Skip to main content

Trang chủ Một đời linh trù làm ruộng ở những năm 60 Chương 23: Không thể khỏi hẳn

Chương 23: Không thể khỏi hẳn

7:11 sáng – 22/07/2025

Đường Thanh Thanh chưa từng cười ngọt ngào với anh như thế!
Giờ phút này, Chu Lục Hàn đã quên đi Lý Mẫn Tư, quên đi ghen tuông, cũng quên đi vết thương ở chân mang đến sự đau đớn cho mình!
Anh chỉ muốn thời gian dừng ở giây phút này.
Sau khi đi đến bệnh viện, Đường Thanh Thanh tiếp nhận chăm sóc Chu Lục Hàn hoàn toàn.
Trước khi cô đến, ở bên Chu Lục Hàn có một chiến sĩ trẻ chăm sóc, không biết Lý Mẫn Tư nói gì với lãnh đạo, dù sao sau khi Đường Thanh Thanh đến thì ban ngày chiến sĩ trẻ kia không hề xuất hiện. Chỉ khi buổi tối sau khi Đường Thanh Thanh về nhà khách thì người kia mới xuất hiện.
“Thanh Thanh, em về đi, về muộn không an toàn.” Mặc dù Chu Lục Hàn không nỡ để Đường Thanh Thanh đi nhưng anh càng không muốn để cô đi đường vào ban đêm.
Không vì gì khác, chỉ sợ cô gặp nguy hiểm.
Vào lúc này Chu Lục Hàn sẽ vô cùng hối hận.
Vì sao lúc trước anh không cẩn thận một chút, làm hại bây giờ Thanh Thanh phải cực khổ chăm sóc anh, làm hại anh không thể đứng bên cạnh bảo vệ cô.
“Chu Lục Hàn, anh nghĩ gì thế, em thu dọn đồ xong rồi chuẩn bị đi đấy.” Đường Thanh Thanh nhìn thấy Chu Lục Hàn trầm ngâm buồn bã, cô đẩy anh một cái
Hành động này Đường Thanh Thanh đã làm thành quen.
Sau khi đẩy Chu Lục Hàn vẫn không trả lời.
Đường Thanh Thanh cầm túi đồ, anh chậm rãi bước xuống đưa cô đến cửa phòng bệnh.
Đúng vậy, Chu Lục Hàn đã được bác sĩ phê chuẩn chiều nào cũng đi mấy bước. Mà mấy bước quý giá này đều tập luyện khi Đường Thanh Thanh rời đi.
Cũng vì chỉ có thể bước mấy bước nên Chu Lục Hàn mới ủ rũ như thế, bác sĩ nói chân của anh có thể không khôi phục được một nửa như bình thường.
Từ nhỏ anh đã lớn lên trong quân đội, từ lúc bắt đầu nhận thức đã nhìn thấy người mặc quân trang đang huấn luyện. Từ khi còn bé anh đã suy nghĩ cảnh tượng mình mặc quân trang, cầm súng gỗ đánh quân địch hoa rơi nước chảy…
Song, rõ ràng anh vẫn còn trẻ, đến nay tâm nguyện còn chưa thực hiện được, anh khổ luyện võ thuật chưa thể phát huy hoàn toàn, anh lại phải rời khỏi quân đội mình yêu mến nhất.
Đêm nay là cả đêm anh không ngủ.
Đã hai đêm Chu Lục Hàn nằm trên giường nhìn ra cửa sổ chờ bóng đêm dần tan, nắng sớm chậm rãi xuất hiện.
Đường Thanh Thanh thu dọn đồ đạc, ngồi lên xe bò của người đồng hương đi đến bệnh viện.
Chỉ là hôm nay tiểu binh phụ trách chăm sóc Chu Lục Hàn vẫn không rời đi, cậu ta canh trước cửa chờ Đường Thanh Thanh.
“Tiểu Vũ, tối qua Chu Lục Hàn sao rồi?”
“Tối qua đại đội trưởng vẫn không ngủ. Đồng chí Đường, đại đội trưởng chỉ nghe cô, xin cô khuyên anh ấy một phen. Nếu như tiếp tục như thế, cho dù thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi đâu.” Tiểu Vũ cảm thấy tiếc nuối cho đại đội trưởng, sớm biết vậy không nên đi cứu người kia.
Đường Thanh Thanh gật đầu: “Cậu nghỉ ngơi đi, đại đội trưởng của cậu có tôi rồi, yên tâm đi.”
Cô đi vào phòng như bình thường, sau đó để đồ của mình lên bàn.
“Chu Lục Hàn, anh ăn điểm tâm không, hôm nay em có đem thêm một quả trứng gà, chúng ta cùng nhau ăn…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Chu Lục Hàn cắt ngang: “Thanh Thanh, em về thôn Giang Hạ đi.”
Giọng nói của anh rất khẽ, lại thêm đã lâu không uống nước nên hơi khàn. Nếu như không lắng nghe thì sẽ không nghe rõ anh nói gì.
Đáng tiếc thính giác của Đường Thanh Thanh quá tốt.
Cô nghe rất rõ.
Đường Thanh Thanh nghe nói như vậy phản ứng đầu tiên của cô là quay đầu bước đi, nhưng nghĩ đến hành động lúc trước của anh, cô quyết định cho anh thêm một cơ hội nữa.
“Anh lặp lại lần nữa, lặp lại lớn tiếng cho em.” Đường Thanh Thanh nói từng chữ, vô cùng tỉnh táo.
“Anh…” Bây giờ Chu Lục Hàn nói không nên lời.
Đường Thanh Thanh là cô gái đầu tiên anh thích, là ánh sáng đầu tiên xuất hiện trong hơn hai mươi năm cuộc đời của anh. Vừa rồi khi nói câu nói kia anh phải chuẩn bị cả đêm, lấy hết dũng khí nói ra.
Bây giờ anh không còn dũng khí, cũng không muốn nói lại lần thứ hai nữa!
“Không nói ra được, có muốn em nói giúp anh không.” Đường Thanh Thanh nhìn Chu Lục Hàn, không cho phép anh tránh né tầm mắt của mình: “Chu Lục Hàn, anh nghe kỹ đây, nếu như anh nói cho em đi thêm lần nữa, em sẽ đi không ở lại thêm giây phút nào nữa.”
Thấy Chu Lục Hàn vẫn không nói gì, cô nói thêm: “Thân thể là của anh, nếu anh muốn chà đạp nó em cũng không ngăn được. Dù sao nếu anh tiếp tục giày vò như thế thì chúng ta đừng lãng phí tài nguyên bệnh viện nữa. Anh cũng biết đấy, trước đó bác sĩ đã nói nếu anh phối hợp chữa trị theo kế hoạch thì khả năng lành lặn như cũ chỉ được một nửa.”
Bây giờ cô không đủ linh lực, không thể giúp Chu Lục Hàn chữa trị được. Hơn nữa dùng linh khí trị liệu là một quá trình khá dài, cho dù bây giờ cô nói anh nghe có cách chữa khỏi cho anh thì có lẽ anh cũng không tin.
Đã như thế, vậy cần gì phải làm thêm chuyện.
Lúc cô đến là cuối tháng mười, ở đây suốt hai tháng, bây giờ chưa đến một tháng nữa là đến tết.
Đúng lúc thư giới thiệu của cô sắp đến hạn, lại thêm lúc này Chu Lục Hàn đã có thể tự lo cho bản thân, Đường Thanh Thanh định quay về.
“Anh về cùng em.” Lần này Chu Lục Hàn trả lời rất nhanh.
Qua mấy ngày ở chung, tình cảm của Chu Lục Hàn đối với Đường Thanh Thanh ngày càng sâu sắc. Nếu nói trước kia vừa gặp đã yêu thì mấy ngày nay anh từ vừa gặp đã yêu chuyển thành yêu sâu đậm.
Đường Thanh Thanh đã không ghét bỏ anh, vậy anh nên bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống tương lai.
Thôn Giang Hạ có lẽ là một lựa chọn tốt.
Sau khi quyết định xong, Chu Lục Hàn đi xin phép.
Sau khi anh bị thương, lãnh đạo kết hợp cùng bệnh viện có đề nghị cho anh nửa năm dưỡng thương, sau nửa năm sẽ tiến hành kiểm tra hai lần để cân nhắc lại. Mà trong nửa năm này không hạn chế nơi anh ở.
Sau khi xin xong, Chu Lục Hàn dẫn Đường Thanh Thanh rời đi, người đến tiễn chỉ có Lý Mẫn Tư.
Vì Chu Lục Hàn chỉ nói cho mình Lý Mẫn Tư biết.
Nếu không phải cần tìm người lái xe đưa bọn họ đi trạm xe lửa thì anh cũng không muốn nói.
Bây giờ giờ không muốn nhìn thấy vẻ thương xót trong mắt người khác.
Vé đi về do Lý Mẫn Tư mua, nghĩ đến chân của Chu Lục Hàn bị thương nên anh mua hai vé giường nằm.
***
“Ôi, nơi này dễ chịu quá.” Đường Thanh Thanh khen ngợi.
Lúc cô đi phải ngồi ghế cứng, không chỉ phải chen lấn chật chội mà còn vô cùng hỗn loạn, bên này quản lý nghiêm ngặt hơn nhiều.
Sau khi hai người tìm được chỗ của mình, nhân viên không chỉ kiểm tra vé mà còn kiểm tra thư giới thiệu của hai người.
Quá trình kiểm tra không có vấn đề gì, nhân viên tàu rời khỏi phòng.
Phòng này có năm sáu giường nhưng chỉ có hai người Đường Thanh Thanh và Chu Lục Hàn, những vị trí khác trống không, vô cùng rộng rãi.
Trước tiên Đường Thanh Thanh đỡ Chu Lục Hàn lên giường, sau đó mình ngồi bên cạnh.
“Anh nghỉ ngơi trước đi, lần trước khi em đến phải ngồi hai mươi giờ đấy.” Đường Thanh Thanh rất có kinh nghiệm mà nói.
Chu Lục Hàn cũng đã đi chuyến tàu nên nên đương nhiên biết rõ chuyện này, nhưng anh không nói ra, chỉ nhếch miệng cười: “Nghe em.”
Có thể anh đã nghĩ thông rồi, tiếp nhận tình huống xấu nhất nên không còn đi vào ngõ cụt nữa, cả người dần thoải mái, khôi phục dáng vẻ lúc trước.
Đường Thanh Thanh rất hài lòng với chuyện này, cô cũng không muốn ở cùng với người luôn ủ rũ buồn bã, cho dù người này có thể khiến linh khí của cô vận chuyển cũng không được.
“Không biết ở nhà sao rồi, em đi hơn hai tháng, chắc rau cỏ ở sân sau phải thu hoạch rồi, không biết chị Hai Tần có bận lắm không.” Đường Thanh Thanh nhớ nhà nói một mình.
Chu Lục Hàn vội an ủi cô: “Chị Tần là người đáng tin, em yên tâm đi, em đã dặn dò rồi chắc chắn chị ấy sẽ làm ổn thỏa thôi.”
Anh nói chắc chắn vì để khiến Đường Thanh Thanh yên lòng, sau nữa khi trở về không ổn thỏa thì sao, chuyện đó để sau khi trở về hãy nói.
Song, Chu Lục Hàn an ủi không khiến Đường Thanh Thanh yên lòng, vì cô phát hiện mình đi quá vội, cô quên mất “Khí Toàn Thảo”…
Tiêu rồi, chị Hai Tần sẽ không xem nó là cỏ dại mà nhổ đấy chứ.
Cô vất vả trồng hơn nửa năm, linh thổ vẫn chưa thành hình nữa!
Cô nghĩ đến chuyện sau này không có linh thái để ăn, Đường Thanh Thanh nhụt chí.
“Sao thế, sao đột nhiên mặt ủ mày chau, ở đâu không khỏe sao?” Chu Lục Hàn vô cùng lo lắng.
Ở chung hai tháng nay, anh phát hiện cô gái Đường Thanh Thanh này tràn đầy năng lượng, cho dù xảy ra chuyện gì cô đều chống đỡ được.
Lúc này bỗng nhiên cô ủ rũ khiến Chu Lục Hàn vô cùng lo lắng.
Có khổ không thể nói, Đường Thanh Thanh chỉ có thể miễn cưỡng vui cười: “Không sao, chỉ đột nhiên nhớ nhà mà thôi.”
Chu Lục Hàn nghe nói như thế, anh ngồi dậy kéo tay Đường Thanh Thanh: “Thanh Thanh, nếu như sau này chân anh không khỏi được, em có đồng ý để anh đến thôn Giang Hạ sống cùng em không?”
Đường Thanh Thanh ngẩn người, chắc chắn chân anh sẽ lành lại, đặc biệt là lúc này anh còn ở cạnh cô, hơn hai tháng chắc chắn sẽ khôi phục bình thường, nói không chừng còn khỏe hơn lúc trước.
Nhưng lời vừa đến miệng, Đường Thanh Thanh giật mình, cô không thể nào nói cho anh biết chân anh nhất định sẽ lành lại được.
Chỉ có thể nói: “Anh muốn đến thì đến, nhưng em cảm thấy chân anh có thể lành lại được. Người ta nói ăn gì bổ nấy, sau khi trở về em kiếm xương ống nấu ăn cho anh, đến lúc đó anh uống nhiều chút nhé!”
Chu Lục Hàn nghe được câu đầu tiên không còn nghe lọt câu khác nữa.
Anh nghĩ: Thanh Thanh đồng ý cho mình dọn đến thôn Giang Hạ sống, như vậy chẳng khác nào cô đồng ý sống cùng anh, đồng ý gả cho anh.
Nghĩ đến tương lai không lâu sau mình có một người vợ dịu dàng, nói không chừng không chừng anh còn có hai đứa con đáng yêu quấn quanh bên mình…
Chu Lục Hàn hưng phấn, máu dâng lên đầu, đỏ mặt tía tai.