Skip to main content

Trang chủ Minh Nguyệt Bất Quy Phần 9

Phần 9

12:08 chiều – 19/07/2025

Sau khi cưỡi ngựa đến mệt lả, ta cùng Cửu hoàng tử tìm một sườn núi để nghỉ ngơi. Cậu thoải mái nằm ngửa trên lớp cỏ mềm, còn vỗ tay xuống bên cạnh, nhiệt tình mời ta nằm xuống.

Thấy ta do dự, Cửu hoàng tử nói: “Tẩu còn sợ gì chứ? Chúng ta đã rời xa khu vực săn bắn, chẳng có ai đến đây đâu.”

Lời này của cậu nghe càng khiến ta thấy không ổn.

Cửu hoàng tử thở dài, gãi đầu rồi ngồi dậy, lẩm bẩm: “Bên phía các người đúng là nhiều quy củ quá.”

Cậu dịch sang bên cạnh, hỏi ta: “Bây giờ có thể ngồi xuống chưa?”

Lúc này ta mới ngồi xuống, cũng có thời gian nhàn rỗi thưởng thức phong cảnh. Ở Thục quốc không có những thảo nguyên bát ngát như nơi này, kéo dài đến tận chân trời. Trên bình nguyên rộng lớn, cây cối thưa thớt, và khắp nơi chỉ thấy màu cỏ xanh pha chút vàng úa.

Cửu hoàng tử dường như chẳng mấy bận tâm đến khung cảnh ấy. Cậu tựa lưng, tay đặt hờ trên đầu gối, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhìn thảo nguyên trải dài bất tận, lòng ta bỗng thấy nhẹ nhõm, như thể nơi đây có thể khiến mọi ưu phiền tan biến, mọi điều vướng bận đều trở nên không đáng kể.

“Tiểu tẩu tẩu, giấc mộng của tẩu là gì?” Cửu hoàng tử đột nhiên hỏi ta.

Câu hỏi khiến ta khựng lại. Suy nghĩ hồi lâu, ta chợt nhận ra bản thân chưa từng có một giấc mộng nào rõ ràng.

Cửu hoàng tử thấy ta im lặng không đáp, liền mở mắt, liếc nhìn rồi tự mình lên tiếng: “Ta có.”

“Ta muốn ra chiến trường, muốn trở thành người được dân chúng kính ngưỡng như Tứ ca.” Lời cậu vừa dứt, sự phấn khích hiện rõ. Cậu bật dậy, ánh mắt rực lên sự kiên định: “Ta muốn trở thành vị tướng quân lợi hại nhất Đại Liêu!”

Ta nhìn Cửu hoàng tử, chợt nhận ra ánh mắt ấy, vẻ mặt ấy ta đã từng thấy qua trên Tứ vương gia và Thái Tử phi. Họ hoàn toàn khác ta. Trong mắt họ, ta chỉ là một kẻ tầm thường giữa vô số người trên thế gian này. Ta chẳng thể hiểu được hùng tâm tráng chí của họ, cũng chẳng thể lý giải được khát vọng mãnh liệt hướng đến chiến tranh mà họ theo đuổi.

Ta không muốn tiếp tục chủ đề này, vì mỗi khi nhắc đến, lòng ta lại cảm thấy bực bội và không thoải mái. Cửu hoàng tử có lẽ nhận ra tâm trạng ta, liền đề nghị: “Có muốn chơi trượt cỏ không?”

Ta: “Đó là cái gì?”

Cửu hoàng tử vỗ vỗ tay, phủi đi bụi bẩn và lá cỏ, giải thích: “Là trò chơi các tiểu cô nương hay chơi.”

Ta cũng đứng lên, quyết định cần phải chỉnh lại một chút thái độ và cách xưng hô của Cửu hoàng tử.

“Ta không phải tiểu cô nương, ta là Tứ Vương phi. Đệ không được gọi ta là tiểu tẩu tẩu nữa.”

Cửu hoàng tử đáp: “Nhưng tẩu nhìn còn nhỏ hơn cả Tiểu Thập. Hơn nữa, chúng ta cũng chỉ cách nhau có mấy tuổi. Nếu tẩu bắt ta gọi tẩu là Tứ vương tẩu, ta thấy không tự nhiên chút nào, mà tẩu nghe cũng vậy.”

Ta kiên quyết: “Không được gọi ta là tiểu tẩu tẩu.”

Cửu hoàng tử nhìn ta, rồi bất ngờ bật cười. Ta không hiểu cậu cười gì.

“Vậy nên ta mới nói, về sau phải cưới một cô nương Thục quốc làm thê tử, tiểu tẩu tẩu. Tẩu giận rồi cũng chẳng khiến ai sợ.”

Lửa giận trong lòng ta bỗng bùng lên. Ta nghiêm giọng nói: “Cửu hoàng đệ, ta là tẩu tẩu của đệ. Hãy chú ý lời nói của mình.”

“Được, được, tẩu tẩu nói gì cũng đúng.” Cửu hoàng tử không giấu giếm sự qua loa trong giọng điệu.

Ta không muốn dây dưa thêm với Cửu hoàng tử. Dù cậu nhìn có vẻ tiêu sái và dễ gần, nhưng thực ra trong thâm tâm, cậu giống hệt Tứ vương gia – tường đồng vách sắt. Nếu phải nói về ưu điểm, ít ra Cửu hoàng tử còn có thể chịu đựng mà đối đáp qua loa với người khác, chứ Tứ vương gia thì căn bản không thèm để tâm đến ai.

Cửu hoàng tử dẫn ta đi trượt cỏ, nhưng thực chất, trong mắt ta, đó chỉ là một sườn núi rất cao. Ta thành thật đứng yên một chỗ để hạ nhân lo việc bảo hộ, còn Cửu hoàng tử thì khoanh tay đứng nhìn từ xa. Dù không nhìn cậu, ta vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt của cậu qua sự im lặng ấy.

Bọn hạ nhân mang đến chiếc xe trượt cỏ. Với vóc dáng nhỏ nhắn, ta ngồi trong đó thừa thãi, trong khi Cửu hoàng tử lại gặp phải “khổ sở”. Hai chân cậu cuộn trong xe trượt cỏ, trông vừa ủy khuất vừa hài hước, khiến ta không nhịn được mà bật cười.

Ta nắm chắc hai bên tay cỏ trượt, vừa lặp lại những điều hạ nhân nhắc nhở, vừa chuẩn bị tinh thần. Cửu hoàng tử với giọng đầy phấn khích hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Ta hít sâu một hơi, gật đầu: “Xong rồi.”

Cửu hoàng tử: “Xuất phát!”

Ngay lập tức, sức mạnh từ phía sau biến mất, chiếc xe trượt cỏ lao xuống sườn đồi như mũi tên rời khỏi cung. Con dốc cao vút khiến ta chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, cơ thể như thể bị cuốn bay đi. Đây đâu phải một trò giải trí thông thường, mà là một thử thách mạo hiểm đến mức kích thích tột độ!

Ta nắm chặt xe trượt, nhịn không được mà hô to: “Khi nào thì dừng lại?!”

Cửu hoàng tử xông tới trước mặt ta, ánh mắt cậu rạng rỡ như thể đã quên hết mọi thứ xung quanh, vui vẻ đến mức không thể kiềm chế. Nghe thấy ta nói, cậu lớn tiếng hô: “Có vui không?!”

“Vui vẻ cái quỷ gì!” Ta không còn đủ sức để giữ lại lý trí hay thể diện, chỉ biết gân cổ lên, hò hét lại Cửu hoàng tử.

Cuối cùng, khi nhịp tim ta sắp ngừng đập, chiếc xe trượt cỏ mới dừng lại. Khi tốc độ chậm dần, ta thả lỏng cơ thể, may mắn là vẫn còn sống sót. Nhưng không ngờ, ngay lúc ta buông lỏng, chiếc xe trượt vẫn tiếp tục mất thăng bằng và ngã, kéo theo ta ngã xuống cùng.

Bọn hạ nhân hoảng hốt, mặt mày tái mét, hô hoán nhau vội vàng chạy đến đỡ ta dậy. Ta vội vã vỗ vỗ lên người, phủi đi đất đá, trấn an bọn họ đừng làm to chuyện.

Cửu hoàng tử vội vàng tới xin lỗi ta: “Ta dẫn tẩu đi tắm ở bờ sông nhé, mặt và tóc tẩu đầy đất rồi.”

Đó là lần đầu tiên ta thấy dòng sông trong vắt như vậy. Con sông trong hoàng cung Thục quốc được tạo ra một cách uyển chuyển, dòng nước chảy êm đềm, thanh tú. Trước kia, ta rất thích hái một đóa hoa thả vào nước, ngồi nhìn nó chầm chậm trôi dọc theo dòng, thư thả và bình yên.

Cửu hoàng tử thấy ta ngồi xổm bên bờ, ánh mắt chăm chú dõi theo dòng nước, không hề động đậy. Cậu nghi hoặc hỏi: “Tẩu đang làm gì vậy?”

Ta vẫn còn đang ngẩn ngơ trước âm thanh của dòng sông nơi này, nhẹ nhàng nói với Cửu hoàng tử: “Dòng sông như đang hát.”

Cửu hoàng tử không kịp hiểu ý ta, nhưng khi nhận ra, cậu liền giải thích với vẻ mặt nghiêm túc: “Nước ở đây cứng, dòng chảy qua các tảng đá tạo ra âm thanh vang vọng.”

Ta đưa tay xoa nhẹ những chiếc lá cỏ trên tóc, nói: “Trước kia ta chưa từng thấy.”

Cửu hoàng tử nói: “Vậy sau này ta sẽ dẫn tẩu đi chơi nhiều hơn. Đại Liêu có rất nhiều chỗ thú vị lắm.” Nói xong, cậu đứng đằng sau ta, ta vừa định ngẩng đầu lên nhìn cậu làm gì thì Cửu hoàng tử đã vươn tay, nhẹ nhàng ấn đầu ta xuống: “Đừng nhúc nhích, giúp tẩu lấy lá cây xuống.”

Sau đó lại bổ sung trước khi ta từ chối: “Chính tẩu cũng không nhìn thấy, lấy xong rồi ta sẽ đứng bên cạnh.”

Ta đã tổng kết ra kinh nghiệm, không cần bàn điều kiện với người của hoàng thất Đại Liêu, lời bọn họ không phải hỏi mà là thông báo.

Ta đưa tay vào dòng nước mát lạnh, cảm giác ấm lạnh của nước khiến ta bất giác hít sâu một hơi.

Cửu hoàng tử không nói gì thêm, làm đúng lời mình nói, giúp ta dọn dẹp sạch sẽ rồi đứng bên cạnh, quay lưng lại, nhàm chán đá những cọng cỏ. Lúc này ta mới bắt đầu tháo dây buộc trên ống tay áo, cuốn tay áo lên để kiểm tra cánh tay mình.

Vừa rồi khi ngã xuống, ta đã cảm thấy có chút đau, xắn tay áo lên nhìn, quả nhiên có một mảng tím xanh. Ta vội dùng tay múc một vốc nước sông, xối lên vết thương, cảm giác đau đớn giảm bớt hơn phân nửa.

Cửu hoàng tử nói chuyện phiếm với ta: “Tứ ca mỗi ngày giấu tẩu ở trong phủ, tẩu không cảm thấy nhàm chán sao?”

Ta tiếp tục múc nước sông xối lên cánh tay: “Có việc làm thì không nhàm chán.”

Cửu hoàng tử tỏ vẻ hứng thú: “Vậy tẩu làm cái gì?”

“Thư phòng của Tứ vương gia có rất nhiều tàng thư và tự thiếp của mọi người, ta nhàn rỗi không có việc gì thì tìm mấy quyển đọc, rồi luyện thư pháp.” Ta vẩy mấy giọt nước trên tay đi, lấy khăn lau khô cánh tay, rồi buông tay áo xuống, lại cột lại một cách gọn gàng.

Cửu hoàng tử đột nhiên không nói nữa, ta quay đầu nhìn, chỉ thấy cậu đứng thẳng lưng, ánh mắt xa xăm, cả người toát lên một vẻ cứng nhắc.

Ta đứng dậy: “Đi thôi.”

Cửu hoàng tử “ừ” một tiếng, chân dài nên nhấc một bước đã cách ta một đoạn.

Buổi sáng gần qua, chúng ta trở về doanh địa. Thập công chúa đứng trên khán đài, từ xa đã thấy Cửu hoàng tử, liền vẫy tay gọi: “Cửu hoàng huynh!”

Cửu hoàng tử về doanh trại trước ta một bước, lúc ta xuống ngựa cậu đã chạy lên khán đài nói chuyện với Thập công chúa.

Chỉ một lát sau, đám người tham gia săn bắn mùa thu cũng ào ào trở về doanh. Tứ vương gia đi bên cạnh Hoàng đế, trên lưng ngựa cao lớn, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười nhẹ, thân hình mạnh mẽ trong bộ kỵ xạ đen làm nổi bật khuôn mặt như ngọc, sắc sảo như thần tiên hạ phàm.

Toàn bộ hoàng thất Đại Liêu hiện ra trước mắt ta, dưới ánh sáng rực rỡ của buổi sáng thu, thảo nguyên bao la mở rộng, hào quang vạn trượng dường như đang hướng về phía ta.