Skip to main content

Trang chủ Một đời linh trù làm ruộng ở những năm 60 Chương 42: Dễ chịu

Chương 42: Dễ chịu

12:49 chiều – 23/07/2025

Quả nhiên sau khi Đường Thanh Thanh nói chuyện này với đại đội trưởng, đối phương không hề suy nghĩ bài thuốc pha trà giải nhiệt quý giá thế nào mà lại hỏi cô bên đơn vị có ý gì.
Đường Thanh Thanh nhìn thoáng qua vợ chính ủy, hơi hạ giọng nói: “Thái độ bên đơn vị rất tốt, nói có thể trao đổi với chúng ta, tiền hoặc thứ gì khác cũng được, nhưng cần rất gấp.”
Đặc biệt sau câu nói đó, cô dùng tiếng địa phương ở đại đội Giang Hạ mà nói.
Cô tin đại đội trưởng là người thông minh như thế, nhất định có thể hiểu ý mình.
Đại đội trưởng dừng một lát, hỏi Đường Thanh Thanh chuyện này cô có thể làm chủ không, nếu không được thì nhìn xem có thể tìm người làm chủ tới nói không.
Đại đội trưởng cũng có ý tốt, dù sao Chu Lục Hàn là binh sĩ, Đường Thanh Thanh đã theo quân, nếu như cô bị kẹp ở giữa, đến lúc đó cho dù đổi bài thuốc này có lời hay không thì cô cũng là người khó xử.
Đúng lúc Đường Thanh Thanh cũng không muốn dính vào chuyện này, có thời gian còn không bằng trở về xem đất trong sân phì nhiêu thế này.
Cô đưa điện thoại cho vợ chính ủy: “Đại đội trưởng nói muốn tìm người có thể làm chủ để nói chuyện, nếu không chị nói thẳng với anh ấy đi. Đại đội trưởng của em từng đi học, lời anh ấy nói chị có thể nghe hiểu được.”
Sau khi vợ chính ủy nghe máy, Đường Thanh Thanh thở dài một hơi, đi qua một bên khác.
Cho dù bọn họ nói chuyện thế nào thì chuyện của cô đã xong rồi.
Phải nói đại đội trưởng không hổ là người thông minh nhất đại đội Giang Hạ, anh ấy không chọn phương án dùng tiền mua bài thuốc, dù sao bây giờ đại đội Giang Hạ thiếu tiền nhưng bọn họ thiếu con đường mua đồ hơn.
Mà đơn vị này đóng quân ở thành phố lớn, lãnh đạo là người tài giỏi, tướng muốn mua đồ sẽ đơn giản hơn mình. Cho nên anh nói có thể đưa bài thuốc trà giải nhiệt nhưng trong bài thuốc này có một vị thuốc chỉ có ở đại đội Giang Hạ, nơi khác rất hiếm có.
Không bằng đại đội Giang Hạ sẽ cung cấp nguyên vật liệu trà giải nhiệt trong năm năm, thậm chí bọn họ có thể giúp chia lượng dùng, mà bên đơn vị sẽ cung cấp cho bọn họ nhu yếu phẩm bằng giá, ví dụ như phân hóa học này nọ.
Phần 39:
Yêu cầu này không khó, đại đội trưởng nói thẳng để bên đơn vị có thể suy nghĩ một phen. Nếu được thì gọi điện đến công xã, anh sẽ đích thân gọi qua đơn vị để nói chuyện.
Vợ chính ủy cũng không có ý kiến gì, trước đó bọn họ đã lấy túi thuốc để nghiên cứu bài thuốc này, chỉ là thuốc trong túi đã bị vỡ nát, có phần vẫn còn nguyên nên khiến rất khó nhìn ra bài thuốc.
Lại thêm Đường Thanh Thanh nhắc nhở qua liều lượng của dược liệu rất quan trọng, nếu thiếu gì đó sẽ khiến trà giải nhiệt không còn hiệu quả, thậm chí biến thành loại thuốc khác, người thí nghiệm trong đơn vị càng cẩn thận hơn.
Chuyện sau đó Đường Thanh Thanh không tham dự nữa, nhưng cô tin đại đội trưởng là người thông minh, cơ hội này đã đến tay, chắc chắn sẽ không từ chối.
Tháng tư lại đến, hai năm trước Đường Thanh Thanh ở nhà trồng dưa hấu, lần này theo quân cô có mang theo hạt giống, chuẩn bị trồng mười hạt để mình ăn.
Nhưng khi bắt đầu trồng thì Đường Thanh Thanh lại cảm thấy không ổn, không nói đến chuyện đất ở đây cằn cỗi, cho dù cô dùng linh thảo làm phân bón nuôi đất nhưng chất đất vẫn không bằng ở quê.
Lại thêm khí hậu ở nơi cô đang ở quá nóng, cô đến đây đã ba tháng, nơi này vốn không hề có mưa, mỗi ngày mặt trời chiếu rọi nắng chói chang.
Nếu không phải Chu Lục Hàn nói đi nói lại khí hậu ở đây chính là như thế thì cô sẽ nghĩ có phải gặp hạn hán không…
Không thì thử cái khác?
“Thanh Thanh, em ngồi xổm ở đó làm gì thế?” Vợ chính ủy đứng ở cửa, ở xa bà đã thấy Đường Thanh Thanh ngồi xổm ở trong sân. Bà đi đến cửa nhà mà cô vẫn ngồi đó.
Ồ, chị Cố đến rồi!
Đường Thanh Thanh nghĩ chắc là chuyện trà giải nhiệt có hồi âm.
Mấy hôm nay cô không hề nhìn thấy chị Cố, nghe người ta nói gần đây chị ấy rất bận, rất ít khi về nhà ở đây. Lúc này chị ấy đến chắc là chuyện đã xong xuôi hoặc là thất bại.
Vẻ mặt chị Cố có vẻ phấn khởi, xem ra không giống chuyện đã thất bại.
Mặc dù trong đầu suy nghĩ liên hồi nhưng Đường Thanh Thanh không dừng động tác trong tay, nhanh chóng đi mở cửa.
“Sao hôm nay chị rảnh đi đến chỗ em thế, có phải chuyện trà giải nhiệt giải quyết xong rồi không?”
Vợ chính ủy gật đầu: “Đúng thế, chuyện này vô cùng gấp, hôm qua đã bàn xong rồi, vừa có tin tốt chị đã đi tìm em ngay!”
Chỉ là bàn thế nào, điều kiện hai bên thế nào không nói chi tiết.
Đường Thanh Thanh không hỏi, chỉ cười chúc mừng: “Đã quyết định rồi là chuyện tốt, bây giờ trời càng lúc càng nóng, trà giải nhiệt này có thể dùng thì tốt.”
“Đúng thế đúng thế.” Vợ chính ủy vô cùng phấn khởi, đây là chuyện một tay bà thúc đẩy. Nghe chồng bà nói, qua mấy hôm nữa sẽ khen thưởng bà, nghĩ đến đây, ánh mắt bà nhìn Đường Thanh Thanh càng thân thiết hơn.
“Vừa rồi em ngồi xổm ở đó làm gì thế?”
“Haiz, em mang hạt giống từ nhà đến, thời tiết tháng tư rất thích hợp trồng cây ăn quả, chỉ là em thấy khí hậu ở đây không giống ở quê, lo rằng hạt giống mang đến không sống được.” Đường Thanh Thanh nói xong còn đưa hạt giống dưa ra.
Vợ chính ủy nhìn một phen không nhận ra, cảm thấy chưa từng nhìn thấy, nhưng lại không hiểu sao thấy quen mắt: “Hạt giống này là hạt giống gì thế, sao chị thấy hơi quen mắt?”
“Đây là hạt giống em mua trong tiệm trồng ở quê lúc trước, nghe nói đây là hạt giống mới, năm ngoái em thăm người thân còn mang theo hai trái đến.”
Nói đến đây, Đường Thanh Thanh chợt nhớ năm ngoái khi cô thăm người thân, lúc những chiến sĩ kia nhìn thấy cô mang dưa hấu đến hình như không nhận ra.
Chẳng lẽ?
Nói đến dưa hấu, vợ chính ủy nhớ lại: “À, à, đây là dưa hấu à, trước đó chị từng nếm thử, còn ghét bỏ phải nhả hạt phiền phức nữa.”
“Ở nơi này có thể trồng được, trước kia có trạm giống cây xuống tuyên truyền, nhưng mà hạt giống này nảy mầm quá phiền nên chúng ta không muốn trồng loại này.”
Thật ra cũng không phải như thế, lúc vừa có hạt giống dưa hấu thì có mấy người đi mua, dù sao hai đồng một túi nhỏ cũng không rẻ, đáng tiếc qua một mùa hè mà những nhà mua hạt giống không truyền ra tin gì tốt. Từ đó, hạt giống dưa hấu nổi danh khó trồng.
Dù sao mua hạt giống hai đồng, số tiền đó có thể mua hai ba quả dưa ăn.
Vợ chính ủy nghĩ trước đó Đường Thanh Thanh nói đã trồng được, bà nói cô nên chăm chút kỹ lưỡng, sau khi nảy mầm có thể đổi loại giống khác.
“Được, trước đó em còn lo thời tiết ở đây không thích hợp, đã như thế em sẽ trồng một thể, đến lúc đó có thể đưa cho mỗi nhà mấy quả.” Đường Thanh Thanh vô cùng vui mừng.
Vợ chính ủy cũng phấn khởi, cô gái Thanh Thanh này làm việc phóng khoáng, rất tốt!
“Chị cũng không để em chịu thiệt, trong nhà chị có một mảnh đất để trồng rau, em muốn ăn gì có thể đi đến vườn rau của chị hái, trồng nhiều quá chị cũng ăn không hết.”
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, lại trò chuyện mấy câu sau đó vợ chính ủy mới chuẩn bị trở về nấu cơm.
Đến khi sắp về nhà, bà mới nhớ ra có chuyện không đúng, chẳng phải Chu Lục Hàn nói mình vẫn chưa kịp đi xin đất riêng à? Chẳng lẽ Thanh Thanh muốn trồng trong sân?
Ôi, buổi chiều bà phải đi ngó một phen, nói với Thanh Thanh một chút. Đất trong sân quá cằn cỗi, trước tiên phải xuống ruộng lựa đất tốt về, tránh cho cô lãng phí hết hạt giống!
Sau khi tiễn chị Cố, Đường Thanh Thanh bắt đầu nấu cơm.
Nhà cô vẫn chưa xin đất riêng, trước đó Chu Lục Hàn đã nói chờ anh trở về sẽ đi làm. Gần đây, thức ăn của cô ngoại trừ mấy chị hôm trước đến ăn cơm đưa cho, còn lại Đường Thanh Thanh đi đổi ở trong làng.
Theo lý mà nói cô ăn cơm một mình đã quen thuộc, cho dù ở Tu Tiên Giới hay là ở đại đội Giang Hạ thì cô vẫn như thế.
Nhưng sau khi vào đơn vị, có Chu Lục Hàn bầu bạn, cô đã quen hai người cùng ăn cơm, quen khi ăn cơm nghe Chu Lục Hàn nói chuyện thú vị khi huấn luyện. Bây giờ một mình cô ăn cảm thấy hơi cô đơn.
Cũng không biết Chu Lục Hàn ở bên ngoài làm nhiệm vụ sao rồi…
Chu Lục Hàn được Đường Thanh Thanh nhớ nhung đã ra sao rồi?
Bây giờ anh đang trên đường trở về.
“Trưởng doanh Chu, anh mua gì thế, sao giống đồ của phụ nữ dùng vậy?” Tên lính mới cùng làm nhiệm vụ hỏi.
Chu Lục Hàn còn chưa trả lời, người bên cạnh đã nói: “Cậu nghĩ rằng trưởng doanh Chu mua cho mình dùng à, người ta khác với cậu đấy, trong nhà có vợ theo quân rồi.”
“Đúng thế, chị nhà trưởng doanh Chu khá tốt, năm ngoái khi thăm người thân còn mang dưa hấu cho chúng tôi đấy, vô cùng ngon ngọt.” Năm ngoái, một tiểu binh khác gặp Đường Thanh Thanh cũng nói vào, nói với mọi người chị dâu tốt thế nào.
Đám tiểu binh nghe thế không ngừng hâm mộ.
Mà Chu Lục Hàn không hề ngăn cản, dù sao bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, mọi người có thể tập hợp thư giãn một phen, hơn nữa mọi người đều nói thật.
Thậm chí Chu Lục Hàn còn cảm thấy bọn họ vẫn chưa hiểu Đường Thanh Thanh, nếu quen thuộc thật sẽ biết Đường Thanh Thanh rất tốt, tốt hơn lời bọn họ nói!
Anh nhìn kem dưỡng da mặt và dây buộc tóc màu hồng mình mua, cảm thấy hơi lo lắng, không biết Thanh Thanh có thích đồ anh tự chọn không.
Lúc đầu, nhân viên của cửa hàng bách hóa không giới thiệu loại này, nhưng anh ngửi thấy mùi kia quá nồng.
Lúc này, anh đột nhiên nhớ sau khi hai người thân mật với nhau, anh ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người Đường Thanh Thanh tỏa ra.
Vì thế anh không do dự mua loại kem dưỡng này, mặc dù không bán chạy như loại kia nhưng anh thích hơn.
Mùi của loại kem dưỡng này dễ chịu hơn!
Giống như Đường Thanh Thanh, chỉ cần nhìn thấy cô đã cảm thấy cả người dễ chịu.