Lâm Thiếu Huy tìm tới cửa
Ngu Hải vội vàng đưa tay đỡ lấy người tới: “Tiểu Thiên à, từ từ nói.”
Ngu Thiên ổn định hơi thở, mồ hôi chảy ròng ròng, anh vội vàng nói: “Chú Hải, mọi người mau đi theo cháu. Hôm trước không phải xảy ra chuyện sao? Hiện tại cảnh sát đang đi hỏi từng người một? Còn thiếu bọn chú.”
Ngu Hải vừa nghe, trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, cảnh sát tìm tới cửa cũng không phải là chuyện nhỏ, liền quay đầu nói với vợ con: “Lão bà, Tịch Tịch. Chúng ta mau trở về thôi.”
Bốn người vô cùng lo lắng về đến nhà.
Đứng trước cửa là hai nam nhân trẻ tuổi mặc cảnh phục màu đen đội mũ cảnh sát, lão thôn trưởng cẩn thận chiêu đãi hai vị khách quý.
Ngu Tư Nhất đang bưng nước trà chiêu đãi khách quý, thấy đoàn người Ngu Tịch tới, vội vàng vẫy tay: “Tiểu Hải, mau tới đây. Đồng chí cảnh sát muốn lấy lời khai để củng cố vụ án.”
Ngu Hải vội vàng gật đầu nói: “Được rồi, chúng tôi tới ngay đây.”
Lâm Thiếu Huy ngẩng đầu lén lút nhìn về phía thiếu nữ trong đám người, thấy quả thật là cô gái ngày đó, tay cầm chén trà của anh cũng không vững.
Ngu Tư Nhất ở bên thân thiết hỏi: “Cảnh sát Lâm, anh không sao chứ?”
Lâm Thiếu Huy vội vàng khoát tay nói: “Không sao, không sao.”
Ngu Tịch cũng nhìn thấy anh, cô nhíu mày, người này có chuyện gì tìm cô vậy?
Ngu Tịch bấm ngón tay tính toán, đại cát, liền yên tâm.
Lâm Thiếu Huy giải quyết xong việc lấy lời khai, trong nửa giờ này, anh đã thấy ra độ của Ngu Tịch đối với người nhà. Ngu Tịch rất quan tâm người nhà mình, có thể bắt đầu từ điểm này.
Lâm Thiếu Huy chỉ đến tìm hiểu tình huống, cũng không định ở lại. Anh ta chỉ đơn giản là thu thập lời khai rồi rời đi.
Đang trên đường trở về, một đạo gió hè thổi qua, đồng đội bên cạnh anh lâm vào mê man, gió hè ôn nhu kéo anh đặt ở trên đống cỏ.
Lâm Thiếu Huy cảnh giác hỏi: “Ai?”
“Không phải hôm nay anh tới tìm tôi sao?” Một giọng nữ lạnh nhạt vang lên.
Lâm Thiếu Huy ngước mắt lên nhìn, chẳng biết từ lúc nào, phía trước anh xuất hiện hai người một nam một nữ.
Chính là người nghĩ tới mấy ngày hôm này, đạo trưởng Ngu Tịch, còn có vị thần linh bên cạnh cô.
Lâm Thiếu Huy chỉ nhìn thấy một đôi mắt xanh lam, ánh mắt rét lạnh mà u ám, cúi đầu, thần linh há có thể nhìn thẳng.
Lâm Thiếu Huy cung kính trả lời Ngu Tịch: “Vãn bối không phải cố ý mạo phạm tiền bối. Chỉ là hiện giờ huyền môn đang xuống dốc, linh khí lại sắp biến mất. Lúc nguy nan, vãn bối cả gan mời tiền bối rời núi, chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề.”
Ngu Tịch cong mày cười nhẹ, khuôn mặt vốn lạnh lùng như sương tuyết trong nháy mắt ôn nhu lên, nhưng ánh mắt lại hờ hững như trước, hiển nhiên cách nói này của Lâm Thiếu Huy cũng không đả động cô.
Lâm Thiếu Huy thấy thế cũng không nản lòng, anh không bỏ cuộc: “Tôi đã thấy tiền bối phát sóng trực tiếp huyền học ở Hổ Nhai, tôi cũng tin tưởng tiền bối có ý tưởng khôi phục huyền học. Tôi thật sự không đành lòng hậu thế nhắc tới huyền học chỉ nhàn nhạt đàm luận hai câu: Triều Chu mê tín, lấy bói toán định quốc sự, không thể thực hiện được. Thuật bói toán, là do cổ nhân mê tín tạo ra, hậu thế không nên bắt chước làm theo.”
Nói đến đây, nước mắt Lâm Thiếu Huy đã sớm rơi như mưa, đây là nỗi đau cả đời của anh. Thân là đệ tử huyền môn sống ở thời đại mạt pháp, tính hết thế gian ngàn vạn sự, làm sao nhìn không thấu huyền môn tử vong. Anh không cam lòng, tín ngưỡng cả đời của mình, cứ như vậy bao phủ ở trong dòng chảy lịch sử. Chỉ cần anh còn sống, cũng sẽ không ngừng tìm kiếm sinh cơ của Huyền môn.
Ngu Tịch động lòng. Nhưng đây là nỗi đau cả đời của Lâm Thiếu Huy, cũng không phải nỗi đau cả đời của cô. Từ ba trăm năm trước, thân là lúc bấy giờ Huyền học đệ nhất, cô đã sớm tính đến tương lai của Huyền môn, nhưng mà cô chỉ có hai mươi lăm năm thọ mệnh, thật sự lực bất tòng tâm.
Lông mi Ngu Tịch hơi rũ xuống, che đi cảm xúc trong mắt, âm thanh của cô nhàn nhạt, mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện: “Vậy anh nghĩ ra biện pháp nào để giải quyết chưa?”
Ánh sáng trong mắt Lâm Thiếu Huy rút đi, lắc đầu: “Không có.”
Ngu Tịch tiếp tục hỏi: “Anh đem tất cả người trong huyền môn tập hợp lại một chỗ, người ta sẽ nghe anh sao?”
Lâm Thiếu Huy xấu hổ cúi đầu: “Sẽ không.”
Ôn Xuân ở một bên nghe không khỏi phì một tiếng cười ra tiếng, anh ôm ngực nói với Lâm Thiếu Huy: “Vậy anh có cái gì? Tiểu tử, anh muốn tay không bắt sói sao?”
Lâm Thiếu Huy bị Ôn Xuân nói đến đỏ mặt, anh kích động đến quên mất trước mặt là một vị thần, anh ngạnh cổ nói: “Tôi mới không phải cái gì cũng không có. Tôi hiện tại nhậm chức ở bộ quốc an, chuyên môn xử lý sự kiện linh dị. Tôi còn sáng lập một tổ chức, chỉ cần các ngài gia nhập, không sợ quản không được.”
Ôn Xuân bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh vẫn là chăm chỉ tu luyện đi.”
Nói xong liền biến mất.
Lâm Thiếu Huy muốn đi tìm bọn họ, lại phát hiện mình rốt cuộc tìm không thấy đường đến Ngu gia, biết hai người không muốn để ý tới mình, đánh thức đồng đội bên cạnh, ủ rũ rời đi.
Hai người xuất hiện trong phòng ngủ của Ngu Tịch, sau đó liền bàn bạc chuyện Lâm Thiếu Huy.
Ôn Xuân lắc đầu: “Người này còn quá trẻ, chỉ có một tinh thần nhiệt huyết, không thành đại sự.”
Ngu Tịch gật đầu nói: “Việc này nên bàn bạc kỹ hơn. Tôi thử phát sóng trực tiếp trên mạng một chút.”
[Lại là một ngày vui vẻ. Mở phòng rồi! Mở phòng rồi!]
[Các huynh đệ tỷ muội, đạo hữu, mau tới, phát sóng trực tiếp rồi, phát sóng trực tiếp rồi.]
[Đến rồi, đến rồi. Cuối cùng cũng phát sóng rồi, tôi sắp thành hòn Vọng Phu rồi.]
[Chị chủ phòng, chị biết chị đã bao lâu không phát sóng trực tiếp không. Làm gì mà mệt mỏi như vậy! Còn không nghiêm túc làm việc. Hôm nay phải bổ sung, tôi đề nghị năm quẻ!]
[5 quẻ! 5 quẻ! 5 quẻ!]
Ngu Tịch cười lắc đầu quen thuộc với cư dân mạng, cô cũng không lạnh lùng như vậy, thậm chí nói đùa: “Năm quẻ khẳng định là không được. Bói xong 5 quẻ chắc tôi thành con quay mất?
“Một chia làm hai, vị thiên địa dã.” Không bằng chỉ xem hai quẻ. Theo thường lệ là nếu tham dự thì mở rương kho báu ở góc trên bên trái là được.
[Năm phút đồng hồ. Đến đây, để chúng ta xem là bé đáng yêu nào, có thể là tôi hay không? Hắc hắc.]
[Cho mời người may mắn đầu tiên của chúng ta: Thanh Chi.]
[Cái tên này nghe hay quá! Nhất định là một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.]
Hà Niệm Nhi nhìn thấy bình luận, cười khổ một tiếng, theo bản năng sờ sờ khuôn mặt lõm xuống của mình, bộ dáng người không phải người quỷ không phải quỷ còn được coi là đẹp sao?
Ngu Tịch theo lệ thường gửi tin nhắn riêng hỏi: Có tiện gọi video không?
Hà Niệm Nhi gian nan giơ cánh tay lên, run rẩy nửa ngày mới đánh ra hai chữ: Thuận tiện.
Video được bật.
[Tối quá. Chị Thanh Chi không muốn gọi video sao?]
Hình ảnh một mảnh đen ngòm, mọi người chỉ nghĩ rằng Thanh Chi không muốn lộ mặt.
Ngu Tịch thấy thế cũng nói: “Không nhất thiết phải mở cam. Nhưng nếu có thể video mặt đối mặt, tôi có thể xem chính xác hơn. Nếu mọi người không muốn video, cũng không sao.”
“Không phải, Chủ phòng. Tôi muốn gọi video cho chị xem rõ hơn một chút, nhưng tôi sợ dọa mọi người.” Một thanh âm già nua lại khàn khàn vang lên, thanh âm cực kỳ chói tai giống như thanh âm kim loại sắc nhọn cắt vào thủy tinh, phi thường đáng sợ.
[Tiểu tỷ tỷ, tỷ không cần sợ. Chúng tôi sẽ không bị dọa.]
[Đúng vậy, bắt lấy cơ hội khó có được này. Giải quyết vấn đề là quan trọng nhất. Chủ phòng là người có bản lĩnh, nhất định có thể giúp đỡ cậu.]
Đối diện video truyền đến âm thanh sột soạt, xem ra Thanh Chi đã bị thuyết phục.
Đối diện video chợt sáng lên, mọi người nhìn lại, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Nữ nhân trước mặt, đã không phân biệt được là nam nữ. cô gầy như que củi, toàn thân không có một tý thịt, nhìn giống một giá đỡ hình bộ xương vẫn còn đang sống sờ sờ, làn da nhăn nhúm, tóc thưa thớt đáng thương, chỉ có mấy cọng tóc vàng xơ xác rũ xuống da đầu, hốc mắt cô lõm sâu vào, ánh mắt đã xuất hiện xám xịt như người chết.
Ngu Tịch mặt không đổi sắc, nghiêm trang hỏi: “Cô muốn gì?”
Hà Niệm Nhi ôm mặt thống khổ nói: “Con muốn sống. Con mới hai mươi lăm tuổi, con không muốn chết cô ơi.”
[Vl! 25 tuổi???]
[Cái này!]
Ngu Tịch trấn an Hà Niệm Nhi: “Con từ từ nói, chuyện gì xảy ra?”
“Đại khái là một năm trước, đầu tiên là cân nặng của con giảm không phanh, gầy đi, con cũng không để ý. Chỉ nghĩ do tại gần đây quá bận rộn quá. Sau đó, tóc của con rụng rất nhiều, thân thể cũng ho ra máu. Con cảm thấy mọi chuyện không ổn.
Liền nhanh chóng chạy đến bệnh viện, làm một loạt xét nghiệm. Nhưng Bác sĩ cũng không đoán được bệnh gì, chỉ nói bất lực.” Hà Niệm Nhi khàn khàn nói.
[Chẳng lẽ là ung thư….]
[Triệu chứng này rất giống ung thư!]
“Đây nhất định không phải ung thư, tôi thề đấy!” Hà Niệm Nhi kích động đứng lên nói, đầu cô nổi gân xanh, thật là dọa người.
“Oh~” Đối mặt với tiếng gào thét của cô gái, trong mắt Ngu Tịch không có gợn sóng, cô bình tĩnh nói, “Nếu như cô đem mọi chuyện nói ra thì tha thứ tôi không thể giúp được.”
Hà Niệm Nhi cười khổ một tiếng: “Chuyện cho tới bây giờ, con cũng không có gì phải giấu diếm.”
Cô kể mọi chuyện từ đầu đến cuối cho mọi người nghe: “Đại sư, con tên Hà Niệm Nhi. Đúng vậy, chính là mọi người nghĩ như vậy, Niệm Nhi, bới vì bố mẹ mong muốn có con trai, mong thành chấp niệm nên đặt tên là Niệm Nhi. Con sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ ở nông thôn, trong nhà cũng coi như khá giả, có một phòng, một cửa hàng tạp hóa.
Nhưng thật ra bố mẹ con chưa bao giờ muốn để lại những thứ này cho con, bọn họ mỗi ngày đều hy vọng muốn có một đứa con trai để kế thừa gia nghiệp. Coi như là ông trời có mắt, con tốt nghiệp công tác hai năm, bọn họ đều còn chưa có con trai. Con cho rằng cuộc sống cứ như vậy trôi qua, không ngờ có một ngày, mẹ con giả bệnh lừa con về nhà.
Con về đến nhà, còn chưa hỏi thăm được tình hình sức khỏe của mẹ con thế nào. Thì con đã bị đánh ngất, sau đó con bị trói và bị nhốt trên lầu, trên người còn vẽ các loại phù chú.
Con biết chuyện này nhất định là bố mẹ con làm, bọn họ mấy năm nay vì muốn sinh một đứa con trai, cách gì cũng muốn thử. Uống nước bùa, làm ống nghiệm, mời tiễn Quan Âm…
Nhưng con không nghĩ tới lần này bọn họ lại đem mục tiêu nhắm đến con, lúc ấy con cực kỳ sợ hãi, trên mặt đất tất cả đều là thi thể động vật, còn có máu tươi. Con tìm một vòng, cũng không thấy bọn họ đâu. Con mặc quần áo vào rồi rời đi, dự định không bao giờ trở lại nữa.
Không nghĩ tới mấy tháng sau, thân thể con liền bắt đầu xuất hiện vấn đề. Vừa vặn, con nghe người ta nói, mẹ con mang thai được ba tháng. Mà con rời khỏi cái địa phương quỷ quái kia, vừa đúng ba tháng.”
Tác giả có lời nói:
Mọi người phải chú ý tới sức khỏe của con trẻ nha.



