“Thanh Thanh, đến trạm xe lửa rồi…” Chu Lục Hàn đánh thức Đường Thanh Thanh, sau đó kéo cô xuống như đứa nhỏ đi theo sau anh. Anh gánh tất cả hành lý lên vai, cất bước xuống xe lửa.
“Lão Chu, Chu phó doanh, ở đây!” Lý Mẫn Tư cất cao giọng gào lên.
Trước khi đi lên đường bọn họ đã phát điện báo cho Lý Mẫn Tư, để anh ta đến trạm xe lửa đón mình. Dù sao mang theo nhiều hành lý như thế, không chắc tìm được xe bò tiện đường đi ngang qua.
Sau khi giúp Chu Lục Hàn để hành lý vào xe, Đường Thanh Thanh không buồn ngủ nữa, cô nhớ đến cảnh tượng ban nãy, mặt đỏ bừng lên, hơi ngượng ngùng. Dù sao đã lớn như thế lại còn bị anh xem như trẻ con mà dỗ!
“Lên xe đi, em có bị say xe không?” Chu Lục Hàn nói sang chuyện khác.
Thấy Đường Thanh Thanh lắc đầu, anh mở cửa sau xe để cô lên trước sau đó mình mới lên, làm việc cẩn thận không có gì không tốt, Lý Mẫn Tư nhìn thấy liên tục chậc chậc.
Xem ra Chu Lục Hàn vô cùng cưng chiều cô vợ nhỏ của anh ta, nhìn sự ngọt ngào này lại, lại nhìn bản thân mình, lẻ loi cô đơn một mình, bỗng nhiên lại muốn tìm cô vợ để trải qua cảm giác ấm áp khi có vợ con.
Bên kia, Chu Lục Hàn không có tâm trạng quan tâm cảm xúc của Lý Mẫn Tư, anh đã xin nhà ở, chính là nơi Đường Thanh Thanh: Ngôi nhà ở phía trước.
Nhà ở đó nhưng đồ dùng bên trong không có bao nhiêu, ngày mai anh phải đi huấn luyện lại, Đường Thanh Thanh là cô gái chỉ ở trong nhà, bình thường không đi ra ngoài giao thiệp, sao có thể chạy đến làng bên cạnh mua đồ dùng trong nhà chứ.
Không thì mặt dày đi nhờ vợ của chính ủy.
Chu Lục Hàn đưa tay nâng cằm suy nghĩ.
Đường Thanh Thanh đã tỉnh táo hoàn toàn, con đường đi quân doanh này cô đã đi mấy lần, thực sự không hề có cảm giác mới mẻ: “Chu Lục Hàn, anh nói xem chị Ba Tần đến chưa?”
Phần 36:
“Chắc là đã đến rồi, nơi chị ấy đi gần hơn chúng ta.” Chu Lục Hàn suy nghĩ về khoảng cách, không chắc chắn mà nói.
Hôm qua trước khi đi, bọn họ phát hiện chị Ba Tần cũng cầm theo túi quần áo đi lên xe bò với bọn họ, nói là muốn đi đến đơn vị kia thăm nom chú Ba Tần. Bây giờ sức khỏe của chị ấy đã tốt hơn nhiều, lại thêm chị Hai Tần mang thai lần nữa, đã nói nếu như chị Ba Tần không có con thì sẽ đưa đứa nhỏ này làm con nuôi của chị ấy.
Quan hệ của hai chị em dâu rất tốt, không biêt vì sao thế hệ này của nhà họ Tần rất khó khăn về chuyện con cái. Năm đó, chị Hai Tần cũng từng chịu khổ như thế nên có lẽ đồng cảm với tình cảnh của chị Ba Tần.
Nhưng đừng thấy chị Ba Tần có vẻ dịu dàng ít nói, nhưng bản thân rất có chủ kiến, không muốn vì chuyện con cái để tình cảm hai nhà thay đổi. Mặc dù chị Ba Tần chưa từng làm mẹ nhưng cũng biết làm ba mẹ sẽ không nỡ để con cái rời xa mình, nhà anh Hai cũng trông chờ đứa bé này hơn mười năm rồi.
Lần này cô đã hạ quyết tâm, đích thân đi khuyên vợ chồng anh chị Tần. Chị muốn thử một phen, nếu như đi đến cạnh anh Ba Tần mà mãi vẫn không có con thì đó cũng là số mệnh của bọn họ.
Anh Ba Tần không ở chung đơn vị với Chu Lục Hàn, sau khi bọn họ mua vé xong đưa chị Ba Tần lên xe mới xuất phát.
Đường Thanh Thanh cũng không biết nói gì, tuy cô có linh lực nhưng chưa từng học y thuật, thật sự không nhìn ra vì sao chị Ba Tần mãi không mang thai, có lẽ thật sự như mọi người nói là chưa đến lúc.
“Hi vọng lần này chị Ba có thể đạt được ước nguyện.” Đường Thanh Thanh khẽ cầu nguyện.
Lúc ở nhà quan hệ của cô và chị Hai Tần tốt hơn, vì chị Hai Tần là người hướng ngoại thành thật, nghĩ gì nói đó, ở chung không cần Đường Thanh Thanh suy nghĩ chủ đề để nói. Nhưng chị Ba Tần thì khác, chị ấy là người trầm tính, hai người ở cùng nhau chỉ: “…” Dần dần, quan hệ của cô và chị ấy không nóng không lạnh, nhưng cho dù như thế, Đường Thanh Thanh vẫn nghĩ rằng chị Ba là người tốt.
Mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng xưa nay chị ấy không phàn nàn, mặc dù có chỗ không hài lòng cũng không ghen ghét với người khác.
Chu Lục Hàn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của vợ, không nhịn được cười, cô là cô gái tốt, cô có nguyện vọng gì mình cũng sẽ cố sức thực hiện cho cô.
Có lẽ bị hai người kích thích, Lý Mẫn Tư nhanh chóng lái xe, chưa đến nửa tiếng đã đến nơi cho người nhà ở. Sau khi dừng lại đăng ký xong lại tiếp tục lên xe, chạy đến cổng chính.”
“Thanh Thanh xuống xe nhìn xem, đây là nhà chúng ta được chia đó.” Chu Lục Hàn cầm chìa khóa Lý Mẫn Tư đưa, mở cửa ra.
Nhà này không lớn, bên trong có hai phòng, trong đó có một phòng khách, điều tốt nhất là ở sau phòng ngủ còn có bếp nhỏ và nhà vệ sinh, nhìn vô cùng thuận tiện.
Phía trước phòng ngủ là sân, có rất nhiều đất trống, xem ra không chỉ phơi quần áo mà còn có thể mở đất riêng trồng trọt.
À, cỏ…
Nghĩ đến đất riêng, Đường Thanh Thanh mới nhớ đến Khí Toàn Thảo của mình, đi đường cô luôn ôm lấy nhưng lúc lên xe lửa, Chu Lục Hàn Chu Lục Hàn ở bên cạnh cho cô cảm giác quá an toàn nên cô ngủ thiếp đi, xuống xe còn mơ mơ màng màng.
Cỏ của cô đâu?
Chậu cỏ to như thế?
Đường Thanh Thanh hơi sốt ruột, không biết Chu Lục Hàn có cầm xuống cho cô không…
“Chu Lục Hàn… Anh có thấy chậu cỏ em mang đến không?”
Chu Lục Hàn phản ứng kịp, mới nói: “Trong túi đồ màu lam đó, em xem thử đi, anh cẩn thận đặt vào đó cho em, đảm bảo không có việc gì.”
Trên đường đi thấy cô một tay ôm cỏ một tay dắt chó, có thể thấy cô trân trọng cỡ não.
Bây giờ chó đã cho người đem đến sau, chậu cỏ này dám ném đi của cô à?
Tìm được cỏ, trong lòng Đường Thanh Thanh lại ung dung bình tĩnh như trước.
Trong nhà đã được dọn dẹp một phen, cũng không thấy mạng nhện gì cả, chỉ là đồ dùng trong nhà còn thiếu thốn.
“Chu Lục Hàn, buổi chiều có việc gì không, không thì chúng ta đi xem chỗ nào đóng đồ dùng trong nhà, đi mua đồ vật trước?”
Cũng không phải Đường Thanh Thanh sốt ruột mà trong nhà lớn như thế chỉ có một chiếc giường, một tủ treo đồ, một chiếc bàn, một chiếc ghế…
Những thứ này có thể đựng gì chứ?
Bây giờ đồ đạc chỉ có thể để chồng chất trên giường.
Chu Lục Hàn gật đầu, anh nghĩ Đường Thanh Thanh sẽ không muốn ra ngoài, nhưng nhìn cô rất có tinh thần, vậy thì đi thôi.
“Bên cạnh doanh trại có thôn trang nhỏ, bên trong có một người thợ mộc có tay nghề rất khá. Trước đó anh hỏi rồi, khu bên này khi thiếu đồ đều đặt của ông ấy.”
“Ừm, vậy chúng ta đến đó đi.” Đường Thanh Thanh không có ý kiến, phải mau chóng ổn định cuộc sống thì cô mới có thể khôi phục cuộc sống trước kia.
Mặc dù khi đi vào quân đội không thiếu linh khí, nhưng là Đường Thanh Thanh vẫn dự tính trồng trọt, dù sao thức ăn chứa linh khí của cô cũng ngon hơn thức ăn bình thường.
Chu Lục Hàn dãi nắng dầm mưa nhiều năm như thế, luyện tập nặng, liên tục có vết thương lớn nhỏ, cho dù bề ngoài đã lành nhưng bên trong vẫn còn dấu vết. Anh ăn nhiều thức ăn chứa linh khí có thể giúp vết thương ẩn kia lành lại.
Tuy nói thôn kia ở cạnh doanh trại nhưng vẫn cách rất xa, Đường Thanh Thanh đi theo Chu Lục Hàn gần một tiếng mới đến. Tay nghề của thợ mộc kia rất khá, kiểu dáng xinh đẹp.
Đường Thanh Thanh không có ý kiến gì, cô chỉ đặt một chiếc giường nhỏ, một tủ quần áo, hai chiếc rương và mấy chiếc ghế.
Đồ vật không nhiều nhưng phải bỏ ra gần năm mươi đồng.
Lúc đó Chu Lục Hàn không nói gì, dù sao tiền của anh đã đưa cho Đường Thanh Thanh, chuyện trong nhà cũng giao cho cô làm chủ nhưng lúc trở về vẫn hơi ấm ức: “Vì sao lại mua thêm một chiếc giường thế?”
Ngày kết hôn không ở chung chẳng phải chỉ vì nghĩ cô đi đường vất vả à?
Sao đã đến đơn vị rồi vẫn tách ra ở riêng, bọn họ đã tổ chức hôn lễ rồi mà.
Trước đó Đường Thanh Thanh không kịp phản ứng, vẫn nghiêm túc giải thích, bỗng nhiên lại phát hiện ý anh muốn nói, cô trừng mắt liếc anh.
Lúc trước cô còn cảm thấy người này trầm ổn đáng tin, nhưng ở chung lâu mới biết da mặt của anh rất dày.
Chu Lục Hàn thấy vợ tức giận, anh lại đi theo sát nịnh nọt muốn vợ tha lỗi cho mình.
Anh đã biết đêm nay không chia giường ngủ, đã làm nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, nhường vợ chắc cũng không thành vấn đề.
Cứ thế hai người đi về nhà, lúc mới đi còn sớm không gặp ai cả, nhưng lúc này đã chạng vạng tối, trên đường có rất nhiều người qua lại. Vợ của những quân nhân kia không biết Đường Thanh Thanh nhưng đa phần biết Chu Lục Hàn, nhìn anh thế này cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Anh đi đứng đàng hoàng đi, như thế này còn ra gì chứ.” Đường Thanh Thanh không thích người khác nhìn mình chăm chú, cô mau bảo người bên cạnh khiêm tốn một chút.
“Được rồi.” Chu Lục Hàn không dám đùa giỡn quá mức, Đường Thanh Thanh nói thế anh vội khôi phục dáng vẻ bình thường, còn bình tĩnh chào hỏi mấy chị gái bên cạnh.
“Chị Lý, đây là vợ em Đường Thanh Thanh, hôm nay vừa đến theo quân.”
“Chị Chu, đây là vợ em Đường Thanh Thanh, hôm nay vừa đến theo quân.”
…
Đường Thanh Thanh liên tục chào chị.
Gọi đến mỏi miệng!
Sau khi trở về chỉ thấy mình cười đến cứng mặt.
Người nhà của quân nhân đông quá…
“Không sao, có vài người không ở trong đội của chúng ta, không cần để ý. Chờ mấy hôm nữa chúng ta dọn dẹp xong thì mời đồng đội trong đội của chúng ta đến ăn cơm, đến lúc đó người thân của họ cũng đến, em làm quen một phen là được.” Nói xong, anh còn khẽ trấn an: “Nếu em ở chung được thì tốt, không được thì thôi, không cần ép buộc bản thân.”
Dù sao ở trong quân đội anh luôn dựa vào bản lĩnh của mình, anh thích Đường Thanh Thanh, muốn nhìn thấy cô mỗi ngày cho nên mới để cô theo quân, cũng không có ý để cô làm trái lương tâm đi đối phó những chị gái kia.
Vẫn là câu nói kia, hợp nhau thì chơi chung, anh ủng hộ, nếu như không thích thì đừng miễn cưỡng bản thân, anh không cần.
Đường Thanh Thanh nghe anh nói thế, vẻ mặt hơi cứng đờ chợt dịu lại.
Cô cũng không thích xã giao, luôn như thế.
Có thời gian không bằng đi trồng trọt, làm món ngon thì hơn!
Đó mới là cuộc sống Đường Thanh Thanh thích.



