Lục Hàn nghiêm túc hỏi.
Thật sự không phải anh quá tò mò mà vì Đường Thanh Thanh có thể nói một câu gây tò mò như thế quá khó, khiến Chu Lục Hàn buộc phải chú ý, giống như chuyện trà giải nhiệt lần trước anh đã bị lãnh đạo nói.
“Đi thôi!” Khiến anh ăn cơm không thấy ngon như thế cũng đủ rồi, Đường Thanh Thanh dẫn anh đi vào sân, xốc lên cỏ tranh mọc trên bùn.
Chu Lục Hàn giật nảy mình, hỏi: “Rau này cũng có thể chịu hạn à?”
Việc nhà đều do Đường Thanh Thanh giải quyết, anh chưa từng chú ý. Trước đó khi cô nói muốn trồng dưa trong sân anh đã cảm thấy kỳ lạ.
Dù sao tất cả mọi người nói chất đất ở đây không thích hợp trồng trọt, nhưng Đường Thanh Thanh nói trồng dưa hấu khác hẳn, vì nó có thể chịu hạn. Chu Lục Hàn chưa từng làm ruộng, anh không hiểu rõ những chuyện này, anh thấy Đường Thanh Thanh nói rất có lý lẽ nên chưa từng hoài nghi.
Sau này, Đường Thanh Thanh vây hàng rào ở mảnh sân bên phải, trên đó bày cỏ tranh, Chu Lục Hàn lại càng không chú ý.
Ai ngờ dưới cỏ tranh lại có thể mọc rau.
Đường Thanh Thanh nghe Chu Lục Hàn hỏi, cô hơi khó hiểu, một lát sau cô mới phản ứng kịp nhớ đến mình nói chuyện qua loa lấy lệ với anh, vội giải thích: “Không phải, ở mảnh đất này em làm thí nghiệm nhỏ, ban đầu dùng cỏ… Sau đó em thấy trồng dưa không tệ nên thử trồng những thứ khác…”
“Thật sao? Những thứ này em có ghi chép lại không?” Chu Lục Hàn bị chấn động.
Mặc dù anh không hiểu chuyện trồng trọt, nhưng biết rõ đất rất quan trọng. Người thân của bộ đội đi theo quân càng ngày càng nhiều, nhưng đất có thể trồng trọt lại không nhiều, thậm chí sau này không chắc có thể được chia đất riêng nữa. Bên đơn vị cũng bàn bạc mấy lần xem có nên tiếp tục khai hoang không.
Nếu như cách này của Thanh Thanh có hiệu quả thì xem như có công lớn rồi.
Nghe nói khi xưa đơn vị chọn nơi này để đóng quân vì nhìn thấy đất ở đây rất tốt có thể trồng trọt, ai ngờ mảnh đất này lại như thế. Lúc trước, khi đơn vị vừa thành lập còn có thể sản xuất một ít, sau đó…
Đường Thanh Thanh vào nhà lấy sổ mình ghi chép thí nghiệm ra.
Trên đó ghi tỉ mỉ thời gian sử dụng phân bón, số lần, lượng dùng và cách ủ phân, phía sau còn viết trồng loại cây nào và xác suất nảy mầm.
Chu Lục Hàn càng nhìn càng sợ lại vui, anh cầm chặt quyển sổ kia, nhìn về phía Đường Thanh Thanh: “Thanh Thanh, thứ này anh muốn lấy cho lãnh đạo xem, em thấy…”
“Được.” Đường Thanh Thanh gật đầu: “Thứ này em vốn muốn nói với mọi người, không thì em sẽ không ghi chép lại.”
Sau khi Chu Lục Hàn nghe xong thì mấp máy môi, cuối cùng không nói gì, chỉ ôm chặt Đường Thanh Thanh, sau đó buông cô ra nói: “Thanh Thanh, anh đi đến nhà lãnh đạo một chuyến.”
Chuyện này báo cáo với lãnh đạo càng sớm càng tốt, đúng lúc bây giờ mới gần cuối tháng năm, nếu dựa theo ghi chép của Thanh Thanh thì bón phân hai tháng có thể trồng vài thứ, vậy thì năm nay có thể thừa cơ trồng đậu rồi.
Lãnh đạo thấy đã muộn như thế Chu Lục Hàn còn đến thì hơi giật mình.
“Sao vậy, có chuyện gì không?”
Chu Lục Hàn đưa sổ qua: “Lãnh đạo, anh xem cái này đi.”
“Thứ gì thế?” Lãnh đạo vừa hỏi vừa nhận lấy sổ trong tay Chu Lục Hàn. Vốn dĩ ông không để ý, sau khi xem rõ nội dung thì ngồi thẳng người: “Thứ này đâu ra thế?”
“Đây là vợ tôi làm, anh cũng biết nhà tôi chọn nhà ở phía tây, sau khi đến đơn vị vẫn không được chia đất riêng, cho nên vợ tôi dựa theo phương pháp cũ mà thực hành ở nhà.” Chu Lục Hàn báo cáo chi tiết mọi việc với lãnh đạo.
“Vậy bây giờ cậu thấy kết quả chưa?” Lãnh đạo hỏi.
Chu Lục Hàn gật gật đầu: “Trong sân nhà tôi có trồng một ít, ban nãy vợ tôi có dắt tôi đi xem, có vài loại rau đã lớn bằng đốt ngón tay, đêm nay nhà tôi còn nấu rau ăn nữa.”
Lãnh đạo như nói như thế cũng ngồi không yên: “Đi, đi đến nhà cậu nhìn xem.”
Ban đầu Chu Lục Hàn muốn khuyên nhủ bây giờ không còn sớm nữa, chỉ là khi nhìn thấy sắc mặt của lãnh đạo thì lời đến miệng lại nuốt xuống.



