Sau khi Chu Lục Hàn đi, Đường Thanh Thanh luôn cảm thấy không quen, đặc biệt là khi nấu cơm luôn vô thức chuẩn bị lượng cơm cho hai người. May mà Hắc Oa thỉnh thoảng đến xua tan đi sự tịch mịch.
“Chị Thanh Thanh, đại đội trưởng bảo em đến gọi chị đến nhà anh ấy, có chuyện tìm chị.” Bây giờ Tam Dương là trợ lý nhỏ của đại đội trưởng, có chuyện gì cần thông báo đều do cậu bé làm. Phải nói cậu bé này vô cùng có trách nhiệm, làm việc ra dáng.
Đường Thanh Thanh đang chuẩn bị tu luyện, mấy hôm nay cô không thể tập trung tinh thần, may mà thân thể này được linh lực bồi bổ không tệ, không thì cô làm việc quần quật đã sớm tiêu tan rồi.
Đại đội trưởng đã tìm vậy thì chắc chắn phải trì hoãn chuyện tu luyện. Cô sợ mình không đủ tinh lực nên bảo Tam Dương đi gọi những người khác trước, bản thân cô núp trong phòng luyện viên linh khí.
Viên linh khí cô ngưng kết được ở Tu Tiên Giới đã dùng hết vào mảnh đất ở sân sâu, những viên này khi Chu Lục Hàn còn ở nhà, cô không thiếu linh khí mới ngưng kết lại.
Có được quá đơn giản nên dùng không cảm thấy đau lòng, sau khi luyện hóa xong cô không chậm trễ nữa, vội đi đến nhà đại đội trưởng.
Cửa sân nhà đại đội trưởng đóng kín nhưng không khóa lại, Đường Thanh Thanh đứng ngoài cửa chờ hồi lâu không có động tĩnh, đành phải kêu to nói.
“Đại đội trưởng có ở nhà không? Em là Đường Thanh Thanh.”
“Đang ở trong phòng khách, bé Thanh đi thẳng vào đi.”
Nghe tiếng đáp lại, Đường Thanh Thanh mới mở cửa sân đi vào.
Mấy hôm nay đại đội trưởng tìm cô mấy lần, đều hỏi tiếp theo cô có tính toán gì, chỉ là trước đó tâm trạng cô chưa ổn định, muốn nghỉ mấy ngày mới làm việc lại.
Có lẽ hôm nay muốn hỏi chuyện này.
Quả nhiên, sau khi Đường Thanh Thanh đi vào thấy đại đội trưởng ngồi ở giữa, trong phòng ngoài hai bô lão trong tộc thì còn mấy cán bộ trong đại đội.
Hả? Cô quan trọng như vậy sao?
Vì muốn cô đi làm mà cần nhiều người như thế đến làm thuyết khách sao?
Đường Thanh Thanh kinh ngạc trừng to mắt.
“Bé Thanh em qua đây ngồi trước đã.” Đại đội trưởng không để ý đến sự khó hiểu của cô, gọi cô qua một bên ngồi, sau đó bọn họ nói chuyện với nhau.
Đường Thanh Thanh nghe một hồi đã hiểu bọn họ đang bàn chuyện gì.
Mấy năm trước các nơi có thiên tai không ngừng, mặc dù thôn Giang Hạ không bị nhưng lượng nước mưa không nhiều như những năm trước. Hơn nữa cuối cùng phải nộp phần lớn lương thực lên, vì nuôi sống người trong thôn, đại đội trưởng đã giết chết heo, dê trong đại đội.
Năm ngoái tình hình tốt hơn, nhưng đại đội trưởng không dám quá liều lĩnh, chỉ nhận mấy con dê con về nuôi.
Anh thấy năm nay mùa màng thật sự tốt hơn, lại thêm năm mươi mẫu đất hoang trong đại đội được khai khẩn tốt, người trong thôn đề nghị nuôi heo. Cho dù không bán được thì sau tết mình ăn cũng là chuyện tốt.
Vì như thế, đại đội trưởng nghe tin này thì tìm một số người đến bàn bạc nhìn xem chuyện này phải làm sao.
Bô lão tộc Tần là người nóng tính, thấy đại đội trưởng nói xong mọi người chỉ ừ ờ không kết luận, ông nói thẳng: “Tôi tán thành mọi người chăn heo, tốt nhất là trong đại đội chúng ta cũng nuôi vài con. Mấy năm nay đại đội được trợ cấp bao nhiêu tiền mọi người cũng biết rõ, bây giờ không thừa dịp mùa màng bội thu kiếm nhiều một chút thì sau này uống gió tây bắc.”
Đại đội trưởng tán thành gật đầu, anh cũng có suy nghĩ này. Trong quỹ của đại đội không có tiền, cho dù có suy nghĩ như thế cũng không làm được, nếu trơ mắt như thế chỉ có thể nhìn đại đội khác phát triển tốt hơn.
Có vài người bảo thủ, thấy đại đội trưởng bị bô lão tộc Tần khuyên lớn thì vội nói: “Đại đội trưởng, chuyện này không được, mọi người đều rất bận rộn, nếu như chăn heo xảy ra vấn đề thì phải làm sao?”
“Sao chưa làm mà ông đã nghĩ đến chuyện vấn đề…”
“Vậy ông có đảm bảo không xảy ra vấn đề không?”
Mấy người ngoài năm mươi không ai thuyết phục được ai cả.
Sau khi tranh cãi một phen, cuối cùng đại đội trưởng dứt khoát nói: “Chú kế toán, dùng quỹ của đại đội bỏ tiền ra mua năm cơn heo về nuôi. Về phần người trong thôn thì xem bọn họ có muốn nuôi không, đại đội không đảm bảo.”
“Đại đội trưởng, tiền mua hạt giống còn phải dè xẻng, sao còn có tiền mua năm con heo chứ.” Kế toán nhăn mặt nhìn như vỏ cây khô.
Đại đội trưởng không có cách nào, chỉ có thể trấn an: “Chú nghĩ cách, chỗ nào tiết kiệm được thì tiết kiệm. Nếu chúng ta không nghĩ cách thì năm sau càng vất vả hơn…”
“Được thôi, vậy tôi trở về tính toán một phen.” Kế toán biết đại đội trưởng nói đúng, chỉ có thể ủ rũ đồng ý.
Sau khi bọn họ nói xong, đại đội trưởng mới bắt đầu nói chuyện với Đường Thanh Thanh.
“Bé Thanh, vừa rồi em đã nghe rõ cuộc trò chuyện của mọi người rồi chứ. Nếu anh bảo sau này em hãy chăm sóc những con heo này thì em nghĩ sao?”
Dù sao cô cũng thuộc gia đình liệt sĩ, có chồng chưa cưới làm lính trong quân đội, sắp xếp công việc cho cô cũng khiến đại đội trưởng nhức đầu.
Mà nếu cô gái này mạnh khỏe một chút thì anh không đến mức đau đầu như thế, nhưng sức khỏe của cô quá yếu…
Thấy Đường Thanh Thanh không nói gì, anh khuyên nhủ: “Thanh Thanh, em đừng thấy việc này không sạch sẽ, việc chăm heo con không cần em chạy dưới ánh mặt trời. Hơn nữa, một ngày làm việc có sáu công điểm, tốt hơn làm ruộng nhiều.” Huống chi em còn không làm ruộng được.
Đường Thanh Thanh không muốn, giác quan của cô nhạy cảm, mỗi ngày chăn heo thật sự quá khó khăn, huống chi phải dùng đất riêng của cô để nuôi, vậy không được đâu.
“Đất riêng trong nhà em dọn dẹp một ngày xong không? Bên đây nghỉ làm cũng không dễ dàng, mỗi ngày sẽ phân chia nhiệm vụ cho mọi người, nếu làm không xong hoặc làm không tốt thì không có công điểm.”
Đại đội trưởng thấy cô cứng rắn cũng bất đắc dĩ, anh chỉ mới hơn hai mươi, bình thường làm việc trong đại đội rất uy nghiêm, lại thêm có hai bô lão chống đỡ nên lời nói rất có giá trị.
Đường Thanh Thanh thấy đại đội trưởng đen mặt, nhưng cô vẫn còn muốn tranh thủ: “Đại đội trưởng, bây giờ còn chưa mua heo con, không bằng em đi làm ruộng mấy hôm cho quen. Nếu em làm được thì việc chăn heo anh tìm người khác được không?”
Đường Thanh Thanh nghĩ cho dù làm ruộng vất vả thì cô cũng sẽ kiên trì, đến lúc đó cho đại đội trưởng và những người nói xấu cô xem, cô làm được!
“Ừm, vậy ngày mai anh bảo chị Hai Đường dẫn em đi làm.”
Chị Hai Đường là chị Hai Tần, thấy là người quen thì Đường Thanh Thanh càng phấn khởi hơn. Cô thấy đại đội trưởng còn có việc bận rộn nên biết điều rời đi.
Ban đầu cô đã hứa với Hắc Oa mấy hôm nay làm thức ăn ngon cho cậu bé, nhưng vừa rồi ở nơi đại đội trưởng đã vội vàng nói ngày mai bắt đầu đi làm nên không có thời gian làm. Vì chuyện này, Đường Thanh Thanh còn cố ý đi đến nhà Hắc Oa xin lỗi.
“Không sao, chị Thanh Thanh kiếm công điểm quan trọng hơn.” Hắc Oa rất hiểu chuyện, mặc dù cậu bé còn nhỏ nhưng đã biết công điểm quan trọng. Đường Thanh Thanh kiếm được nhiều công điểm thì cuối năm có thể đổi lương thực và thịt trong đại đội.
Đường Thanh Thanh thấy Hắc Oa không để trong lòng, cô thở phào nhẹ nhõm. Thật ra cô không hiểu nhiều về cách ở chung với trẻ con, may mà gặp được Hắc Oa ngoan ngoãn, không thì chắc chắn Đường Thanh Thanh sẽ tránh xa.
Không biết chị Hai Tần dạy con thế nào, trong nhà không có trẻ con, không thì chắc chắn Đường Thanh Thanh sẽ đến học hỏi một phen.
Rạng sáng ngày hôm sau, Đường Thanh Thanh đã thức giấc.
Sau khi rửa mặt cô cho thỏ và chó ăn, lúc ban đầu Đạp Tuyết như viên thịt nhỏ, bây giờ nuôi hơn nửa năm đã to lớn hơn nhiều, còn có vẻ mạnh mẽ.
Nó không kén ăn như lúc còn bé nữa, đồng ý ăn thức ăn Đường Thanh Thanh nấu. Về phần rau trong sân sau là món tráng miệng của nó sau khi ăn cơm, chỉ cần không chà đạp vườn rau, Đường Thanh Thanh cũng để mặc nó.
Nhìn Đạp Tuyết ngoan ngoãn ăn cơm, Đường Thanh Thanh vuốt ve nó: “Hôm nay Đạp Tuyết phải trông nhà cẩn thận nhé!”
Ăn sáng xong, chị Hai Tần đến tìm Đường Thanh Thanh.
Hôm qua trước khi tan tầm đại đội trưởng có đi tìm chị, bảo hôm nay chị hãy quan tâm Đường Thanh Thanh một chút. Song, cho dù đại đội trưởng không căn dặn thì chị cũng sẽ làm như thế, càng ở chung với Thanh Thanh chị càng thích.
Thật ra không chỉ riêng chị mà ngay cả mẹ và đứa nhỏ trong nhà cũng nó cô gái này thành thật, càng không nói đến chị em dâu luôn lạnh lùng lại khen mấy lần.
“Thanh Thanh, hôm nay em và chị cùng đi nhổ cỏ, năm ngoái mới khai hoang trồng đậu hà lan, bây giờ là lúc nó nở hoa. Đại đội trưởng sắp xếp cho chúng ta đi nhổ cỏ, chờ một lát xuống ruộng chị dạy em cách làm nhé.”
Chị Hai Tần dặn dò cẩn thận, đây là lần đầu tiên Thanh Thanh đến đây, chắc chắn cô sẽ cố gắng. Nhổ cỏ khi đậu hà lan nở hoa sợ nhất là kéo cả đậu lên, một lát phải dặn Thanh Thanh thật kỹ mới được.
“Vâng, em biết rồi, chị cứ yên tâm đi. Trước đó em thường nhổ cỏ trong đất riêng, làm việc rất thuần thục đó.” Đường Thanh Thanh nghe chị Hai Tần chỉ dẫn xong, vô cùng tự tin mà nói.
Thấy đại đội trưởng nói nghiêm trọng như thế, cô còn tưởng rằng làm ruộng rất khó khăn, kết quả… Chỉ như thế!
Đường Thanh Thanh không quan tâm, chờ xem đi, hôm nay cô sẽ để mọi người nhìn thấy bản lĩnh của mình, chắc chắn cô sẽ được công điểm cao nhất.
Đúng là chuyện này Đường Thanh Thanh đã làm rồi, bây giờ nhìn qua rất trôi chảy. Sau khi chị Hai Tần nhìn chằm chằm mấy lần cũng yên tâm, tập trung đi làm chuyện của mình. Dù sao cô đã sắp xếp một mảnh lớn, nếu trong buổi sáng không làm xong thì phải hi sinh thời gian ăn trưa.
Vừa rồi khi bắt đầu, Đường Thanh Thanh làm rất nhẹ nhàng, mầm đậu hà lan và cỏ dại rất dễ phân biệt, chỉ cần lúc nhổ cẩn thận một chút sẽ không thành vấn đề.
Song, khi mặt trời càng lúc càng lên cao Đường Thanh Thanh bắt đầu đổ mồ hôi. Cô muốn nghỉ một chút, nhưng người xung quanh đang vùi đầu làm việc, ngay cả một cô bé ở cách đó không xa cũng không ngoại lệ.
Đường Thanh Thanh nghĩ mình đã quả quyết với đại đội trưởng như thế, quyết tâm dâng lên, cô không muốn nghỉ ngơi nên cắn răng tiếp tục nhổ.
Cô đang tính toán, thể lực đã không bằng vậy dùng linh lực bổ sung vậy!
Cô thật sự không muốn nuôi heo, trước kia khi chăn trâu, phân trâu gì đó đều do Hắc Oa giúp cô nhặt, nhiều nhất cô chỉ quét dọn chuồng trâu hai ngày một lần.
Nếu nuôi heo cô không chịu được đâu.
Heo bẩn hơn trâu nhiều, cô không làm được.
Được rồi, vậy cô ngoan ngoãn nhổ cỏ thôi, nhất định phải khiến đại đội trưởng nhìn với con mắt khác.
Liều mạng một phen, Đường Thanh Thanh điều động linh lực trong người đẩy vào tay, tốc độ nhổ cỏ của cô nhanh hơn. Hơn nữa có linh lực vận chuyển, eo đang mỏi cũng khỏe hơn nhiều.
Phần 24:
Buổi trưa, chị Hai Tần nhổ xong phần đất của mình chuẩn bị đến giúp Đường Thanh Thanh một phen. Kết quả phát hiện cô bé này có thể làm rất tốt, không chỉ làm hết việc buổi sáng mà còn vượt chỉ tiêu.
“Ha ha, em nghĩ buổi chiều vẫn tiếp tục nhổ nên bây giờ còn sức phải làm nhiều một chút.” Đường Thanh Thanh đắc ý nói.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, chị Hai Tần cảm thấy vui mừng, khích lệ nói: “Đúng là không nhìn ra, Thanh Thanh, em làm việc nhanh nhẹn như thế, hôm qua đại đội trưởng còn bảo chị chú ý em đó. Chờ một lát chị phải bảo đại đội trưởng xem kỹ thành tích của em, để cậu ta kinh ngạc không nói nên lời.”
Đường Thanh Thanh nhún vai, ai bảo đại đội trưởng xem thường cô chứ, lần này xem như tự vả mặt rồi!



