Hai người ông nói gà bà nói vịt nhưng hai bên đều không phát hiện ra, trái lại rất hài lòng về kết quả câu chuyện phiếm mà mình vừa nói.
Sau đó trên đường đi, hai người nghĩ những chuyện khác nhau.
Đường Thanh Thanh đang nghĩ cách cứu chữa.
Nếu sau khi về nhà trong đất còn sót lại linh khí thì nhất định cô sẽ lên núi nhìn xem. Nơi này đã có thể xuất hiện Khí Toàn Thảo thì chắc muốn tìm cây thứ hai cũng không khó!
Đường Thanh Thanh động viên bản thân.
Chu Lục Hàn lại suy nghĩ chuyện sau này.
Chuyện mùa màng tương đối nghiêm trọng, khắp nơi đều giảm nhân viên. Mặc dù anh là đại đội trưởng trong quân đội, nhưng lúc này xuất ngũ chưa chắc có nơi tiếp nhận.
Lại thêm nhiều năm như vậy anh vẫn luôn ở trong quân ngũ, việc cần kỹ thuật không thể nào đảm nhiệm được.
Suy đi nghĩ lại, anh cảm thấy trồng trọt là một lựa chọn tốt. Dù sao được huấn luyện lâu dài trong quân, anh có sức khỏe vô cùng tốt, rất nhiều người đàn ông nhà nông không sánh bằng.
Đã như thế, vậy tiếp theo phải tính toán xem tiết kiệm thế nào. Dù sao sau này anh không còn một mình nữa, vẫn còn cô vợ xinh đẹp dịu dàng và đứa trẻ rất đáng yêu.
Khi nghĩ đến dây, trên mặt Chu Lục Hàn không che giấu được nụ cười!
Lúc xe lửa dừng tại ga, một tay Đường Thanh Thanh cầm đống đồ đã thu dọn xong, một tay đỡ Chu Lục Hàn.
“Không sao, anh tự mình đi được.” Ở trước mặt Đường Thanh Thanh, Chu Lục Hàn luôn tỏ ra ôn hòa, nhưng không thể phủ nhận lòng tự trọng của người này rất mãnh liệt.
Đường Thanh Thanh không dừng lại, nói: “Tàu chỉ dừng lại hai phút, anh muốn chậm rãi đi à?”
Rõ ràng giọng điệu cô bình tĩnh nhưng giờ phút này ở trong mắt Đường Thanh Thanh, Chu Lục Hàn cảm thấy mình như đứa trẻ cố tình gây sự.
Cái gì mà tự tôn, gì mà mạnh mẽ trong chớp mắt không còn tồn tại nữa. Chu Lục Hàn nghe lời đi theo Đường Thanh Thanh chậm rãi bước về phía trước.
“Thanh Thanh, đưa đồ cho anh, hai người các em cẩn thận đi xuống là được.”
Đường Thanh Thanh ngẩng đầu, là đại đội trưởng, anh mặc một bộ quần áo rộng hơi cũ, không biết đã chờ ở đây bao lâu, lạnh cóng đến mức mặt mày đỏ bừng.
Đường Thanh Thanh mau chóng đưa túi đồ cho đại đội trưởng, sau đó dùng hết sức đỡ Chu Lục Hàn.
Cũng may mắn trong khoảng thời gian này ngày nào cô cũng ở cạnh Chu Lục Hàn, linh khí đầy đủ nên thân thể đã khá hơn nhiều.
Không thì chắc chắn không đỡ được.
Nhóm người ngồi lên xe bò.
Đại đội trưởng chỉ vào chăn mền cũ trên xe: “Thanh Thanh, hai người các em đắp chăn mền này đi. Một lát nữa ngồi xe bò gió rất lớn, không ấm áp như trên xe lửa, đừng để mình bị cảm đấy.”
“Chăn này do chị Hai Tần đem qua, phụ nữ đúng là tỉ mỉ hơn, anh không nghĩ đến chuyện này.”
Đường Thanh Thanh xốc chăn lên che một nửa cho Chu Lục Hàn, sau đó mới rảnh rỗi đáp lời đại đội trưởng: “Đội trưởng tới khi nào thế, xe lửa đến không đúng giờ, anh có bị lạnh không?”
“Không, hôm nay anh biết đi đến đón hai người nên đã mặc dày một chút, huống chi trước đó anh vẫn ở phòng chờ, có ván chắn gió mà.” Anh không ngốc, xe lửa chưa đến đứng trong gió lớn chờ làm gì.
Hai người nói chuyện một hồi, đại đội trưởng thấy Chu Lục Hàn vẫn im lặng, khẽ nói: “Tình hình của đồng chí Chu sao rồi? Thôn Giang Hạ chúng tôi là chỗ tốt đấy, anh đến chỗ chúng tôi dưỡng thương là đến đúng chỗ rồi.”
Đường Thanh Thanh và Chu Lục Hàn chỉ mới đính hôn, vẫn chưa kết hôn cho nên khi Lý Mẫn Tư gọi điện thoại chỉ nói Chu Lục Hàn đến dưỡng thương.
Chu Lục Hàn thấy đại đội trưởng vẫn nhiệt tình như lúc trước, không nhìn chằm chằm vào vết thương trên chân mình, Chu Lục Hàn thoải mái hơn nhiều, trả lời: “Chân của tôi phải xem dưỡng thương thế nào, lần trước tới đây tôi đã cảm thấy nơi này không tệ, không ngờ hôm nay lại cùng Thanh Thanh đến làm phiền.”
Chu Lục Hàn cho đại đội trưởng mặt mũi, nói chuyện cẩn thận.
Bây giờ anh không biết tình hình thế nào, nhưng chắc chắn Đường Thanh Thanh còn muốn sống ở thôn Giang Hạ, Chu Lục Hàn cảm thấy mình phải giúp cô giữ quan hệ tốt với đại đội trưởng.
Vì thế thời gian kế tiếp Chu Lục Hàn dần thả lỏng, cùng đại đội trưởng nói chuyện vô cùng phấn khởi, vốn không có chỗ cho Đường Thanh Thanh xen vào.
Nhìn thấy Chu Lục Hàn đi đứng không tiện, đại đội trưởng lái xe bò đến trước cửa nhà Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh xuống xe trước, sau đó nói với Chu Lục Hàn: “Chu Lục Hàn, anh ở trên xe chờ chút, em đi đến nhà chị Hai Tần lấy chìa khóa cửa.”
“Ừm, em chậm thôi, đừng vội.”
Đến gần tết, làm ruộng không còn nhiều việc, trong đội chỉ có vài người đàn ông làm việc, phụ nữ đều chờ ở nhà.
Không bao lâu sau, Đường Thanh Thanh đi ra khỏi nhà họ Tần, phía sau còn có chị Hai Tần và Hắc Oa đi theo.
Hơn hai tháng không gặp Đường Thanh Thanh, Hắc Oa vô cùng nhớ cô, đi theo sau không rời được.
“Cảm ơn chị giúp em quét dọn nhà, em vốn lo lắng hai tháng không ở nhà, nhà bẩn không nhìn ra nữa.” Đường Thanh Thanh mở cửa nhìn xem, vô cùng cảm ơn chị Hai Tần.
“Không sao, chúng ta là hàng xóm mà nói chuyện này làm gì, huống chi mùa hè năm nay bên chị ăn không ít dưa của em. Củi lửa chị để ở bếp, dùng hết lại đến nhà chị lấy!” Chị Hai Tần biết Đường Thanh Thanh vừa trở về chắc chắn không xoay được nên đặt củi xuống chuẩn bị kéo Hắc Oa đi.
Tiếc là… ” Con không đi, con có thể giúp chị Thanh Thanh một tay, mẹ về đi.” Hắc Oa ăn vạ không muốn đi.
Đường Thanh Thanh thấy thế nói thêm: “Không sao đâu chị, Hắc Oa không muốn đi thì ở lại nhà em, đã lâu em không thấy Hắc Oa, cũng rất nhớ!”
“Ừm, Tần Hắc Oa con ngoan ngoãn cho mẹ, không được phép làm loạn trong nhà chị Thanh Thanh, không thì mẹ sẽ túm con về đấy.”
Có thể ở bên cạnh chị Thanh Thanh, Hắc Oa vô cùng vui vẻ, liên tục gật đầu: “Con biết rồi, con biết rồi…”
Mà ở bên khác, đại đội trưởng đỡ Chu Lục Hàn đến phòng sau ở phía tây.
Phòng đó trước đó ba mẹ nhà họ Đường ở, không chỉ có đủ đồ dùng trong nhà mà vào mùa đông trong phòng có thể được mặt trời chiếu, thích hợp cho thương binh như Chu Lục Hàn ở.
“Chu Lục Hàn, anh có đói bụng không, muốn tắm trước hay ăn cơm trước?” Đường Thanh Thanh vừa về đến nhà đã dùng thuật vệ sinh lau người một phen, một lát ngâm mình là được.
“Ăn cơm trước đi, anh đi nhóm lửa.” Bây giờ anh làm việc vô cùng tốt, lần trước lúc quay về doanh trại, anh cố ý đi phòng bếp học một phen.
Đã lâu chưa trở về, trong nhà không còn thức ăn có sẵn, cho dù Đường Thanh Thanh muốn làm thức ăn ngon cũng không có cách nào, chỉ có thể ấm ức dùng mấy củ khoai lang nấu cháo ăn.
Ăn cơm xong, Chu Lục Hàn tự giác đi rửa chén.
Đường Thanh Thanh không nghỉ ngơi mà đi đến sân sau, cô lo lắng cho phần đất riêng này từ lâu.
Đạp Tuyết đã phát hiện ra chủ nhân về từ lâu nhưng sân sau khóa cửa, nó không ra được. Nay chủ nhân đến, nó vội nhảy lên người Đường Thanh Thanh cầu vuốt ve.
“Đạp Tuyết đừng lộn xộn, tao đi xem vườn rau đã.”
Đường Thanh Thanh chỉ nghĩ đến Khí Toàn Thảo.
Kết quả vừa đi vào vườn rau nhìn xem, cô phát hiện bụi Khí Toàn Thảo kia vẫn tươi tốt.
“Chị Thanh Thanh, cái này không phải cỏ dại đúng không? Em nhớ lúc trước khi chúng ta nhổ cỏ cho mầm dưa hấu thì chị không nhổ cây này, còn thường tưới nước cho nó. Lần trước mẹ em đến thu dọn sân sau, mẹ còn không tin em đấy!”
Hắc Oa không vui, rõ ràng cậu đã nói chị Thanh Thanh thích bụi cỏ này mà mẹ lại không tin cậu, may mà lúc đó ba cũng ở đó.
Đường Thanh Thanh vô cùng phấn khởi, ôm Hắc Oa: “Đúng rồi, đây không phải cỏ, đây là đồ vật vô cùng quan trọng chị tìm thấy ở sau núi. May mà có Hắc Oa ở đó, không thì có lẽ báu vật của chị bị mất rồi…”
“Mẹ em trồng cây ở sân sau giúp chị sao? Đây là cây gì thế?” Vườn rau chỉ còn vài nơi mấp mô hạt giống bên trong chưa nảy mầm, không rõ bên trong trồng thứ gì.
“Nơi này trồng đậu hà lan, là em và mẹ cùng thả hạt giống. Bên kia trồng củ cải trắng, khu vực nhỏ sát vách trồng rau xanh.”
Lúc trồng rau Hắc Oa cũng ở đây, cậu bé biết rõ mỗi loại trong vườn. Đường Thanh Thanh sờ đầu cậu bé, vô cùng vui vẻ.
Theo lý mà nói năm nay tuổi thực của Đường Thanh Thanh chỉ mười lăm, nhưng trên sổ hộ khẩu lại tính sai ghi tuổi mụ cũng chính là mười bảy tuổi. Cho dù tuổi nào thì theo người trong thôn nói đã là người lớn, nhưng cả ngày cô lại chơi đùa với thằng nhóc mười mấy tuổi đầu, thật sự không thể hiểu nổi.
Nhưng Đường Thanh Thanh không hề sợ người ta nói.
Lúc trước khi cô vừa đến thế giới này chưa quen mọi thứ, lại vì sức khỏe yếu nên chỉ có thể ở trong phòng.
Khi đó cô vô cùng lo lắng!
Nhưng trong đại đội chỉ có mình Hắc Oa thường đến thăm cô, nói chuyện trong làng cho cô nghe, giúp cô sửa lại chỗ bất thường, thậm chí còn để chị Hai Tần dạy cô làm thức ăn.
Người với người ở chung, có qua có lại thì tình cảm mới sâu sắc.
Sau này Đường Thanh Thanh có thể ra ngoài nhưng sức khỏe của cô không tốt, không thể đi làm việc được.
Đại đội trưởng lo cho cô nên bảo cô đi chăn trâu.
Lại càng tách ra khỏi những người cùng tuổi.
Song ngược lại, Hắc Oa thường lăn lộn trong nhóm người lớn nên nói chuyện hay làm việc cũng trưởng thành hơn, Đường Thanh Thanh ở với cậu bé rất vui vẻ.
Khí Toàn Thảo vẫn còn, người nhà họ Tần lại giúp trồng lại sân sau, Đường Thanh Thanh bận rộn ở nhà một tuần lại bắt đầu không có việc làm.
Trước kia cô có thể ung dung ở trong phòng tu luyện, nhưng bây giờ Chu Lục Hàn ở đây, cô không còn bị thiếu linh khí…
“Chu Lục Hàn, em muốn đi đến chân núi nhìn xem, anh có đi không?” Đường Thanh Thanh cầm gùi đi ra.
“Đi!” Chu Lục Hàn nhận gùi đeo lên người mình.
Không biết là anh nghĩ quá nhiều hay sao, Chu Lục Hàn luôn cảm giác sau khi mình đến thôn Giang Hạ thì vết thương ở chân đã khá lên nhiều.
Khi mới rời khỏi bệnh viện chân không thể dùng sức, ngay cả đứng lâu cũng cảm thấy hơi đau, nhưng mới trở về được một tuần thì đã có thể đi bộ chậm rãi, không cần người đỡ nữa.
Chuyện này bình thường sao?
Anh không phải bác sĩ, không thể nào trả lời vấn đề này, nhưng lại có cảm giác không chân thực.
“Chu Lục Hàn, anh nghĩ gì thế, nhìn đường đi, anh sắp đi vào rãnh nước rồi.” Đường Thanh Thanh bất đắc dĩ nhắc nhở.
Người này lúc ở nhà đứng ngồi không yên, dẫn anh đi ra ngoài lại trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc là thế nào chứ?
Còn nữa, trong khoảng thời gian này cô dùng dược liệu giúp anh đẩy nhanh tốc độ lành vết thương mà anh không hề ngạc nhiên.
Điều này khiến Đường Thanh Thanh không có cảm giác thành công.
“Thanh Thanh, em đang tìm gì thế?” Chu Lục Hàn thấy Đường Thanh Thanh liên tục lay gốc cây kia, tay đã bị nhánh cây làm bị thương, anh không nhịn được hỏi.
“Em tìm dược liệu cho anh, để anh ngâm chân mỗi ngày.” Đường Thanh Thanh không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói.
Chu Lục Hàn híp mắt, vờ như lơ đãng nói: “Dường như dược liệu ngâm chân kia đã có tác dụng, trong khoảng thời gian này vết thương lành nhanh hơn đấy.”
Oa, cuối cùng tìm được một cây.
Đường Thanh Thanh cố gắng đào dược liệu lên, cho vào gùi rồi nói: “Đương nhiên lành nhanh hơn rồi, những dược liệu em tìm cho anh có tác dụng làm lành gân cốt, đúng lúc có hiệu quả chữa trị cho anh.”
Lúc ở bệnh viện quân đội, cô vẫn luôn dùng linh lực giúp Chu Lục Hàn nối liền kinh mạch, mỗi ngày đều phải hao phí linh lực, đây cũng là lý do vì sao Chu Lục Hàn luôn cảm thấy đau chân.
Đáng tiếc lúc này không có dụng cụ chữa trị cao siêu, không thì có thể nhìn thấy chân Chu Lục Hàn được chữa trị từng chút như thế nào.
Sau khi trở về thôn Giang Hạ, Đường Thanh Thanh không câu nệ như ở trong quân đội, lại thêm cô quen thuộc với nơi này nên nhanh chóng tìm được dược liệu.
Dược liệu bình thường đương nhiên không có hiệu quả bất ngờ như thế, thuốc Chu Lục Hàn dùng được cô dùng linh khí luyện hóa từng chút một để khử đi tạp chất.
Đường Thanh Thanh khẽ nói, trong lòng Chu Lục Hàn lại dậy sóng.
Thì ra trong khoảng thời gian này không phải ảo giác của anh, đây là lý do vết thương ở chân lành nhanh như thế.
Nói vậy, chẳng phải anh vẫn còn cơ hội quay về quân đội sao.
“Chắc chắn được, trước đó em đã nói vết thương chân của anh có thể trị lành mà, thậm chí còn khỏe hơn lúc trước. Đáng tiếc anh không tin lời em nói, còn tưởng em đang an ủi nữa.” Đường Thanh Thanh không nhịn được mà mắng.
Thì ra vừa rồi khi lơ đãng Chu Lục Hàn đã nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Thanh Thanh, thì ra em biết y thuật sao?”
“Không, em chỉ tìm được một quyển sách liên quan đến dược liệu ở trong nhà, em chỉ hiểu rõ tương đối sâu về dược liệu mà thôi.”
Đường Thanh Thanh không nói dối, đúng là trong nhà cô có một quyển sổ dược liệu, chỉ là kiến thức liên quan đến dược liệu cô học được không hẳn ở trong sách đó.
Chu Lục Hàn không nghĩ nhiều, lúc này anh đang phấn khởi vì thành ý của Đường Thanh Thanh.
Hai người dây dưa ở chân núi một lát, cuối cùng đã tìm đủ dược liệu.
“Thanh Thanh, vậy khi nào chân anh mới lành lại hẳn?”
“Chắc hơn một tháng, qua năm dưỡng thương thêm mười ngày nữa chắc là ổn.” Mỗi ngày Đường Thanh Thanh đều dùng linh lực dò xét miệng vết thương của anh, cô vô cùng hiểu vết thương của Chu Lục Hàn, nói chuyện tràn đầy lòng tin.
“Thế à…” Xem ra kế hoạch anh đã tính toán lúc trước phải sửa lại, Chu Lục Hàn nghĩ thế.
Có thể quay lại quân doanh, đó là việc tốt bao nhiêu chứ!
Chu Lục Hàn bật cười.
Đã sắp đến năm mới, nhà nào cũng chuẩn bị lên trấn mua vài thứ đồ.
Bên ngoài vô cùng lạnh, Đường Thanh Thanh không muốn ra ngoài nên hỏi nhà họ Tần muốn mua gì, cô cắt giảm một phen làm thành một tờ danh sách nhờ chị Hai Tần mua hộ mình.
“Thanh Thanh, em không đi lên trấn xem sao?” Phải biết khi tết đến ở trên thị trấn vô cùng náo nhiệt, không chỉ bán đồ, may mắn còn có thể gặp đoàn kịch.
“Lạnh lắm…” Đường Thanh Thanh hơi kháng cự, cô không thích trời rét lạnh, trời lạnh sẽ khiến cô nhớ đến chuyện không vui.
Mùa đông năm nay, trừ khi ra ngoài tắm nắng, không thì Đường Thanh Thanh thà ở trong nhà cũng không ra ngoài, mà chuyện này Chu Lục Hàn biết rõ.
Anh không thuyết phục, mỗi người đều có sở thích của anh. Sau khi biết Thanh Thanh không chịu được lạnh, anh còn cố ý dùng da thỏ làm choàng cổ cho cô.
Lúc Đường Thanh Thanh nhận được vô cùng vui vẻ.
Để báo đáp lại, Đường Thanh Thanh ở nhà làmkẹo khoai lang.
Mấy hôm nay ở cùng nhau, Đường Thanh Thanh vô tình phát hiện Chu Lục Hàn thích ăn ngọt. Mỗi khi trên bàn có món ăn ngọt thì anh có thể ăn thêm hai bát cơm.
Đất riêng ở sân sau Đường Thanh Thanh trồng một nửa khoai lang, chị Hai Tần đã giúp cô thu hoạch vào kho, chất hơn nửa căn phòng.
Bình thường trừ nấu cháo, Đường Thanh Thanh cũng không thích làm khoai lang, đến khi mấy ngày trước ăn kẹo khoai lang của nhà họ Tần.
Cô mới biết được khoai lang tầm thường không có gì lạ này có thể làm được nhiều món ăn khác nhau.
“Em muốn làm món gì thế?” Chu Lục Hàn vô cùng tò mò, mỗi lần Đường Thanh Thanh bày ra dáng vẻ này thì anh đều có thể ăn được món ngon, không biết hôm nay lại là món gì.
Nhìn thấy anh cười dịu dàng, Đường Thanh Thanh lại thừa nước đục thả câu bảo anh mau nhóm lửa.
Làm kẹo khoai lang có rất nhiều công đoạn, trước tiên phải rửa sạch khoai lang cho vào nồi hấp chín, sao khi mềm nát thì tán ra đun nhuyễn, cuối cùng cho mạch nha và gạo đã nấu vào.
Sau khi những thứ này đông lại thì dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ, thành kẹo khoai lang ăn rất ngon.
Lúc mới làm xong ăn ngon nhất, hơi dính răng, ngọn lại không ngán, ăn một miếng lại muốn thêm một miếng.
Nhìn Chu Lục Hàn ăn đến phồng má, Đường Thanh Thanh chọc anh: “Ăn ngon không?”
Thấy cô gái ngốc này vất vả đến trưa lại không nỡ ăn, Chu Lục Hàn cầm một miếng nhỏ cho vào miệng của Đường Thanh Thanh: “Có ngon hay không chẳng phải em nếm thử sẽ biết sao?”
“Hừ, đồ em làm sao không ngon được.” Nói đến món ngon, Đường Thanh Thanh vô cùng tự tin.
“Đúng đúng đúng, đồ em làm là ngon nhất, anh mới ở nhà em hơn mười ngày mà cảm giác đã mập lên mấy cân. Sang năm quay về đơn vị chắc chắn sẽ bị tên Lý Mẫn Tư kia trêu chọc.” Chu Lục Hàn nâng trán.
“Nào có, nhìn anh bây giờ đẹp hơn nhiều.” Đường Thanh Thanh lại chọt anh.
Ừm, cảm giác không tệ, lại chọt một cái.
“Ha ha, em chọt nghiện rồi đúng không, vậy anh cũng đâm em, xem anh…”
Hai người cười đùa.
***
Ở với Cùng với Đường Thanh Thanh, Chu Lục Hàn vô cùng thả lỏng, hành động vô thức trở nên ngây thơ.
Qua hai mươi sáu, đại đội bắt đầu chia đồ. Năm nay đại đội không chăn heo, nhưng ở trên núi có thêm ao cá, lại thêm trong làng tổng cộng thu hoạch mấy nghìn con cá, mỗi con hơn ba cân.
“Chia cá rồi, chia cá rồi…”
Mọi người vô cùng vui vẻ, bị mặt trời chiếu đến đen mặt cũng không kìm được mà nở nụ cười.
Năm nay ăn tết lớn, không chỉ được chia nhiều lương thực mà cá cũng nhiều, lại thêm lên trấn mua vài thứ, đây đúng là năm giàu có.
“Chu Lục Hàn, em về nhà thu dọn đồ đạc, anh ở lại xếp hàng chờ chia cá được không?”
Nhìn thấy Đường Thanh Thanh nhíu mày, anh phát hiện cô thật sự ghét mùa đông, đặc biệt là mùa đông không có ánh mặt trời.
Anh không nỡ nhìn thấy cô khó chịu, vội cầm thùng nhỏ trong tay cô: “Được chứ! Sao lại không được, anh ở đây xếp hàng, em về nhà trước đi.”
“Ừm!” Cô không hề lưu luyến cảnh tượng náo nhiệt khi chia cá đã quay đầu đi về.
Trong nhà nuôi thỏ đã sinh hai đám thỏ con, Đường Thanh Thanh lo nuôi nhiều sẽ bị bệnh, cắt cỏ cũng phiền phức nên thừa dịp ăn tết giết ba con lớn.
Một con cho dược liệu vào nấu ăn ngay, hai con còn lại phơi khô chuẩn bị sau tết ăn.
Đường Thanh Thanh dọn chuồng thỏ, lấy phân và nước tiểu bón vườn rau, lại thuận tay hái rau.
Lúc này rau mới học lá non, vô cùng tươi non, đợi lát nữa cho vào canh cá sẽ vô cùng ngon miệng.
Hôm nay đã mệt mỏi cả ngày, vậy cơm tối làm tùy tiện chút vậy!
Sau khi quyết định, Đường Thanh Thanh đi nhà kho cầm đậu giác phơi khô ra cho vào nước ngâm mềm, lại đi đến bếp lò cắt một miếng thịt khô.
Buổi tối làm thịt khô xào đậu giác vậy, sau đó lại nấu canh cá. Trời lạnh như vậy nên ăn đồ nóng mới có thể xua tan cái lạnh.
Thức ăn đã nấu xong lại chưa thấy Chu Lục Hàn trở về, Đường Thanh Thanh lo lắng anh xảy ra chuyện, cuối cùng chịu đựng trời đông giá rét đi ra ngoài.
“Sao em lại ra đây?” Đi được nửa đường đã thấy Chu Lục Hàn ôm thùng cá về, thấy sắc mặt Đường Thanh Thanh khó coi, không nhịn được hỏi.
“Em thấy anh vẫn chưa về, lo xảy ra chuyện.” Đường Thanh Thanh thành thật nói.
Chu Lục Hàn bật cười: “Ở trong đại đội anh có thể xảy ra chuyện gì chứ, nhanh về đi, em xem tay em bị đông cứng rồi kìa.”
Anh kéo tay Đường Thanh Thanh nhanh chóng đi về nhà.
Buổi tối ăn cơm, lúc Chu Lục Hàn viết kế hoạch không nhịn được viết vào vở một câu: Ngày xx tháng xx năm xx, cảm nhận rõ ràng Thanh Thanh quan tâm, tâm trạng vô cùng tốt.
Giao thừa, nhà nào trong thôn cũng quét dọn nhà cửa vào buổi sáng sớm, dán câu đối hai bên cửa.
Ở trong thôn, Đường Thanh Thanh thân nhất với nhà bô lão họ Đường và nhà Tần Nhị Ngưu, nhưng hai nhà này có mười mấy người chen chúc nhau, cho dù có mời Đường Thanh Thanh đến nhà cô cũng không muốn đi.
“Năm nay Chu Lục Hàn ở trong nhà cháu dưỡng thương, cháu không còn một mình nên không qua nhà mọi người. Chúc mọi người năm mới hạnh phúc an khang!”
Tần Nhị Ngưu và chú Đường không phải người hấp tấp, thấy trong nhà Đường Thanh Thanh đã thu xếp gọn gàng, hai người ở cùng nhau không cô đơn nên cũng không khuyên nhiều.
Đường Thanh Thanh đóng cửa đi vào phòng, thấy Chu Lục Hàn chăm chú nhìn mình, cô tò mò hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
“Nếu em muốn đi nhà họ Tần thì cứ đi, không cần quan tâm anh…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Đường Thanh Thanh cắt ngang: “Anh thấy em muốn đi nhà họ Tần ăn tết khi nào?”
“Không phải em và Hắc Oa chơi với nhau rất thân à, ở chung với những người nhà họ Tần kia rất hòa hợp. Hơn nữa vừa rồi em quay lại có vẻ rất cô đơn.” Chu Lục Hàn nói có tình có lý.
“Cô đơn, em có sao?” Đường Thanh Thanh không nhịn được sờ mặt: “Anh đừng nghĩ nhiều, em vốn không có suy nghĩ đến nhà bọn họ ăn tết.”
“Bây giờ lương thực quý giá, cho dù năm nay được phát thêm cũng không thể tùy tiện ăn uống. Người ta ăn tết nhất định sẽ làm món ăn ngon, em mang đồ qua không thích hợp, không mang đồ qua cũng không thích hợp. Hơn nữa, mười mấy người cùng nhau ăn cơm, quá ồn ào em không chịu đựng nổi.”
Chu Lục Hàn nghe cô nói đến đoạn sau lại muốn bật cười, rõ ràng cô gái Đường Thanh Thanh này lớn lên ở nông thôn nhưng có nhiều suy nghĩ kỳ lạ như thế, còn có sự cố chấp kỳ lạ nữa.
Mỗi khi ăn cơm sẽ chuẩn bị một đôi đũa riêng, khi gắp thức ăn hai người không dùng đũa của mình. Song, Chu Lục Hàn ở thôn Giang Hạ lâu như thế, không thấy những gia đình khác làm như thế.
Lần này Chu Lục Hàn thật sự tin Đường Thanh Thanh không muốn đi đến những nhà khác ăn cơm.
Mặc dù chỉ có hai người nhưng cảm giác nghi lễ không thiếu. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này có Chu Lục Hàn phụ cấp, trong nhà Đường Thanh Thanh không thiếu ăn.
Buổi tối, Đường Thanh Thanh đặc biệt làm món thịt kho tàu hơi ngọt, cá kho hơi cay, còn có thịt khô rau khô cắt hạt lựu, làm thịt thỏ xào rau xanh, đậu hũ chiên bày lên đầy bàn.
Đường Thanh Thanh không tránh Chu Lục Hàn, đầu tiên là tế bái ba mẹ sau đó nói: “Mau dùng cơm đi! Chờ một lát thức ăn nguội mất!”
“Được rồi, hôm nay Thanh Thanh trổ tài mệt mỏi đến trưa, anh phải ăn nhiều một chút.” Chu Lục Hàn thấy cô vừa tế bái ba mẹ xong hơi ủ rũ, Chu Lục Hàn cố gắng làm bầu không khí sôi động hơn.
Quả nhiên, vừa khen Đường Thanh Thanh nấu ăn ngon thì vô đã mừng rỡ nheo mắt lại, cả người vô cùng đáng yêu!
Cho dù bên ngoài gió tuyết nhưng trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân, Đường Thanh Thanh và Chu Lục Hàn ăn đến vui vẻ.
Ở trong ánh nến lập lòe, nụ cười trên mặt hai người càng vui vẻ hơn!



