Sau khi dọn dẹp trong nhà xong xuôi, Đường Thanh Thanh bàn với Chu Lục Hàn sẽ đãi khách lúc nào, dù sao chuyện này nên làm sớm không nên chậm trễ, không thì ý nghĩa sẽ thay đổi.
Mấy hôm nay cô đã bắt đầu thân thiết với vợ của chính ủy, thông qua bà ấy cô biết có thể đi đâu mua đồ. Đường Thanh Thanh bàn bạc một phen, Chu Lục Hàn chỉ tính mời sáu người, trong đó bốn người có người thân sống ở đây, lại thêm trẻ con chen chúc cũng mười lăm mười sáu người.
Cô định khi đó sẽ làm hai bàn, mọi người ngồi rộng rãi một chút.
“Làm bao nhiêu em quyết định là được, anh chỉ lo lắng em có bị mệt mỏi quá hay không, dù sao làm hai bàn thức ăn cũng rất vất vả, lại thêm sức khỏe em không tốt…” Chu Lục Hàn không muốn vợ mình quá mệt nhọc, anh nghĩ không thì đi nhà ăn quân đội ăn một bữa cũng được.
Đường Thanh Thanh không ngại, cô lắc đầu: “Nấu cơm thì không sao, em rất có hứng thú, nấu hai bàn ăn em có thể làm được.”
Nhìn thấy dường như Chu Lục Hàn muốn nói gì nữa, cô vội nói thêm mấy câu: “Chỉ là làm xong cơm còn phải dọn dẹp, em sợ mình không chịu nổi, không biết đồng chí Chu Lục Hàn có thể giúp đỡ em một phen không.”
“Đương nhiên là được rồi!”
Chu Lục Hàn thấy Đường Thanh Thanh hiếm khi mở miệng nói nhiều, anh không nói gì nữa, anh nghĩ cùng lắm thì khi đi mời khách nhìn xem có ai rảnh đến giúp một chuyến.
Sau khi bàn xong, Chu Lục Hàn phụ trách mời khách, Đường Thanh Thanh tranh thủ đi mua thức ăn. Cô cảm thấy may mắn khi lúc bọn họ kết hôn, thịt trong tiệc rượu đều do mình nuôi, không thì lần này dùng hết toàn bộ phiếu thịt cũng rất khó coi.
Bây giờ trời lạnh, đồ vật có thể giữ được lâu, cô không muốn ngày đãi tiệc bận rộn quá mức nên chuẩn bị trước một hôm. Cô mua thịt sau đó rửa xong, như thế ngày hôm sau có thể nấu ăn.
“Ngày mai những người anh mời đến có anh kiêng gì không?” Đường Thanh Thanh vô thức hỏi.
Trước kia khi cô nấu ăn không để ý những chuyện này, dù sao lúc đó chỉ có cô là linh trù, thái độ của cô luôn là: Thích ăn thì ăn, không thích thì cút.
Thậm chí cô còn không muốn nấu cơm cho người khác, dù sao có thời gian không bằng xông vào mấy bí cảnh tìm xem có người đi trước để lại thực đơn gì đó không, dù sao chờ một người nghiên cứu thực đơn, cách làm của món ăn cũng không tệ.
Nhìn thấy Đường Thanh Thanh rất xem trọng lần mời khách này, Chu Lục Hàn vô cùng phối hợp, vừa giúp cô làm chuyện trong khả năng, vừa cố gắng nghĩ rốt cuộc những người kia không ăn gì.
Lần này trong đám người được mời chỉ có hai người độc thân, lúc Đường Thanh Thanh đến doanh trại thăm người thân đã gặp, có quan hệ không tệ với Chu Lục Hàn, tuổi trẻ không kén ăn, còn ăn nhiều.
Bốn người còn lại Đường Thanh Thanh chưa được gặp, là cấp bậc trưởng doanh.
“Vợ của bốn người này em vừa đến nên không quen, trước đó anh chỉ nghe người ta nói, em nghe thử xem tránh cho ngày mai không biết.”
Vợ của trưởng doanh Đường là người không tệ, chỉ là chị ta thích khoe còn mình và chồng, cho dù bình thường con mình chỉ có tiến bộ nhỏ cũng muốn nói cho mọi người biết. Nếu như được thầy cô khen ngợi gì đó thì chỉ hận không thể dùng loa quảng bá với mọi người.
Dù sao ngày mai nếu như chị ta khen con thì em cứ nghe, cho dù nói gì chỉ cần gật đầu là được, chỉ cần thuận miệng khen mấy câu thì chị ta sẽ vui vẻ, em cũng dễ nói chuyện.
Chuyện này cô biết, Đường Thanh Thanh gật đầu, vô cùng tự tin, cô thích ở chung với người thế này, đối phương sẽ tự nghĩ ra chủ đề nói chuyện, không cần lo sẽ buồn chán.
Nghe nói vợ của trưởng doanh Chu và trại phó Lữ là bạn thân, lúc trước trưởng doanh Chu kết hôn sau đó dẫn vợ theo quân, gặp được đồng đội của chồng là trại phó Lữ, cảm thấy rất thích hợp với bạn thân. Bọn họ giới thiệu để hai người quen nhau, không ngờ hai người lại hợp mắt, nhanh chóng kết hôn.
Tiếng tăm của hai người này ở trong khu nhà không tệ, nói chuyện nhỏ nhẹ, giọng dịu dàng, dường như không nghe bọn họ giận dỗi ai bao giờ.
“Đúng rồi, hai chị này quan hệ với chị Đường rất bình thường, vì hai người thì một người kết hôn nhiều năm không có con, một người sau khi sinh con gái thì không có động tĩnh gì, đặc biệt chán ghét chị Đường khoe con trước mặt hai người. Thanh Thanh, ngày mai em để ý chút.” Chu Lục Hàn căn dặn.
Đường Thanh Thanh gật đầu: “Yên tâm đi, nhất định em sẽ để cho bọn họ ở chung hòa bình.”
Chẳng phải chị Đường thích khoe con à, vậy ngày mai để chị ta khoe với mình là được, chắc chắn không chạy đến trước mặt người khác mà nói.
Cô thấy Chu Lục Hàn đã nói xong chuẩn bị đi ngủ, Đường Thanh Thanh không nhịn được mà đếm, người này nói có bốn người chị nhưng chỉ nói ba người.
“Còn một chị nữa sao anh không giới thiệu?”
Sao lại còn phân biệt bên này bên kia thế.
“Tình hình của chị cuối anh không hiểu rõ lắm, vì chị ấy chỉ theo quân sớm hơn em một tháng, bình thường không thích đi ra ngoài, cảm giác rất giống em.” Chu Lục Hàn thuận miệng nói. Đến đây mấy ngày, chỉ có buổi chiều ngày đầu tiên là tận hứng, mấy ngày sau hoặc là anh đi huấn luyện không còn sức lực, hoặc là Đường Thanh Thanh muốn ngủ sớm, hiếm có ngày hai người bọn họ đều rảnh rỗi, vậy thì đừng làm phí thời gian.
Anh giúp cô đổ nước sau đó kéo cô về phòng: “Buổi tối rồi, chúng ta làm chuyện khác đi, ngày mai em nhìn bọn họ sẽ biết bọn họ thế nào thôi.”
Đường Thanh Thanh tức giận, nói muốn giới thiệu mấy người để cô biết tình huống trước cũng là anh, nói không cần nghĩ nhiều, ngày mai sẽ gặp cũng là anh.
Đáng tiếc cô kháng cự quá yếu ớt, hoàn toàn không ngăn được thế tiến công của Chu Lục Hàn.
Lại là một đêm nồng cháy.
Rạng sáng ngày hôm sau Chu Lục Hàn đã thức giấc, Đường Thanh Thanh đang ngủ say, trên trán có vẻ vô cùng mệt mỏi. Anh nghĩ đến hành động tối qua của mình, lại thấy hơi áy náy, vội vàng tắm rửa, sau khi rèn luyện xong xuôi còn mua thức ăn về.
Phần 37
Đi mua đồ về, anh đã ăn xong nhưng Đường Thanh Thanh vẫn chưa rời giường.
Anh đi vào phòng ngủ nhìn thoáng qua, để mặc cho cô ngủ tiếp. Dù sao đãi khách là chuyện buổi tối, đồ ăn đã mua rồi, chắc là buổi sáng Đường Thanh Thanh vẫn ổn.
Anh để bữa sáng vào nồi, viết một tờ giấy để lại sau đó đi làm.
Đường Thanh Thanh ngủ một giấc đến hơn mười một giờ, cả người thoải mái hơn nhiều. Mấy hôm nay cô bận rộn vất vả, mặc dù linh khí trong thân thể đầy đủ nhưng cảnh giới cô tu luyện quá thấp, còn bị ảnh hưởng thể chất, mỗi ngày cần ngủ rất nhiều.
Sau khi ăn sáng xong, cô bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn. Lần này khá may mắn, đúng lúc gặp được người đang lén bán gà mái, giá cả không đắt còn không cần phiếu thịt, Đường Thanh Thanh mua lại.
Thịt gà mái này hơi dai, dầu nhiều, dùng để nấu canh khá ổn.
Hôm qua cô đã giết gà mái làm sạch, hôm nay chỉ cần chặt thành miếng. Cô nghĩ buổi tối có bốn đứa bé nên chặt đùi gà làm bốn, đến lúc đó cho mỗi người một phần.
Những món khác Đường Thanh Thanh cũng cố gắng chia đều, dù sao trẻ con rất lạ, bọn chúng không đặc biệt thích gì cả, chỉ khi nào có người tranh giành của bọn chúng thì tầm quan trọng của thứ này mới tăng lên.
Hôm nay, cô mời mấy người ăn cơm mà muốn thuận lợi đặt chân ở quân doanh.
Buổi sáng cô ăn sáng muộn nên buổi trưa không đói lắm, nhưng cô nghĩ hôm nay Chu Lục Hàn chắc sẽ trở về ăn cơm, cô lên tinh thần nấu hai món ăn, một món là đậu hũ thịt kho tàu, một món là thịt cắt hạt lựu xào dưa muối.
Thịt cắt hạt lựu là thịt lợn rừng mà lúc trước cô bắt được ở đại đội, còn thừa một chút xíu nên hôm nay làm hết. Quan trọng là thứ này cô không dám lấy ra vào ban đêm, vì để lâu như thế vẫn còn tươi, cho dù tìm cớ gì cũng rất vô lý.
Quả nhiên buổi trưa Chu Lục Hàn trở về, thật ra anh rất bận rộn, buổi trưa vốn nên ăn ở nhà ăn, như thế sẽ tiết kiệm thời gian hơn, nhưng anh không yên lòng Đường Thanh Thanh nên thà tiết kiệm thời gian ở bên khác.
“Được rồi, anh mau ăn cơm nhanh đi rồi đi huấn luyện, em đã chuẩn bị gần xong rồi, chỉ chờ cho vào nồi xào. Buổi chiều anh huấn luyện xong mau về nhà nhé!”
Đối với cô mà nói nấu cơm cũng quen thuộc như đi ngủ, cô không hề lo lắng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian dài như thế cô sưu tập được rất nhiều gia vị, những món kia chỉ cần tùy tiện nấu, thêm gia vị của cô vào đã rất ngon rồi.
Không cần Chu Lục Hàn quá lo lắng.
Hơn ba giờ chiều, Đường Thanh Thanh bắt đầu chuẩn bị. Dù sao cũng là mời khách nên chuẩn bị sớm một chút, không thì buổi tối phải dùng đèn dầu khả năng chiếu sáng có hạn.
Con gà mái kia cần phải hầm lâu, Đường Thanh Thanh cho vào nồi trước, một con gà mái cũng hơn một ký rưỡi, chặt thành miếng không còn bao nhiêu, có lẽ một người gắp một hai đũa đã hết. Cô cảm thấy không ổn, lại tìm trong nhà, chờ một lát cho thêm khoai tây vào.
Thứ này xào riêng không ngon nhưng nếu cho vào thịt, đặc biệt khi hầm thì vô cùng ngon, ăn còn ngon hơn thịt.
Còn có một món mặn là thịt heo, Đường Thanh Thanh chuẩn bị làm rau xào thịt. Hôm qua cô nghe Chu Lục Hàn nhắc đi nhắc lại, dường như người ở nơi này không thích ăn cay, cho nên món rau xào thịt phải thay đổi một chút. Mặc dù bên trong không cho nhiều ớt nhưng hương vị vẫn rất ngon.
Trong nhà còn mang theo nửa phần thịt thỏ, Đường Thanh Thanh cắt ra hết, chặt thành miếng nhỏ, cố ý cho thêm nhiều ớt, vô cùng thơm.
Ớt là linh hồn của món này, vô cùng hấp dẫn.
Buổi tối có vài người không ăn cay được thì ăn thịt thỏ xào lại uống một hớp nước, cay đến môi đỏ bưng nhưng vẫn không nhịn được gắp liên tục.
“Tay nghề của Thanh Thanh tốt quá!” Ăn uống xong xuôi, nhóm chị Đường vừa uống trà vừa khen Đường Thanh Thanh, đặc biệt là chị Đường, buổi chiều đã cảm thấy Đường Thanh Thanh không tệ.
Chị Đường liên tục khen chồng và con trước mặt cô, nhưng Đường Thanh Thanh không hề lộ vẻ không vui, lúc trả lời chị ấy thái độ rất tốt, không hề qua loa.
Chị Đường đơn phương nhận định Thanh Thanh có thể qua lại.
Ăn cơm chiều lại nói chuyện một phen, thấy bọn nhỏ bắt đầu dụi mắt, mấy nhà bắt đầu tạm biệt.
Cuối cùng chỉ còn Đường Thanh Thanh và Chu Lục Hàn.
“Nào, đồng chí Chu, bắt đầu dọn dẹp!” Đường Thanh Thanh đưa cho Chu Lục Hàn một chiếc khăn, khích lệ nói.
Vừa rồi mấy chị kia đã giúp cầm chén đũa xuống bếp, Chu Lục Hàn chỉ cần rửa sạch là được.
Thật vất vả mới dọn xong hết, anh còn rảnh rỗi quét phòng bếp, chỉ hi vọng Đường Thanh Thanh có thể xem biểu hiện của mình mà không cắt đứt cơ hội ăn thịt của anh.
“Mời đồng chí Đường Thanh Thanh kiểm tra!”
Phải nói là người được huấn luyện trong quân đội khác hẳn, làm việc tay chân lanh lẹ, làm rất ra dáng.
Đường Thanh Thanh giả vờ nhìn một phen, có vài góc nhỏ còn dùng tay lau qua, ừm, vô cùng sạch.
“Làm rất tốt!”
“Vậy có thưởng không?” Chu Lục Hàn được voi đòi tiên.
Lúc này nếu cô còn không rõ Chu Lục Hàn nghĩ gì thì đúng là phí công ở chung mấy hôm nay, nhưng hôm nay cô vô cùng hài lòng với biểu hiện của anh.
Vì thế quyết định đích thân khen ngợi một phen.
Nửa đêm, mới nhận phần thưởng được một nửa đã có tiếng còi tập hợp vang lên…



