Trên bàn cơm, lúc bắt đầu dùng cơm đại đội trưởng chỉ khen Đường Thanh Thanh một câu, sau đó không mở miệng nữa.
Anh không phải là nông dân không có kiến thức, những năm nay anh đi lên trấn, trong huyện thậm chí thành phố, cũng nếm qua không ít quán xá tiệm cơm nhưng thức ăn bọn họ nấu không ngon như Thanh Thanh.
Haiz, mấy món này quá ngon, thừa dịp bụng còn trống nên gắp thêm mấy đũa vậy!
Món ngon trước mắt, đại đội trưởng không hề khách sáo.
Trái lại Chu Lục Hàn còn muốn ra dáng chủ nhà, nhưng thấy dáng vẻ ăn cơm của đại đội trưởng, anh cũng vô thức tăng nhanh tốc độ gắp thức ăn.
Có lẽ vì có người tranh giành nên anh luôn cảm giác thức ăn hôm nay ngon hơn bình thường.
Hai người đàn ông liên tục gắp không ai nhường ai, đặc biệt sau khi Đường Thanh Thanh ăn xong dọn bàn, hai người đàn ông không đắn đo nữa.
Cơm nước xong xuôi, Chu Lục Hàn không nghỉ ngơi được bao lâu đã phải trở về đơn vị, trước khi đi anh còn dặn Đường Thanh Thanh có thể dẫn đại đội trưởng đi xung quanh một phen, nhưng nơi có người canh giữ thì đừng đến, tránh cho bị bắt lại.
Đường Thanh Thanh chăm chú lắng nghe, cô đến đơn vị đã hơn hai tháng nhưng chỉ đi xung quanh chợ. Nếu như không phải Chu Lục Hàn cố ý thông báo, cô đúng là mờ mịt chẳng biết gì cả.
Sau khi đại đội trưởng đến nhà họ Đường nghỉ ngơi một lúc thì đã khôi phục sức khỏe, dù sao anh vẫn còn trẻ, đang lúc sung sức.
Lúc thức dậy, anh nhìn dưa Đường Thanh Thanh trồng trong sân, hai người còn nói chuyện một lúc về dưa ở trong thôn.
“Bên đây chất đất không tốt, em nhìn hạt này quá rõ ràng, nếu ở trong làng chúng ta thì chắc chắn thuộc đất loại kém.”
“Đất này còn tốt đấy, lúc em vừa đến đây chất đất còn tệ hơn. Trước kia đất ở đây bị dùng quá mức, tiêu hao không còn gì, chỉ là nghe người khác nói đất riêng bên kia chất đất khá ổn, chỉ là hơi nhỏ.”
“Có đã là không tệ rồi, nếu như hai người các em ở đây thì trồng mấy loại cũng ăn không hết.”
Mặc dù kỹ năng trồng trọt của đại đội trưởng không phải tốt nhất, nhưng chuyện gì anh cũng biết một chút, nói chuyện cũng rất rõ ràng.
Song, khi nhìn mầm dưa hấu nơi này của Đường Thanh Thanh, anh vẫn cảm thấy ủ rũ.
“Trong làng tỉ mỉ trồng mầm dưa, còn cố ý tìm chị Hai Đường (Chị Hai Tần) hỗ trợ hướng dẫn, dù sao trong làng trừ em ra thì chỉ có chị ấy từng trồng, đáng tiếc nhìn vẫn không phát triển tốt như bên em.”
“Vậy tưới nước thì sao?” Đường Thanh Thanh quan tâm hỏi, cô đi đến nơi này mới biết dưa hấu là loài cây chịu hạn được.
Trước khi đến đơn vị, đại đội trưởng tốn không ít tâm tư ở ruộng dưa, lúc này nói rõ ràng: “Hai ngày chúng ta sẽ tưới nước một lần, mỗi lần chỉ tưới một chén nước nhỏ. Hơn nữa, lúc chúng ta trồng còn cố ý chọn đất màu mỡ.”
Lượng nước vẫn bình thường.
Đường Thanh Thanh suy nghĩ lại hỏi: “Vậy năm nay tình hình mưa ở chỗ chúng ta thế nào.”
“So với những năm trước thì nhiều hơn, đặc biệt là mấy hôm trước vẫn luôn mua, trong nhà vô cùng ẩm ướt, đồ đạc cũng bị mốc meo.”
Nói đến đây, trong lòng đại đội trưởng cảm thấy tức giận, năm ngoái vất vả lắm mới tích trữ mấy bao tải ớt, chuẩn bị năm nay chờ mở phiên chợ sẽ đi đổi. Ai ngờ năm nay mua nhiều như thế, quản lý nhà kho không chú ý nên ớt đều bị mốc meo cả.
Lần này không thể đem đi đổi, chỉ có thể chia cho người trong đại đội ăn hết.
Song, chuyện này đại đội trưởng không tiện nói với Đường Thanh Thanh, dù sao chuyện này cũng do cán bộ trong đại đội làm không tốt.
Đường Thanh Thanh nghe đội trưởng phàn nàn, cô suy nghĩ kỹ rồi nói: “Dưa này có thể ngừng mấy hôm không tưới nước, dựa theo anh nói lúc trước mưa nhiều, chắc hẳn trong đất vẫn còn nhiều nước.”
Cô thấy đại đội trưởng chăm chú nghe, lại nói thêm: “Lúc tưới nước đừng tưới sớm quá, cố gắng tưới buổi sáng trước khi mặt trời mọc hoặc là sau năm giờ chiều đấy.”
Thật ra câu phía sau không nói thêm cũng được, dù sao đại đội Giang Hạ có rất nhiều người có kỹ năng trồng trọt lão luyện, kinh nghiệm của bọn họ rất phong phú. Chỉ là Đường Thanh Thanh cảm thấy đại đội trưởng quá xem trọng đất trồng dưa nên nói nhiều để anh yên tâm.
Quả nhiên, khi nghe Đường Thanh Thanh nói thế, anh giãn lông mày ra: “Ừm, khi bọn anh tưới nước luôn vào thời gian này.”
Sau khi nói chuyện vài câu, Đường Thanh Thanh dẫn đại đội trưởng đi ra ngoài, vừa đi vừa nhìn xung quanh, thỉnh thoảng khi thấy nơi mình biết thì cô sẽ nói với đại đội trưởng.
Sau nửa tiếng, cô đưa đại đội trưởng về nhà khách.
Chuyện sau đó không đến phiên cô xen vào, đó là ván cờ giữa bộ đội và đại đội Giang Hạ.
Trên đường về nhà, Đường Thanh Thanh gặp vợ trưởng doanh Lữ, hiếm lắm mới gặp được, nhìn thấy Đường Thanh Thanh chị ấy đi đến gần, thần bí nói: “Thanh Thanh, em nghe nói chưa, sáng nay chồng của em tìm trưởng doanh Đường so tài.”
Đường Thanh Thanh mờ mịt: “Em không biết chuyện đó, hôm nay nhà em có khách đến, vừa rồi em mới đưa đến nhà khách, chuyện đàn ông trong đơn vị em không chú ý lắm.”
Chị Lữ thấy Đường Thanh Thanh không rõ, cả người trở nên hưng phấn, chị ấy như tận mắt nhìn thấy kể chuyện buổi sáng vô cùng rõ ràng, thậm chí còn miêu tả dáng vẻ thê thảm của trưởng doanh Đường sau khi so tài, cũng làm cho Đường Thanh Thanh nhận biết sức chiến đấu của Chu Lục Hàn.
“Chị Lữ, chị nói bọn họ so tài trong đơn vị có được phép không?” Đường Thanh Thanh lo lắng.
Chu Lục Hàn rất thích quân đội, mặc dù làm nhiệm vụ sẽ gặp nguy hiểm nhưng lần nào anh nói về huấn luyện, nói về đơn vị thì cả người như tỏa sáng, cô không muốn anh vì trút giận cho mình mà có chuyện: “
Chị Lữ lơ đễnh: “Không sao, những người đàn ông này tràn đầy sinh lực, huấn luyện xong thường tìm người so tài, đây là chuyện thường xảy ra.” Chỉ là trước kia trưởng doanh Chu không tham gia vào.
Đương nhiên câu cuối cùng này chị Lữ không nói ra.
Hôm qua khi chị Đường chạy ra khỏi nhà Đường Thanh Thanh có người trông thấy, lại thêm chị ta là người nhiều chuyện, không cảm thấy hôm qua mình có lỗi, sau khi trở về lại nói xấu Đường Thanh Thanh với người khác.
Chỉ là mọi người hay qua lại đều biết tính cách chị ta, không ai túm tụm nói xấu với chị ta cả.
Hôm nay, mấy chị trong khu nhà nghe nói vào buổi sáng trưởng doanh Chu tìm trưởng doanh Đường so tài, ai không biết anh đang bất bình thay cho vợ mình chứ.
Được chồng yêu thương như thế, chị Lữ rất hâm mộ, nhưng chị không có ý xấu, sau khi chia sẻ chuyện phiếm này với Đường Thanh Thanh thì rời đi.
Dù sao nhà chị Lữ và nhà Đường Thanh Thanh cũng không cùng hướng.
Chồng đã ra sức như thế, Đường Thanh Thanh cảm thấy mình không thể bạc đãi được.
Đêm đó, cô nấu một bữa cơm thật ngon để khao anh một phen, đáng tiếc không biết lại trêu chọc gì Chu Lục Hàn mà người đàn ông tinh lực tràn đầy đó lại khiến cô cả đêm không ngủ.
Đại đội trưởng chờ ở đơn vị ba ngày quyết định thỏa thuận hợp tác, trước khi đi còn cố ý đến nơi này nói với Đường Thanh Thanh về nội dung thỏa thuận.
Những thứ khác ở đại đội Giang Hạ còn đủ, chỉ là thiếu phân hóa học.
Nghe đại đội có phân hóa học đầy đủ nói, sau khi dùng phân hóa học thì mỗi mẫu đất có thể tăng thêm được một trăm cân lương thực, trước kia đại đội trưởng vô cùng hâm mộ, vẫn luôn suy nghĩ đến phân hóa học.
Đáng tiếc thứ này có sản lượng không nhiều, đại đội bọn họ lại không có người quen trong nhà máy phân hóa học, đến phiên bọn họ chỉ còn thừa lại một ít.
Bây giờ có đơn vị này giúp, xem như đại đội trưởng đã được như ý nguyện.
Bên đơn vị cũng rất hài lòng, dù sao nếu có yêu cầu khác thì có lẽ hơi khó, nhưng phân hóa học thì tương đối dễ dàng.
Trong đơn vị có, hàng năm đều được chia phân hóa học theo chỉ tiêu, chỉ là nơi này của bọn họ quá cằn cỗi, cho dù trồng hoa màu cũng không có thu hoạch gì.
Vậy cần gì phải lãng phí đồ vật quý giá như thế chứ.
Bây giờ có thể dùng phân hóa học thừa ra đổi dược thảo làm trà giải nhiệt, vô cùng có lời.
Đơn vị vô cùng phấn khởi, còn nói có thể chuyển phân hóa học đến đại đội Giang Hạ của bọn họ.
“Như thế không tệ, nếu trong làng chúng ta dùng phân hóa học thì sau này chắc chắn sản lượng sẽ tăng cao.” Đường Thanh Thanh nghe vậy cũng rất phấn khởi.
Đường Thanh Thanh thấy đại đội trưởng vội vã trở về nói cho mọi người nghe tin tốt này, cô không dây dưa nữa, lấy mì mà cô đã chuẩn bị từ trước đưa cho đại đội trưởng: “Đây là quà đáp lễ em gửi mọi người trong thôn, đại đội trưởng giúp em mang về nhé, cũng không phải đồ tốt gì, chỉ là đặc sản bên đây mới có mà thôi.”
Đại đội trưởng mở túi nhìn thoáng qua, đáp lời Đường Thanh Thanh sau đó không nói gì nữa.
Sau khi về nhà khách anh thu dọn đồ đặc, sau đó ngồi lên xe của đơn vị đi về.
Sau khi đại đội trưởng đi, Đường Thanh Thanh lại trở về cuộc sống trước kia, mỗi ngày cô sẽ ở nhà chơi với Đạp Tuyết, không ra khỏi cửa.
Chu Lục Hàn đã nói mấy lần bảo cô ra ngoài trò chuyện với những người khác, anh không có ý gì khác, chỉ sợ Đường Thanh Thanh ở nhà một mình buồn chán.
Anh nói mấy lần thấy Đường Thanh Thanh không làm theo, biết cô chỉ thích ở trong nhà nên không nói gì nữa. Chỉ là bình thường khi huấn luyện xong anh sẽ ở lại tâm sự với đồng đội một phen, bây giờ huấn luyện xong anh sẽ về nhà, một giây cũng không chần chờ.
Đến giữa tháng năm, dưa hấu Đường Thanh Thanh trồng đã dần chín.
Đạp Tuyết phát hiện ra đầu tiên.
Từ khi dưa bắt đầu kết trái, Đạp Tuyết lại có thêm nhiệm vụ là tuần tra dưa.
Ngày nào nó cũng đi ra vườn dưa hai lần, nếu như nhìn thấy côn trùng hoặc chim nhỏ ăn dưa thì nó sẽ đuổi ngay, nếu không được sẽ tìm Đường Thanh Thanh để chủ nhân giúp đỡ.
Sáng hôm nay Đạp Tuyết đi ra vườn dưa một phen đã sủa “Gâu gâu…” chạy về, dùng đầu bảo Đường Thanh Thanh đi vườn dưa.
Ban đầu Đường Thanh Thanh còn tưởng có côn trùng gì đó, nhưng đến nơi thì nhìn thấy Đạp Tuyết dùng chân giẫm một quả dưa, sủa liên tục.
Đường Thanh Thanh không biết ngôn ngữ chó nên ngẩn người, nhưng cô và Đạp Tuyết ở với nhau đã lâu, dựa theo ý của nó đi vỗ dưa hấu.
Lần vỗ này rất khác lạ, quả dưa hấu kia bị Đường Thanh Thanh vỗ nứt…
Được rồi, lần này chỉ có thể hái dưa về.
Phần 44:
Đường Thanh Thanh không hẹp hòi, Đạp Tuyết phát hiện dưa chín đầu tiên, sau khi trở về cô gọt một phần ba cho nó ăn.
Còn lại cô dùng vải xô che kín, chờ buổi tối Chu Lục Hàn trở về sẽ cùng nhau nếm quả dưa đầu tiên của năm.
“Dưa này ngọt quá.” Chu Lục Hàn cắn một cái, rất kinh ngạc: “Hình như dưa em trồng ở đại đội Giang Hạ mấy năm trước không chín sớm như thế?”
Đường Thanh Thanh gật đầu, những năm qua sớm nhất cũng phải đến tháng sáu mới được ăn dưa hấu, cô đoán có lẽ vì ở đây thời tiết nóng nên dưa chín sớm.
Chu Lục Hàn nghe lý do này thì hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ nóng quá nên dưa còn vỡ ra à?”
Chuyện này ai biết được, Đường Thanh Thanh nhún vai.
Dưa nhà mình đã ăn được, chị Cố và chị Lữ trồng cùng nhau chắc không xê xích nhiều, cô chuẩn bị ngày mai sẽ đi nói với bọn họ.



