Bọn họ gia nhập đại đội Giang Hạ sau, nhà xây ở dưới sườn núi, chen chúc nhau, xung quanh không có nơi nào dùng để làm đất riêng, trồng thức ăn phải chạy thật xa.
Lại thêm anh của cô có sức khỏe, làm việc tạm được, nhưng không biết sao rau cỏ không lớn nổi. Gần đây rau dại mọc nhiều, bọn họ chỉ dựa vào chút rau nhà hàng xóm cho.
Vì chuyện này, khi nghĩ đến đất riêng rộng lớn trong nhà Đường Thanh Thanh, cô sẽ cảm thấy bất mãn.
Bọn họ cùng là phần tử của đại đội Giang Hạ, vì sao đất riêng của nhà cô ta lại ở sau nhà, còn rộng như thế, trồng được dưa hấu ngọt ngào, trồng được dưa leo tươi xanh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Tú càng thêm âm trầm, nhìn thoáng qua nhà họ Đường lần nữa rồi rời đi.
Sau khi về nhà cô càng nghĩ càng giận, cơn giận trong đáy lòng nghẹn lại không phát ra được, cả người vô cùng khó chịu.
“Tú Nhi, mau ra đây xem, hôm nay anh tìm được rất nhiều ốc ở ngoài ruộng, buổi tối cho thêm ớt vào xào em ăn nhé.” Trong lòng Sở Lâm hơi áy náy, lúc trước ba mẹ cho anh miếng lương thực cuối cùng, vì muốn để anh dẫn Sở Tú đi tìm chỗ sống lần nữa.
Đáng tiếc năng lực của anh không đủ, không cho Sở Tú có cuộc sống tốt, còn phải khiến cô xuống ruộng làm việc. Nhìn thấy làn da rám đen của Sở Tú, Sở Lâm âm thầm hạ quyết tâm.
Cho ốc vào nước để nhả cát, Sở Lâm thấy Sở Tú không có tinh thần nên để cô ở nhà tiếp tục nghỉ ngơi, còn mình mau chóng đi làm việc.
Bọn họ mới dựng nhà ở nơi này, cái gì cũng thiếu thốn, phải kiếm nhiều công điểm một chút thì cuối năm có được thêm nhiều thứ.
Sở Tú nhìn thấy anh trai tới lui vội vàng không quan tâm mình, cô tức giận khóc to. May mà nơi này chỉ có mười một hộ gia đình, gần đây mọi người bận đi làm ruộng, không thì sẽ tố cáo bọn họ làm ồn.
Khóc một phen, Sở Tú trở nên hưng phấn, trước kia ba cô cũng làm cán bộ trong thôn, lúc ở nhà thường giảng chính sách cho anh em bọn họ.
Cô nhớ mang máng có một điều luật rằng là mỗi nhà mỗi hộ có quy định đất riêng, mặc dù sau khi đi vào đại đội Giang Hạ cô không thuận mắt về điều này, nhưng chính sách quốc gia ban bố chắc chắn là áp dụng cho tất cả mọi người.
Hừ, nhất định cô phải khiến Đường Thanh Thanh đẹp mặt, còn phải làm cho đại đội trưởng chỉ biết bao che Đường Thanh Thanh nhận trừng phạt, ngay cả chức đại đội trưởng cũng không làm được.
Khóe miệng Sở Tú cong lên nụ cười lạnh lẽo.
Bên này, Đường Thanh Thanh không biết có người đang nhắm vào mình, cô đang ngồi trong nhà làm kẹo khoai lang.
Lần trước cô làm kẹo khoai lang không nhiều, muốn gửi cho Chu Lục Hàn nếm thử thì phải làm thêm một mẻ.
Trước lạ sau quen, lần này cho dù là độ lửa và động tác của cô đều tiến bộ vô cùng thuần thục. Sau khi để kẹo nguội, cô vội cầm một miếng bắt đầu ăn.
Ưm, ngon quá!
Cô đóng gói kẹo lại, bên trong còn để một phong thư viết chuyện xảy ra gần đây.
Từ khi Đường Thanh Thanh luyện chữ thành công, cô viết thư không còn kiệm chữ như lúc trước, chỉ nghĩ gì viết đó.
Sau khi viết thư xong chỉ có thể tạm thời để đó, giáp năm xe bò của đại đội mới về trấn, đến lúc đó mới nhờ bọn họ đưa đồ đi được.
Không còn chuyện gì nữa, Đường Thanh Thanh trở về phòng đi tu luyện.
Đến cuối năm, cô định đến sau núi dạo chơi, lại bắt một con heo to nuôi trong nhà. Đến lúc đó ngoại trừ lúc tết ăn, còn lại cô có thể làm thành thịt khô ăn dần.
Năm nay đại đội cũng nuôi heo, nhưng nuôi muộn, kích thước heo không lớn, bây giờ không thể ăn được. Cho dù cuối năm đại đội trưởng cam lòng thì nhiều nhất chỉ mổ một con heo. Đại đội có mấy trăm người, chia xuống cũng không được bao nhiêu.
Nói cho cùng, chuyện này cũng do chính Đường Thanh Thanh không được việc, vốn dĩ cô có xin đại đội trưởng cho nuôi một con heo. Đáng tiếc chưa đến nửa tháng con heo chết không hiểu nguyên do, ngay cả bà Đường đến xem cũng không biết có vấn đề ở đâu.
Sau chuyện đó, không chỉ mất tiền mua heo mà những món ăn cô định làm dịp tết cũng biến mất. Đường Thanh Thanh ủ rũ, phải biết năm nay cô rất mong chờ cơm ngày giao thừa.
Nếu sang năm cô đi theo quân thì năm nay là năm cuối cô ở đây, phong phú thế nào cũng không đủ. Dù sao sau này có có hội trở về đại đội Giang Hạ nữa không cô cũng không biết!
Cách lúc ăn tết một tháng, cô nhận được kiện hàng Chu Lục Hàn gửi đến. Đó là một chiếc túi to, đại đội trưởng giúp cô khiêng về từ bưu cục, rất nhiều người trong đại đội thấy được.
Đây là lần đầu tiên anh gửi kiện hàng đến, Đường Thanh Thanh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Trước kia anh chỉ biết gửi thư, trong đó kẹp tiền giấy, nói cô thích gì mua đó, sao lần này lại đổi tính thế?
Cô mở kiện hàng ra xem, bên trong có không ít thứ, ngoài ra còn có một phong thư.
Đường Thanh Thanh xem thư xong đã hiểu ra, Chu Lục Hàn vẫn là Chu Lục Hàn. Đồ vật trong túi là do đồng đội của anh ăn thức ăn Đường Thanh Thanh đưa cho anh cảm thấy ngại nên mới nhờ phía hậu cần mua giúp ít hải sản, những thứ này ở đất liền hiếm có, hơn nữa giá rất cao.
Về phần đồng chí Chu Lục Hàn, vẫn là một lá thư thay thế tất cả. Chỉ là tiền bên trong từ năm đồng biến thành tám đồng, hơn nữa thêm một tờ phiếu đường.
Bưu kiện này đến rất kịp lúc, ngày mai là phiên họp chợ cuối năm, Đường Thanh Thanh đã bàn với bà Tần, sáng mai cùng đi mua đồ chuẩn bị ăn tết.
Rạng sáng ngày hôm sau, Đường Thanh Thanh đã sửa soạn cho mình, mặc áo bông dày ấm áp, lại quấn khăn quàng cổ đỏ chói.
“Thanh Thanh mặc đồ này đúng là hân hoan, sau tết cũng phải mặc như thế, sang năm quanh năm suốt tháng đều vui vẻ.” Hôm nay bà Đường cũng đi, heo đã được cho ăn cỏ, bà để con dâu trông chuồng heo một ngày là được. Nhìn thấy Đường Thanh Thanh ăn mặc khác bình thường, bà vui vẻ khen ngợi.
Cô gái trẻ nên ăn mặc xinh đẹp một chút, không thì khi lớn tuổi muốn mặc cũng không mặc được!
Bà nói lời này được nhóm người bà Tần tán đồng.
Nói một phen, chủ đề lại chuyển đến Đường Thanh Thanh.
“Bé Thanh, năm nay cháu cũng mười tám rồi?”
“Đúng là mười tám, tôi nhớ cùng năm với Gia Bảo nhà tôi, lúc trước mẹ nó sinh con còn kéo bà đẻ từ nhà tôi đi này.”
“Ừm, phải suy nghĩ về hôn nhân, quân nhân gửi thư cho cháu có nói gì không? Thanh xuân của con gái chỉ mấy năm thôi, cháu phải nắm chặt lấy.”
“Đúng thế, đúng thế, nếu người ta không có ý thì phải ám chỉ, là đàn ông chắc chắn phải chủ động chứ.”
…
Không cần Đường Thanh Thanh đáp lời, nhóm bà thím nói vô cùng hăng hái. Từ chuyện cưới gả của Đường Thanh Thanh nói đến chuyện con nhà ai hay khóc, chồng nhà ai hay đánh vợ. Từ đại đội đi lên trấn khoảng hai tiếng, Đường Thanh Thanh đã nghe hết chuyện phiếm trong làng.
Sau khi lên trấn, vẫn dựa theo quy tắc cũ, mọi người chia nhau đi mua đồ, lúc mười giờ rưỡi sẽ tụ tập ở gốc cây cổ thụ ở cửa trấn.
Hôm nay Đường Thanh Thanh chuẩn bị đi lên núi bắt heo, vì thế hôm nay cô lên trấn mua hương liệu để trong nhà. Cho dù nấu hay làm thịt khô cũng không thể thiếu hương liệu được.
Sau đó cô đi hợp tác xã mua bán một chuyến, trong nhà không còn nhiều đường, may mà Chu Lục Hàn gửi cho một tờ phiếu đường, đúng lúc bổ sung. Anh thích ăn ngọt, Đường Thanh Thanh chuẩn bị đồ ăn ngọt để trong nhà, chờ giao thừa năm nay có thể vừa ăn bánh vừa làm sủi cảo, đảm bảo không buồn tẻ như năm ngoái.
Cô nhanh chóng mua những thứ mình cần, khoảng một tiếng sau, cô đi đến dưới gốc cây vẫn không thấy ai cả.
Xem ra sức chiến đấu của nhóm bà thím rất mạnh!
Phần 33:
Đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng nhóm bà thím đã quay về.
“Thanh Thanh, sao cháu trở lại sớm thế?” Phải biết đây là lần họp chợ cuối, đồ vật thiếu trong nhà phải mua cho đủ, còn một chút thì phải vội mua thêm, dù sao phải chờ tháng tư sang năm mới họp chợ tiếp.
Đường Thanh Thanh nâng gùi nhỏ của mình lên, mặc dù phía trên phủ một tấm vải nhưng nhìn gùi bị trì xuống cũng biết cô mua không ít thứ.
“Nhà cháu chỉ có một mình, mua một ít cũng có thể dùng rất lâu. Hôm nay cháu đến mua thêm chút gia vị, dù sao ăn tết chắc chắn đại đội sẽ chia thịt, cho dù thịt heo hay cá thì phải cho hương liệu vào mới ngon!”
Nghe cô nói có lý, nhóm bà thím gật đầu: “Năm nay chắc được chia nhiều thịt cá, tôi nghe nói năm nay đại đội trưởng cho người thả rất nhiều cá con để nuôi. Cá nuôi cả năm rồi chắc cũng được mấy ký đó.”
“Nói đến thịt heo, bà Đường, bé Thanh, chẳng phải hai người làm việc ở chuồng heo đại đội à, năm nay heo lớn bao nhiêu rồi. Hai người nói xem đại đội trưởng có giết một con chia cho mọi người không?”
Vừa nhắc đến đề tài này mọi người cảm thấy rất hứng thú, thi nhau nhìn Đường Thanh Thanh và bà Đường, đương nhiên đa phần ánh mắt vẫn nhìn về bà Đường, dù sao kinh nghiệm của bà cũng rất phong phú!
Bà Đường thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, ngay cả Đường Thanh Thanh cũng không ngoại lệ, bà tức giận nói cô: “Bọn họ nhìn bà thì thôi, sao cháu là người chăn heo cũng nhìn bà, heo kia lớn thế nào cháu không biết rõ à?”
“Mấy con heo năm nay do đại đội trưởng muốn nuôi, hơn nữa may mà không con nào chết cả, tôi cảm thấy đại đội trưởng sẽ không nỡ giết, dù sao những con heo này có thể lớn hơn nữa mà. Song, không biết chừng tâm trạng đại đội trưởng tốt…” Nói xong lời cuối cùng, bà Đường còn trêu ghẹo.
Mọi người nghe nói như thế cảm thấy hụt hẫng, thi nhau thở dài: “Haiz…”
“Được rồi, đi nhanh lên đi, dù sao không có thịt heo cũng có thịt cá, hơn nữa năm nay lương thực đầy đủ, tốt hơn nhiều những năm trước, làm người không thể tham lam quá.”
“Đúng rồi, năm nay mọi người nhặt củi thế nào, nửa tháng nữa đại đội trưởng sẽ chặn núi lại, không nhặt đủ thì phải mau chóng nhặt đó.”
Đường Thanh Thanh nghe nói như thế thì ngẩng đầu: “Năm nay đại đội trưởng sẽ chặn núi nữa sao?”
Dường như năm ngoái không chặn núi mà?
Vừa nói đến chuyện này, bà cụ giải thích: “Mấy năm trước chính là như thế, đề phòng mọi người lén lên núi tế bái nên chặn núi lại. Năm ngoái bà không rõ là chuyện gì, dù sao bà nghe con trai nói năm nay chắc chắn sẽ chặn lại.”
Con trai của bà cụ làm tiểu đội trưởng ở đại đội, bình thường trông coi mọi người làm việc, tin tức nhanh nhạy hơn người bình thường. Anh ta đã nói thế, vậy thì chuyện chặn núi là thật.
Đường Thanh Thanh vờ lơ đãng nói: “Vậy hôm nay đi về cháu phải nhặt thêm củi, trước đó lười biếng không nhặt nhiều, có lẽ không đủ dùng cho mùa đông rồi.”
Bà Tần nghe vậy vội nói: “Vậy sau khi trở về bà cho chú Nhị Ngưu đi giúp cháu, cháu gầy yếu như không không lấy được bao nhiêu củi, nó đi hai chuyến bằng cháu đi hai ngày.”
Đường Thanh Thanh không khách sáo, vội đồng ý.
Mấy hôm trước, chị Hai Tần nôn nghén dữ dội, gần như ăn nước cháo cũng khó nuốt vào bụng, mọi người nghĩ đứa bé này không giữ được rồi. Vẫn nhờ Đường Thanh Thanh đưa rau củ tươi và dưa chua qua, để chị ấy có thể ăn cùng cháo, lúc này mới giữ được thai trong bụng.
Vì chuyện này, Hắc Oa đi gặt cỏ heo cho cô cũng không nhận kẹo!
Nhắc đến nhà họ Tần, đường con cái rất vất vả. Bà Tần sinh ba người con trai, khi còn bé con cả đã mất, Tần Nhị Ngưu là con thứ hai, sau khi cưới vợ tình cảm không tệ, nhưng mười mấy năm qua chỉ có mình Tần Hắc Oa, lần này mặc dù mang thai đứa bé thứ hai nhưng vô cùng khó khăn. Dưới Tần Nhị Ngưu còn có một người em trai, đi nhập ngũ. Chị Ba Tần gả đến đã nhiều năm nhưng không mang thai được.
Trước đó chị ấy cũng theo quân nhưng không mang thai được, áp lực có con quá lớn, lại thêm có người luôn nói sau lưng nên khiến tinh thần chị Ba Tần sụp đổ, vì thể trở lại quê quán dưỡng bệnh một thời gian mới khá hơn.
Đường Thanh Thanh thấy cả nhà bọn họ không tệ, lại nói rau quả của cô có chứa linh khí, không có gì khác biệt nên mới đưa cho chị Hai Tần ăn.
Sau khi về đến nhà, Đường Thanh Thanh thu dọn đồ vật, ăn cơm nguội bữa sáng còn thừa rồi cầm dao lên núi.
Trước đó, khi cô lên núi gặt cỏ heo có thấy dấu vết hoạt động của lợn rừng.
Trước kia, ở bên ngoài không có gì ăn, cỏ bị người ta gặt sạch, lợn rừng có bản năng trốn tránh, bọn chúng sống gần núi sâu.
Mấy năm nay khí hậu tốt hơn, cây trên núi um tùm, bọn chúng lại đi ra ngoài. Đường Thanh Thanh không tốn nhiều sức đã tìm được một con heo rừng nhỏ.
Con heo rừng nhỏ này chỉ khoảng mười mấy ký, dáng vẻ đáng yêu. Nếu không phải bây giờ cô muốn ăn thịt thì nói không chừng sẽ thu nuôi cả nó!
Ai bảo nó xui xẻo chứ…
Cô tìm một viên đá nhỏ, truyền linh khí vào đánh trúng heo rừng nhỏ.
“Rừ…” Con heo kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống, chỉ chốc lát sau đã không còn tiếng động.
Đường Thanh Thanh vẫn không hài lòng, cô tiếp tục tìm kiếm, tìm được heo ba và heo mẹ cách đó không xa.
Cô cảm nhận linh khí của mình, bắt hai con heo rừng kia chắc không quá mạo hiểm. Cô ẩn núp một phen, chờ hai con heo kia chia ra.
Đã bắt được heo rồi, nhưng phải xách xuống núi thế nào phải suy nghĩ một phen, nếu bị người trong đại đội biết được thì đúng là phiền toái lớn.
Đường Thanh Thanh suy nghĩ vài cách, cuối cùng đã tìm được cách vận chuyển lợn rừng xuống.
Nhân lúc đêm tối, cô bắt đầu đưa heo về. Cô đã nhìn thấy ông Lưu mổ heo hơn một lần, không thể nói là làm giống như đúc nhưng chặt ra thì không thành vấn đề.
Cũng may nhà cô rộng rãi, bên cạnh chỉ có một gia đình. Đường Thanh Thanh đốt thảo dược lên che đi mùi máu tanh.
Nội tạng này nọ cô không cần, dù sao cô vẫn còn một đống thịt chưa xử lý xong.
Cô làm đến hừng đông, cuối cùng đã làm xong một đống thịt lớn, còn giò heo, xương cốt này nọ cô cho vào nồi hầm. Phần thịt còn lại cô cho vào sọt chứa để tối nay về làm, bây giờ phải đi làm việc, cô phải đi đến chuồng heo nữa.
Làm việc cả đêm, Đường Thanh Thanh làm đến đau lưng, thật vất vả mới làm xong, cô đang muốn chia một phần thịt ra làm thịt khô, lại bị một loạt tiếng gõ cửa làm phiền.
“Ai đó?” Đường Thanh Thanh lớn tiếng hỏi.
“Bé Thanh, lãnh đạo công xã đến, em mau mở cửa đi.”
Là tiếng của đại đội trưởng…
Đường Thanh Thanh phản ứng kịp, cô nhìn xung quanh, vội chất thịt vào một chỗ, lại vẩy tro lên đất, giẫm chặt mới đi ra mở cửa.
Lãnh đạo ở ngoài cửa nói công xã phái xuống xử lý chuyện này, giây phút nhìn thấy Đường Thanh Thanh trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Năm nay cô bắt đầu làm việc nhưng làn da vẫn trắng nõn, ăn uống được nên gương mặt trứng ngỗng hồng hào, thân thể gầy ốm cũng dần đẫy đà. Mặc dù cô vẫn gầy yếu nhưng sự yếu đuối này khiến cô có vẻ khác biệt.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi đang ở trong bếp lấy đồ, nên ra muộn.” Đường Thanh Thanh vội xin lỗi.
“Có người báo cáo nói nhà cô chiếm cứ đất riêng vượt tiêu chuẩn, hôm nay chúng tôi đến để xem xét.”
Người kia nói xong không cần Đường Thanh Thanh dẫn đường đã đi vào, dù sao nhà ở nông thôn có bố cục không khác nhau nhiều, anh ta nhanh chóng tìm được đất riêng.
“Gâu gâu gâu… Gâu gâu…” Đạp Tuyết nhìn thấy người lạ đi đến, lại không có chủ nhân ở đây, nó vừa kêu vừa lao đến.
Người đi phía trước thấy Đạp Tuyết lớn như vậy thì bị hù, vội vàng tránh ra phía sau, miệng còn kêu lên: “Chó, có chó, mọi người cẩn thận… Súc sinh, đừng đến đây…”
Trong chớp mắt sân sau trở nên rối loạn.
Đường Thanh Thanh đi sau cùng đại đội trưởng, vốn muốn biết tình huống, khi nghe động tĩnh thì nhớ ra, cô quên mất Đạp Tuyết.
“Đạp Tuyết, về đi…”
May mà Đạp Tuyết nghe lời, Đường Thanh Thanh vừa gọi nó đã quay lại, nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm mấy người kia, dường như chỉ cần bọn họ có hành động thì sẽ bổ nhào qua.
“Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi, không cần đo nữa.” Người dẫn đầu bị mất mặt, nhìn tình huống thế này không muốn đi vào trong nữa nên đi ra ngoài.
Anh ta vừa đi ra, người theo sau đương nhiên cũng đi theo.
Lãnh đạo bị chó làm giật mình, thái độ của anh ta không tốt như trước nữa: “Đại đội trưởng Tần, vừa rồi anh cũng thấy đấy, mặc dù chúng tôi không đo nhưng nói thế nào nó cũng vượt quá phạm vi rồi.”
“Anh nhìn cái này xem.” Đội trưởng Tần đưa một tờ giấy qua: “Ban đầu khi anh đến đã muốn đưa cho anh, nhưng anh nói muốn đi xem đất nên tôi vẫn cầm trong tay.”
Lúc mẹ Đường xây ngôi nhà này, trong nhà có chút ít tiền, nhưng ở nông thôn lại quá nổi bật. Bà không bảo vệ được con gái, nếu trong nhà có quá nhiều tiền cũng không an toàn.
Mà mà trưởng thôn trước đó có quan hệ tốt với công xã, lại thêm ba Đường hi sinh vì nước, để công xã viết chứng nhận tình huống ngôi nhà này, trong đó bao gồm đất riêng ở sân sau.
Người kia đã quyết định, thấy nhà họ Đường là người thân của liệt sĩ, bọn họ biết chuyện này, sau này công xã sẽ ghi chép lại, sẽ không ai dám vì chuyện này mà làm phiền nữa.
Sở Tú thấy mọi người đã đi ra ngoài, cô ta vất vả lâu như thế vậy mà Đường Thanh Thanh không hề hấn gì, cô ta vô cùng bất mãn, không che giấu nữa mà chạy đến trước mặt trước mặt lãnh đạo công xã: “Lãnh đạo, đất riêng này có bằng cớ thì thôi, nhưng Đường Thanh Thanh đích thân đi lên núi săn bắt, lấy được thịt rừng, dù sao chuyện này cũng phải bị trừng phạt chứ?”
Hừ, đừng tưởng mình dùng thảo dược hun trong nhà là được, mũi của cô rất thính đó, Sở Tú dương dương đắc ý.
Mùi kia còn nồng như thế, chắc chắn thịt vẫn ở trong nhà chưa chuyển đi.
Lãnh đạo công xã nhìn thoáng qua Đường Thanh Thanh, cô gái này nhỏ nhắn, nghe đội trưởng Tần nói sức khỏe không tốt, còn đi săn được à?
Đường Thanh Thanh mờ mịt.
Nhưng đã có người báo cáo thì phải điều tra.
Lãnh đạo ra lệnh một tiếng, mọi người triển khai điều tra cho có lệ.
Nhưng mà ngoài mấy con thỏ và một con dê trong nhà thì không hề thấy một phần thịt nào cả.
“Không… Chuyện này không thể nào…” Sở Tú không thể tin được.



