Skip to main content

Trang chủ Minh Nguyệt Bất Quy Phần 20

Phần 20

12:10 chiều – 19/07/2025

Phiên ngoại 1 – Biên Quan Nguyệt

Mùa đông, ở quân doanh.

“Hi —— “

Trước đại doanh, Biên Quan Nguyệt ghìm chặt dây cương. Cách đó không xa, tiếng luyện võ vang vọng bên tai, nàng nhanh chóng xoay người xuống ngựa, hỏi: “Tứ hoàng tử không đến chứ?”

Binh sĩ Khiên Mã trả lời: “Tứ hoàng tử hôm nay không tới.”

Biên Quan Nguyệt ở trong quân doanh còn lâu hơn cả thời gian nàng ở tướng phủ. Mẫu thân cảm thấy thật vất vả mới có một nữ nhi nuôi trong nhà, nên yêu chiều hết mực, dạy nàng chút hoa nữ hồng, khi nhàn rỗi thì cùng các quý nữ thưởng hoa, đọc thi phú, tạo hình một cô gái dịu dàng nhã nhặn. Ai ngờ phụ thân lại cho rằng người nhà, bất kể nam hay nữ đều nên ra trận, giết địch, bảo vệ quốc gia, vì vậy cứ vài hôm lại xách Biên Quan Nguyệt vào quân doanh.

Biên Quan Nguyệt còn có hai ca ca, đều là những tướng lĩnh trẻ tuổi, đã từng trải qua bao trận chiến, mang theo quân công trên người. Nàng có chí khí, luôn tự nhủ sẽ mạnh mẽ hơn huynh trưởng.

Trên thao luyện võ trường, khí thế hừng hực, tiếng la hét của các tướng sĩ vang lên khắp nơi. Biên Quan Nguyệt nhìn thấy đại ca Biên Nhạn Sơn đang duyệt binh trên đài, người mặc áo đen toát lên vẻ trầm ổn. Nàng bước nhanh lên đài, các binh sĩ lễ phép hành lễ với nàng, Biên Quan Nguyệt khoát tay đáp lại, rồi chào Biên Nhạn Sơn: “Đại ca.”

Biên Nhạn Sơn cao lớn vạm vỡ, chỉ gật đầu đáp lại: “Ừm.”

Thời tiết lạnh giá, hơi thở cũng có thể nhìn thấy như sương mù. Biên Quan Nguyệt trong lòng vừa nghĩ đến việc so tài với Biên Nhạn Sơn, vừa giả vờ quan sát binh sĩ thao luyện. Nàng không nhịn được, lên tiếng nói với Biên Nhạn Sơn: “Đại ca, trước khi diệt phỉ, huynh nói nếu muội thắng, huynh sẽ tỷ thí với muội. Không bằng chọn ngày hôm nay đi.”

Biên Nhạn Sơn chưa kịp trả lời, bên dưới cầu thang duyệt binh đã vang lên một giọng nói trêu chọc: “Muội muội lại muốn tự chuốc khổ sao?”

Cùng lúc đó, một nam tử có nét mặt giống Biên Quan Nguyệt đến bảy, tám phần xuất hiện ở đầu cầu thang. Người này không ai khác chính là con trai thứ hai của Biên gia, Biên Phượng Thành.

Từ nhỏ, Biên Quan Nguyệt và Biên Phượng Thành đã chẳng mấy hòa hợp, mỗi lần gặp nhau là như nước với lửa. Nàng hừ lạnh, đáp trả: “Huynh đánh không lại đại ca, đừng tưởng ta cũng thế.”

Biên Phượng Thành cười nhạt, không chịu thua: “Với cánh tay và bắp chân nhỏ xíu kia của muội, đại ca còn có thể thắng cả hai chúng ta.”

Biên Quan Nguyệt liếc nhìn cổ tay mảnh khảnh của mình, không chút nao núng, nói: “Nếu so về đao pháp, ta tự nhận không bằng đại ca. Nhưng nếu là bắn cung, ta hoàn toàn đủ tự tin.”

Khắp đại doanh, ai mà không biết tiễn pháp của Biên Quan Nguyệt nổi danh đến mức nào? Nếu nàng đứng thứ hai, chẳng ai dám nhận mình là thứ nhất.

Biên Phượng Thành không muốn sa vào chủ đề nàng giỏi nhất, nhanh chóng chuyển hướng. Ánh mắt y nhìn xuống dưới đài duyệt binh, rồi như phát hiện điều gì thú vị, lập tức bật cười ha hả, vẻ mặt đầy thích thú như đang xem trò vui.

Thấy vậy, Biên Quan Nguyệt không khỏi dè chừng: “Lại làm gì nữa?”

Biên Phượng Thành khoanh tay, vỗ nhẹ lên vai Biên Nhạn Sơn, cười nói: “Đại ca, xem ra tiểu muội của chúng ta sinh ra đã là số mệnh làm hoàng tử phi.”

Vừa nói xong, Biên Quan Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, nàng bám vào lan can nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy Gia Luật Viễn.

Biên Nhạn Sơn dạy dỗ: “Không thể nói bậy.”

Biên Phượng Thành lại quay sang nói với Biên Quan Nguyệt: “Gần đây Tứ hoàng tử tới quân doanh thường xuyên lắm.” Vừa lòng khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Biên Quan Nguyệt, y nói tiếp: “Đến nhà cũng không ít lần đâu.”

Biên Quan Nguyệt đá y một cước, trong lòng nàng biết rõ, Gia Luật Viễn chẳng hề có hứng thú với nàng, thứ hắn để tâm chỉ là cây cung trong tay nàng mà thôi.

Gia Luật Viễn đã đi lên duyệt binh đài, ba huynh muội Biên gia cùng hành lễ: “Bái kiến Tứ hoàng tử.”

Gia Luật Viễn chắc vừa cưỡi ngựa tới, trên người vẫn còn hơi nóng tỏa ra. Hắn khẽ gật đầu với hai huynh trưởng Biên gia, rồi đi thẳng đến trước mặt Biên Quan Nguyệt: “Ngươi từng đáp ứng dạy ta tiễn pháp Biên gia, có nuốt lời không?”

Biên Quan Nguyệt tất nhiên không thể thất hứa, liền cúi người hành lễ, đáp: “Nếu Tứ hoàng tử muốn học, thần tự nhiên sẽ dốc lòng truyền thụ.”

Biên Quan Nguyệt đi theo Gia Luật Viễn xuống duyệt binh đài, lúc xuống nàng quay đầu lại nhìn hai vị huynh trưởng. Biên Phượng Thành vẫn là dáng vẻ xem náo nhiệt muốn ăn đòn, Biên Nhạn Sơn thì ánh mắt thâm trầm khó đoán, chỉ khẽ lắc đầu với nàng, khiến nàng cảm thấy không thể xem thường.

Biên Quan Nguyệt lặng lẽ nhìn bóng lưng Gia Luật Viễn phía trước. Nếu so về thể lực, hắn thua xa đại ca Biên Nhạn Sơn, nhưng lại hơn ở tỷ lệ cân đối – vai rộng, eo thon, bước đi mạnh mẽ như gió, bên hông là một thanh đao hẹp làm tôn thêm vẻ anh khí.

Đánh giá một lượt, nàng thầm nghĩ: Bệ hạ có nhiều nhi tử như vậy, nhưng chỉ có Tứ hoàng tử là trông ra dáng hơn cả.

Nàng bước nhanh hơn để theo kịp, nhưng vẫn giữ một chút khoảng cách, không vượt lên trước Gia Luật Viễn.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến cung tiễn tràng. Biên Quan Nguyệt dừng lại, quay sang phân phó binh sĩ:  “Đem cung của ta và Nhị ca tới.”

Nói xong, nàng liếc nhìn Gia Luật Viễn. Hắn đứng bên cạnh, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt xa xăm. Bị ánh nhìn của nàng thu hút, hắn chậm rãi quay lại, mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ gật đầu một cái.

Dường như nhận ra vẻ lãnh đạm ấy hơi thiếu thiện ý, hắn khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười thoáng qua như gió nhẹ.

Hành động này khiến Biên Quan Nguyệt nhất thời ngẩn ngơ, đôi mắt bất giác dõi theo. Lấy lại tinh thần, nàng hít sâu một hơi, âm thầm tự nhủ: “Không được căng thẳng, bây giờ mình là sư phụ của ngài ấy.”

Không lâu sau, binh sĩ đã mang cung tên đến. Biên Quan Nguyệt nhanh chóng kéo cung, làm mẫu một cách thành thục, đồng thời cẩn thận giảng giải các yếu lĩnh.

Gia Luật Viễn im lặng quan sát, sau đó cũng thử kéo cung vài lần. Cảm nhận trọng lượng, hắn hỏi một cách bình thản: “Có cái nào nặng hơn không?”

Biên Quan Nguyệt thầm kinh ngạc. Lực cánh tay của Nhị ca Biên Phượng Thành vốn nằm trong hàng xuất sắc ở quân doanh, vậy mà Tứ hoàng tử lại cảm thấy cây cung ấy quá nhẹ?

Nàng trầm ngâm một chút, rồi phân phó: “Lấy cung của đại ca tới.”

Sau khi giảng giải thêm một lượt, cả hai cùng giương cung cài tên. Dây cung căng đầy lực đạo, vừa buông tay, tên rời dây, xé gió lao đi.

Biên Quan Nguyệt bắn mười phát trúng cả mười, mỗi mũi tên đều ghim chính xác vào hồng tâm. Gia Luật Viễn chỉ trúng chín, nhưng điều này không phải trọng điểm – mũi tên của nàng cắm sâu vào bia, còn tên của Gia Luật Viễn trực tiếp xuyên thủng.

Khoảnh khắc ấy, Biên Quan Nguyệt không thể không thừa nhận thiên phú vượt trội của Gia Luật Viễn. Nàng từng tự nhận mình là một thiên tài, thế nhưng Gia Luật Viễn lại là sự tồn tại vượt xa nàng, thậm chí có phần nhỉnh hơn cả đại ca Biên Nhạn Sơn.

Trong mắt ngàn vạn tướng sĩ, nàng cùng hai huynh trưởng là những ngọn núi cao không dễ vượt qua. Nhưng với nàng, Gia Luật Viễn lại là một đỉnh núi khác, cao vời vợi và khó lòng chinh phục.

Nàng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tứ hoàng tử quả thực thiên phú dị bẩm. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, thần sẽ không còn gì để dạy ngài nữa rồi.”

Gia Luật Viễn thu lại cung tiễn, dáng vẻ bình thản, không chút cao ngạo thường thấy ở người hoàng tộc. Trên người hắn, chẳng có dấu vết nào của sự xa hoa hay cao quý. Hắn tựa như không phải một hoàng tử.

Hắn nhìn Biên Quan Nguyệt, chậm rãi nói: “Ngươi còn nhiều điều để dạy ta.”

Biên Quan Nguyệt thoáng giật mình, rồi cúi đầu đáp: “Tứ hoàng tử thật biết nói đùa.”

Xạ tiễn trường rộng lớn, trống trải. Trên cao, bầu trời xanh thẳm trong trẻo, như được gột rửa bởi những cơn gió. Gia Luật Viễn hỏi Biên Quan Nguyệt: “Khi ngươi lấy thân nữ tử giết địch, ngươi đang nghĩ gì?”

Gia Luật Viễn nhìn về phía Biên Quan Nguyệt.

Khi ta lấy thân nữ tử giết địch, ta đang suy nghĩ cái gì?

Biên Quan Nguyệt nhìn vào mắt Gia Luật Viễn, khoảnh khắc ấy, nàng bỗng hiểu ra ý tứ trong những lời khuyên nhủ của phụ thân và đại ca.

Cách Tứ hoàng tử xa một chút, chỉ nên làm thần tử.

Nàng nhìn vào đôi mắt đen láy kia, cùng với những đường cong mềm mại, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ, khiến người ta dễ dàng có cảm giác bị nhìn chăm chú đầy nghiêm túc.

Trái tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực, tựa như bị đôi mắt kia mê hoặc, nàng nói: “Ta muốn trở thành nữ tử tòng quân đầu tiên, vượt qua hai huynh trưởng, và trong suốt cuộc đời mình, ta muốn giúp Đại Liêu trở nên mạnh mẽ hơn, lãnh thổ rộng lớn hơn.”

Biên Quan Nguyệt còn một câu chưa nói. Khi nàng đứng trước thiên quân vạn mã, với thân phận một nữ tử, nàng không chỉ là một người, mà là ngàn vạn nữ tử đang thông qua ánh mắt của nàng, nhìn thấy cát vàng mênh mông, chiến trường đẫm máu.

Gia Luật Viễn tiếp lời: “Đây là ngươi dạy ta.”

Hắn nhìn Biên Quan Nguyệt, gằn từng chữ: “Đạo ngăn lại dài.”

Biên Quan Nguyệt không thể kìm lòng, mở miệng đọc theo: “Đi thì sắp tới.”

Gia Luật Viễn bỗng cong môi cười, nụ cười lần này mềm mại hơn rất nhiều. Hắn nhẹ nhàng hỏi nàng: “Sau trận tuyết đầu tiên, đi săn thỏ không?”

Mùa đông dài dằng dặc, không khí khô lạnh, nhưng Biên Quan Nguyệt lại cảm nhận được sự tươi mới, sạch sẽ trong mỗi hơi thở.

Nàng ngẩng cao cằm, thần thái phấn chấn: “Ta chính là bách phát bách trúng.”