Skip to main content

Trang chủ Thiên Kim Giả Nổi Tiếng Nhờ Phát Sóng Trực Tiếp Huyền Học Chương 38: Bút Tiên 2

Chương 38: Bút Tiên 2

1:16 chiều – 13/07/2025

Cục cảnh sát
Ánh mắt của vị cảnh sát Trần nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở chỗ Ngu Tịch.
Cô cất giọng nói: “Tại sao bọn họ lại sợ cô như vậy?”
Ngu Tịch không chút để ý nói: “Có thể là bởi vì tôi dùng tay không kiểm tra thi thể chăng.”
“ Nếu là như vậy thì bọn họ nên sợ cô.” Cảnh sát Trần vừa cười vừa nói, ánh mắt sắc bén của cô nhìn về phía thi thể trên bàn.
Một vị cảnh sát trẻ tuổi họ Mộ đứng bên cạnh cô cũng tiến lại kiểm tra thi thể, động tác của cô chuyên nghiệp, có vẻ cô ấy là một pháp y.
Cảnh sát Mộ thẳng thắn nói: “Dựa theo độ phân hủy của thi thể, thời gian tử vong khoảng bốn năm. Tình huống cụ thể cần trở về cục cảnh sát để tiếp tục kiểm tra.”
Cảnh sát Trần gật đầu, dịu dàng nói với Ngu Tịch: “Các cô gái, xem ra là phải làm phiền các bạn đến cục cảnh sát một chuyến. Mọi người yên tâm là chúng tôi chỉ lấy lời khai, muộn nhất là đến tối nay các bạn sẽ được trở về.”
Trương Bình Bình và những người khác sợ hãi gật đầu, sau đó thay quần áo rồi bắt đầu rời khỏi ký túc xá.
Ở dưới lầu, một vị nam cảnh sát sau khi hỏi thăm rõ ràng, biết được trong ký túc xá nữ có một khối xác ướp, anh chửi thề một tiếng, thầm nghĩ trường học thật là nhiều sóng gió, việc này chưa xong việc khác đã tới.
Mọi người ngồi lên xe, di chuyển đến cục cảnh sát.
Lâm Mai Mai và những người khác trốn ở trong một góc cách Ngu Tịch xa nhất, Ngu Tịch cũng thèm để ý đến ánh mắt của người khác, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, bọn họ cách ngôi trường càng lúc càng xa, không biết là cô đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ hay là linh hồn đang đi theo họ ở ngoài kia.
“Có thể kể cho tôi nghe chuyện sảy ra vào tối nay không?” Một giọng nữ già nua nhưng ấm áp vang lên, Ngu Tịch nhìn cảnh sát Trần nghiêm túc.
Ngu Tịch nói đơn giản: “Tôi vừa về tới phòng ngủ liền rửa mặt, rửa mặt xong liền lên giường đi ngủ luôn. Tự nhiên tôi thấy bọn họ đang chơi game, liền hỏi bọn họ mấy thứ này lấy ở chỗ nào vậy. Trương Bình Bình nói tìm được ở chỗ khe hở nhỏ, nghe thấy vậy tôi liền đi nhìn xem, sau đó tôi cảm thấy có chút kỳ lạ liền đưa tay sờ, không nghĩ tới lại nhặt được một cái xác ướp.
Cảnh sát Trần gật đầu, cô đã biết được chân tướng sự việc từ chỗ của bốn cô gái kia, cùng lời nói của Ngu Tịch không khác được là bao, hơn nữa bọn họ cũng điều tra Ngu Tịch rôig, bốn năm trước Ngu Tịch vẫn còn là một học sinh trung học cơ sở ở thành phố A, cách nơi này một nửa Trung Quốc.
Cảnh sát Trần cảm khái nói: “Lá gan của cô lớn thật đấy!”
Cô nghe toàn bộ câu chuyện từ những nữ sinh khác, chỉ cảm thấy tim đập liên hồi, tất nhiên là cô sẽ không tin tưởng cái gì mà quỷ hồn xuất hiện hay những sự kiện thần quái như bút lông treo lơ lửng trên không, cô chỉ nghĩ những chuyện này là có người cố ý dàn xếp lên kịch bản.
Viên Cảnh sát Trần dò hỏi: “Này bạn học Ngu, cô cảm thấy chuyện Bút Tiên Kinh Hồn có thật hay không?”
Ngu Tịch lắc đầu, suy nghĩ một lát nói: “Tôi đã nhìn thấy tồi. Thật sự là có ma quỷ xuất hiện.”
Cảnh sát Trần sau khi nghe xong vẻ mặt nháy mắt trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như diều hâu của cô quét về phía Ngu Tịch, nghiêm túc nói: “Bạn học Ngu, bạn có đang nghiêm túc nói chuyện không vậy?”
Ánh mắt cảnh sát Trần hơi hơi thu hồi, trong mắt xuất hiện một tia nghi hoặc. Xác suất để cả năm học sinh đều cùng lúc nói bút tiên xuất hiện là bao nhiêu, cảnh sát Trần thật sự nghi ngờ là bọn họ đã thông đồng với nhau làm giả lời khai, nhưng bọn họ có mục đích gì khi làm như vậy.
Họ cũng chẳng có lợi gì khi đẩy việc này cho các thế lực siêu nhiên thần bí.
Ngu Tịch gật đầu.
Cảnh sát Trần tiếp tục thẩm vấn Ngu Tịch: “Nếu bạn học Ngu nói có ma quỷ xuất hiện vậy chứng cứ đâu? Mọi việc đều phải cần đến chứng cứ, miệng nói không có bằng chứng, không có tác dụng gì cả.”
Ngu Tịch mặc dù đã sớm đoán trước phản ứng của cô ấy, trong lòng có chút trầm trọng.
Đây sẽ là một lần thăm dò của cô, cô muốn nhìn xem khả năng tiếp nhận huyền học của chính phủ là bao nhiêu.
Chỉ nghe cảnh sát Trần tiếp tục nói: “Bạn học Ngu, mời bạn nói thật cho chúng tôi biết. Nói dối đối với bạn mà nói không có bất kỳ lợi ích gì, thế giới này căn bản không có ma quỷ gì cả. Nếu thật sự có quỷ thần, vậy trật tự chẳng phải sẽ bị loạn rồi sao? Nếu như vậy còn muốn cảnh sát chúng tôi làm gì, trực tiếp đi tìm đạo sĩ, hòa thượng đến làm cảnh sát không phải được rồi.”
Ngu Tịch nghe xong lâm vào trầm tư. Cảnh sát Trần nói không phải không có lý, đối với dân chúng bình thường và chính phủ mà nói thì trật tự ổn định mới là điều quan trọng nhất, mà những thứ huyền ảo khó giải thích và không thể kiểm soát này không cần thiết phải xuất hiện ở trước mặt công chúng.
Ngu Tịch có chút buồn bực, nhớ lại ở triều đại trước khi còn là cô còn là Quốc Sư, được vạn dân kính ngưỡng, Huyền học đại sư đi tới chỗ nào, đều được mọi người săn đón, truy phủng. Nhưng mà hiện giờ bọn họ đến loại học thuyết viển vông, không đâu vào với đâu cũng không bằng.
Ngu Tịch thất vọng một hồi nhưng rất nhanh liền thay đổi ý nghĩ. Huyền học không xuất hiện trước công chúng cũng không phải là chuyện xấu, không phải vẫn còn một cơ quan giống như của Lâm Thiếu Huy sao, chắc phía chính phủ lập ra cơ quan này để dự định xử lý những sự kiện siêu tự nhiên này một cách bí mật.
Còn bây giờ thì cô phải suy nghĩ làm sao để đối phó với đại kiếp nạn sắp sảy ra. Thế giới đang sụp đổ, thần linh ngã xuống, địa phủ sụp đổ, trật tự hỗn loạn.
Ngu Tịch lập tức đổi giọng nói: “Ưh, tôi cũng cảm thấy trên đời này làm sao lại có ma quỷ được. Có thể là bởi vì trong quá trình phân huỷ của thi thể sinh ra một loại khí gây ảo giác nào đó, làm chúng tôi sinh ra ảo giác. Chẳng qua tôi nghĩ cảnh sát Trần cũng không cần phải để ý đến những việc này, dù sao chuyện này cũng không liên quan nhiều đến vụ án.
Cảnh sát Trần nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, năm người đều không có thời gian gây án, cho dù câu chuyện này là ảo giác hay là bịa đặt thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến vụ án cả, cảnh sát Trần bỏ qua đề tài này, tiếp tục hỏi chi tiết Ngu Tịch.
Ngu Tịch trả lời một cách trung thực và cảnh sát Trần cũng rời đi sau khi biết rõ sự việc.
Bởi vì vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, mặc dù năm người Ngu Tịch đã loại bỏ khỏi đối tượng tình nghi, tuy nhiên vẫn còn một số tình tiết vẫn còn chưa được rõ ràng, lại bởi vì bọn họ vẫn còn là học sinh, trải qua quá trình thảo luận, thương lượng, bọn họ chỉ cần tạm thời ở lại cục cảnh sát để lấy lời khai là có thể quay trở về trường học để tiếp tục học tập.
“Chỉ cần lấy lời khai xong là mọi người có thể trở về, vì vậy mọi người không cần lo lắng.” Cảnh sát Trần trấn an các học sinh đang lo lắng sợ hãi.
Lâm Mai Mai và những người khác sợ hãi gật gật đầu, ngồi ở trên ghế, cầm chén nước ấm nhấp từng ngụm nhỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng này Ngu Tịch cũng không có quá nhiều cảm xúc, cô cầm nước ấm ngồi ở trong góc.
Nàng nhắm mắt ngưng thần nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng không ngờ cô lại nghe thấy được một giọng nam quen thuộc.
“Tôi nghe nói trường trung học Nam Xuyên lại xuất hiện một thi thể.”
Giọng nói của cảnh sát Trần vang lên: “Đúng vậy. Theo báo cáo kiểm tra pháp y vừa được công bố, thi thể là của nữ giới, mười tám tuổi, thời gian tử vong khoảng bốn năm trước, trên người nạn nhân vẫn còn mặc quần áo, chất liệu cotton và sợi lanh, nhìn hoa văn có thể xác định là một một bộ áo ngủ. Tôi đã xác định được người phù hợp từ kho dữ liệu quản lý dân cư của cảnh sát về nhưng những người mất tích trong vòng bốn năm nay.”
Lâm Thiếu Huy nhìn những tài liệu mà cảnh sát Trần đưa tới, không khỏi thì thầm: “Điền Ái Lâm, học sinh cấp ba trường trung học Nam Xuyên, đã biến mất khỏi ký túc xá một cách kỳ lạ vào ngày 30 tháng 5 năm 2018, và vẫn chưa được tìm thấy.”
Lâm Thiếu Huy nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cảnh sát Trần, anh ngập ngừng hỏi: “Chị Trần, chuyện này có vấn đề gì vậy?”
Cảnh sát Trần dừng một lúc rồi nói: “Tiểu Lâm, tôi biết cậu là người của bộ phận đặc biệt. Vụ án của Điền Ái Lâm này, là cậu do các cậu phụ trách. Nhưng tôi muốn hỏi một chút là trong vụ án này thật sự có chuyện siêu tự nhiên nào đó sảy ra sao?”
Cảnh sát Trần vốn là người không tin lời quỷ thần, chỉ là vụ án này thật sự rất quỷ dị, cộng thêm lời khai vừa rồi của năm học sinh, làm cho cô nổi hết cả da gà.
Lâm Thiếu Huy mỉm cười và an ủi cảnh sát Trần rồi nói: “Chị Trần cứ yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Anh đã nói tại sao lại cảm thấy cái tên Điền Ái Lâm này lại quen thuộc đến như vậy, thì ra là do anh đã xem qua báo cáo tổng kết về vụ án của Điền Ái Lâm, và lời nhận xét cuối cùng của đồng nghiệp là do bút tiên gây ra. Còn về phần Điền Ái Lâm, họ đã kiểm tra ký túc xá trong một thời gian dài nhưng không tìm thấy gì, mặc dù bên ngoài vụ án này đã được kết luận là mất tích nhưng trên thực tế vụ án này đã được phán định là tử vong.
Trong hồ sơ lưu trữ có viết rằng do trường trung học Nam Xuyên có quá nhiều ma quỷ nên đã hình thành một từ trường đặc biệt, nơi đây vào trăm năm trước khi vẫn còn là nghĩa trang, vì trấn áp quỷ hồn nên người ta đã đặc biệt xây dựng một trường học trên đó, với hi vọng rằng đồng nam đồng nữ có thể trấn áp được yêu ma.
Trong vài thập niên qua, do sự thay đổi liên tục của môi trường, hệ thống địa phủ đã dần sụp đổ, ngày càng có nhiều ma quỷ tồn tại trên thế gian làm cho các sự kiện hỗn loạn sảy ra ngày càng nhiều.
Lâm Thiếu Huy tiếp tục xem tư liệu, nhưng đột anh nhiên nhìn thấy tên của một người trong lời khai, đôi mắt anh run lên. Lần trước bởi vì anh lo lắng cho sự an toàn của Phạm Triệt mà quên mất việc nói chuyện với đại lão, Lần trước cố ý cùng Phạm triệt an nguy, nhất là từ chỗ chú Bảy anh biết được chuyện Phạm Triệt cùng một học sinh mới chuyển trường tới cùng nhau đánh bại Quỷ Vương, làm Lâm Thiếu Huy bây giờ còn đang tiếc nuối không thôi.
Bọn họ đều biết thực lực của Phạm Triệt, một mình anh ta thì không có khả năng có thể đánh bại Quỷ Vương, biến số duy nhất trong việc này là cô gái Ngu Tịch này, chú Bảy đã báo cáo chuyện này lên phía với Huyền môn, Lâm Thiếu Huy đã gửi tư liệu cho các vị trưởng lão, anh thậm chí còn nói tốt cho Ngu Tịch, người phía trên đã quyết định làm chú Tuyên Thất chú ý nhiều hơn đến Ngu Tịch, dù sao thì việc một người tu hành có thực lực mạnh mẽ xuất hiện ở một huyện thành nhỏ, thật sự là làm cho người khác lo lắng bất an.
Sau khi trao đổi vài câu với cảnh sát Trần, anh ta bước vào phòng chờ, nhìn đại lão đang ngồi lặng lẽ trong góc, dũng khí của anh ta vừa nhen nhóm đã bị dập tắt.
Ngu Tịch vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Lâm Thiếu Huy, Lâm Thiếu Huy theo phản xạ cúi đầu tránh đi, sau đó im lặng rút lui.
Vào nửa đêm, các khẩu cung cũng đã lấy xong nhưng ký túc xá lại không thể ở được. Bởi vì là tạm thời săps xếp nên nhà trường đã để năm người họ ở tạm ở một khách sạn bên ngoài khuôn viên trường.
Ngu Tịch nằm ở trên giường của khách sạn, chậm rãi nhắm mắt lại, cuối cùng thì lần này cô cũng có thể ngủ được một giấc yên ổn.
Trong lúc mơ màng, Ngu Tịch cảm thấy đi học là một là một quyết định quá sai lầm.
[Ký chủ, giá trị sinh mệnh của chị chỉ còn lại có một ngày, chị mau chóng phát sóng trực tiếp đi ạ.]
“Câm miệng! Tôi biết rồi.” Ngu Tịch không kiên nhẫn nói, hệ thống cũng không dám nói gì thêm.
Cuối cùng cũng có thể ngủ.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo của cô gái qua khe hở giữ rèm, một ngày mới lặng lẽ đến, hàng mi mảnh và cong của cô gái khẽ run lên, cô mở mắt, đôi mắt sáng ngời.
Ngu Tịch mở rèm cửa ra nhìn xe cộ tấp nập người qua lại ngoài cửa sổ, mùi bánh bao hấp từ dưới lầu truyền đến mang theo sự ấm áp đặc biệt của hồng trần, lần đầu tiên Ngu Tịch cảm nhận được sự phồn vinh hưng thịnh của thời đại này.
“Ting——” Một tiếng chuông du dương từ trong trường truyền đến, sáu giờ bốn mươi là thời gian học sinh thức dậy.
Chuyện xảy ra đêm qua đã là chuyện của ngày hôm qua, và cuộc sống hôm nay vẫn phải tiếp tục. Ngu Tịch mặc xong quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, sờ sờ điện thoại màu đen trong túi áo đồng phục, lần đầu tiên cô cảm thấy có chút khó khăn, bởi vì cô không thể đồng thời vừa học vừa phát sóng trực tiếp.
Trường trung học Nam Xuyên áp dụng hình thức giảng dạy khép kín hoàn toàn 24 giờ và cô hoàn toàn không có thời gian để phát sóng trực tiếp.
Ngu Tịch tiện tay lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, vừa ấn nút nguồn, một tin nhắn hiện lên: Chị, nghe nói ký túc xá của chị đã xảy ra chuyện! Có chuyện gì xảy ra vậy ạ! Chị không sao chứ chị. Ngu Ý Phi. 6 giờ 30 phút.