Skip to main content

Trang chủ Thiên Kim Giả Nổi Tiếng Nhờ Phát Sóng Trực Tiếp Huyền Học Chương 19: Quỷ thuật cầu con 1

Chương 19: Quỷ thuật cầu con 1

12:03 chiều – 12/07/2025

Muốn cầu con chứ không phải muốn chết
“Trong chuyện này nhất định có âm mưu. Đến khi con muốn về nhà tìm bố mẹ, thì bọn họ giống như bốc hơi khỏi nhân gian, từ đó con không gặp lại bọn họ nữa.” Hà Niệm Nhi nói xong gần như sụp đổ, cho dù là bị bố mẹ vứt bỏ hay là trở thành tế phẩm, cô đều không cam lòng.
[Đậu má. Tôi nổi hết da gà rồi, chuyện này cũng quá kinh khủng đi.]
[Đây không phải là tà thuật gì chứ.]
Tại sao? Tại sao? Tại cô là con gái, nên sẽ bị vứt bỏ sao? Hà Niệm Nhi không cam lòng nghĩ, dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!
Giết chúng, giết chúng, giết chúng! Một thanh âm tràn ngập trong đầu cô, ánh mắt cô trở nên đỏ như máu.
Cô vùi đầu thật sâu ở cổ, cả người lung lay lắc lư, tựa như một cương thi.
Cô mạnh mẽ ngẩng đầu lên đi, đôi mắt hiện lên ánh sáng đỏ, hai con ngươi đỏ thẫm, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, trong miệng thì thào nói nhỏ “Giết! giết! giết!”, càng thường thường truyền đến tiếng cười khiếp người, cánh tay phi thường cong cong, hiện tại cô không giống như là một người, càng giống là một bộ khôi lỗi hơn.
[A! Quỷ a! Làm tôi sợ muốn chết!]
[Các huynh đệ, thật không giấu diếm, quần tôi đã ướt. May mà đây là ba giờ chiều, nếu buổi tối nhìn thấy một màn như vậy, tôi đoán đến hồn cũng không còn.]
[Nhất định là cô ấy đã trúng tà.]
“Tĩnh!”
Một giọng nữ bất thình lình đánh thức Hà Niệm Nhi đang si ngốc, cô lắc lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Chủ phòng, con vừa làm sao vậy?”
Ngu Tịch thần sắc lạnh nhạt, giống như vừa rồi chỉ là một chuyện nhỏ: “Không có gì, chỉ là hiện tại con bị tà khí nhập thể, linh hồn yếu ớt, dễ dàng bị ma quỷ xúi giục mất đi lý trí mà thôi.”
Hà Niệm Nhi nghe sửng sốt, nàng không khỏi hỏi: “Tích Nhĩ đại sư, chuyện này là sao vậy ạ?”
Ngu Tịch suy nghĩ một chút, giải thích: “Mỗi người đều có một linh hồn. Nhưng mà hiện tại hồn phách của con rất yếu ớt bời vì bị tà linh ăn hơn phân nửa rồi. Vì vậy mà thân thể của con hiện tại giống như một cái vật vô chủ. Làm cho những cô hồn dã quỷ khác rất thèm khát, con cũng nên may mắn là kẻ cùng con ký khế ước là ác quỷ, quỷ hồn không dám dễ dàng trêu chọc.”
Hà Niệm Nhi lẩm bà lẩm bẩm, sau khi nói xong hình như là xúc động cái gì đó liền không thể động đậy, cơ thể giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn, cô đau đớn khó chịu, quỳ trên mặt đất cuộn thành một đoàn.
“Nghiệt súc!” Ngu Tịch mắt lạnh đảo qua, trong mắt hiện lên nhàn nhạt sát ý, nhanh chóng niệm ra Thanh Luật Chú, “Chí Tâm Quy lão tổ, cầu thoát nhân gian khổ bệnh tật không triền miên, An Ninh Thiên ủng hộ. Thập can thập nhị chi nhị thập bát túc chủ, thiên thần ngọc nữ nghe thấy, tất cả nghe lệnh ngô, bảo kiếm tự quang mang. Sát yêu dám cảm trở, hồ lô tích linh đan, độ tẫn phàm phu khổ.”
Từng chữ từng chữ phù chú lọt vào tai, Hà Niệm Nhi ôm đầu đau đớn hét lên, âm thanh của cô nửa nam nửa nữ, nam nữ khó phân biệt: “Không cần đọc, không cần đọc…”
“A……”
Sau một tiếng kêu thảm thiết, nữ nhân nằm trên bất động sàn nhà, không biết qua bao lâu, ngón tay của cô bắt đầu co quắp yếu ớt.
[Trời đất ơi! Trên thế giới này thật sự có ma!]
[Tôi sắp bị hù chết. Cứu mạng, thế giới này quả nhiên không thể dùng khoa học để giải thích.]
[Thế giới này còn khoa học không?]
Ngu Tịch nhìn thấy bình luận của cư dân mạng, nhìn lá trà Long Tỉnh xanh nhạt trôi nổi trong chén, hương trà bốn phía, mùi thơm xông vào mũi, chậm rãi uống, không hổ danh là trà mà sơn thần trân quý ngàn năm.
Ngu Tịch chậm rãi mở miệng nói: “Khoa học cuối cùng là huyền học, huyền học cuối cùng là khoa học. Huyền học hôm nay chính là khoa học ngày mai, mọi người còn phải chăm chỉ đọc sách, tin tưởng khoa học, đền đáp tổ quốc.”
Đây là bước đầu tiên của Ngu Tịch, cô thăm dò thiên đạo.
Hà Niệm Nhi chẳng biết từ lúc nào đã khôi phục trí nhớ, thân thể đau đớn như kim đâm, mặt đều vặn vẹo cùng một chỗ, cô cố gắng chống đỡ thân thể, gian nan đứng lên, quỳ phịch xuống đất, càng không ngừng dập đầu với Ngu Tịch, khóc nức nở nói: “Đại sư, con cầu cô, con xin cô, cô cứu con với, con không muốn chết, con không muốn chết!”
Ngu Tịch mở miệng an ủi nữ nhân: “Trước tiên con cần tỉnh táo lại. Chuyện này không phải là không có biện pháp giải quyết. Cởi chuông còn cần người buộc chuông, đồ mà lệ quỷ dùng làm nơi ẩn náu, chẳn hẳn là một cái chế phẩm bằng đồng thau. Tìm được nó, tôi giải trừ khế ước giữa con và nó là được.”
“Bình ẩn náu? Chế phẩm bằng đồng?” Hà Niệm Nhi lẩm bẩm nói, “Là cái bình kia!”
Ngu Tịch gật đầu: “Xem ra con nhớ ra rồi.”
Hà Niệm Nhi vội vàng nói: “Ngày đó, con từ trong căn nhà quỷ quái đó chạy ra, không cẩn thận làm đổ một cái bình màu xanh, chính là nó, đúng không, đại sư!”
Ngu Tịch gật đầu, nàng tiếp tục nói: “Hiện tại, con đem tay phải đặt trước ngực, con thấy cái gì?”
Hà Niệm Nhi mờ mịt làm theo, bàn tay vốn rỗng tuếch đột nhiên xuất hiện một sợi tơ hồng tươi đẹp như máu buộc vào ngón út của cô.
“Đi theo đường dây này, cô sẽ tìm được bố mẹ.” Ngu Tịch lạnh nhạt nói.
Hà Niệm Nhi run rẩy hỏi: “Đại sư, đây là dây gì?”
“Thân tử tuyến. Đi thôi.” Ngu Tịch chậm rãi nói.
Hà Niệm Nhi vùi đầu đi theo sợi chỉ đỏ.
Cư dân mạng nhìn thấy xung quanh liền nổ tung.
[Sao càng ngày càng xa xa thế!]
[Không chỉ càng ngày càng xa, còn càng ngày càng âm trầm khủng bố. Tôi nhìn rừng rậm yên tĩnh liền cảm thấy không thoải mái, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực.]
[Có chủ phòng ở đây, hẳn là không có việc gì. Nhưng nên nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.]
“Đến nơi rồi.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đánh thức Hà Niệm Nhi đang chăm chú.
Cô ngẩng đầu nhìn không biết đã đến nơi nào.
Chung quanh một mảnh đen ngòm, rõ ràng là ban ngày ban mặt, lại không thấy được một tia ánh mặt trời nào, nhìn tán lá rộng lớn phỉ khắp cả một bầu trời, Hà Niệm Nhi có chút chùn bước, trong lòng cũng dâng lên nghi hoặc thật lớn.
Cô đến cái nơi quỷ quái gì thế này?
“Ông xã, em muốn ăn thịt.” Một giọng nữ nũng nịu từ sâu trong rừng truyền đến, Hà Niệm Nhi nghe được chính xác, đây là giọng của mẹ cô.
“Được.” bố cô đáp ứng, lập tức là tiếng khó nhai khó nuốt.
“Két két két két.”
Trong không gian bí như này, âm thanh làm người nghe rợn cả tóc gáy.
Hà Niệm Nhi nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi Ngu Tịch: “Chủ phòng, bây giờ con nên làm gì được?”
Ngu Tịch uống một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Con xốc lên nhìn xem, nói cho tôi biết dự định của con đi.”
Hà Niệm Nhi cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không nghĩ nhiều, đưa tay vén lá cây trước mắt lên, chỉ nhìn thoáng qua cô liền sững sờ, theo bản năng há to miệng, muốn kêu to, lại phát hiện mình đã nói không ra lời, cô che miệng lại, hoảng sợ nhìn một màn trước mắt này.
Trước mặt là một đầm lầy, bên trong toàn là bùn đen, xen lẫn hài cốt động vật màu trắng, còn bố mẹ cô thì ở một mảnh đất duy nhất giữa đầm lấy. Mẹ của cô bụng lớn nằm trên mặt đất, cái bụng kia giống như là bong bóng căng phồng lên, lập tức sẽ nổ tung, trên bụng còn hiện lên một mặt người, mà bố của cô đứng nghiêng ở bên cạnh mẹ cô không nhúc nhích.
Chờ Hà Niệm Nhi nhìn kỹ, bỗng xuất hiện một cảnh càng khủng khiếp hơn. Khuôn mặt vốn cay nghiệt của mẹ cô biến thành một cái đầu búp bê thật lớn, mắt lồi ra, giống như cá sắp chết, khuôn mặt bà dại ra, không ngừng nhai nuốt thứ gì đó trong miệng, đó chính là cánh tay phải của bố cô.
Hà Niệm Nhi lúc này mới phát hiện bố cô vốn tứ chi đầy đủ hiện tại thiếu một cánh tay, mà mẹ cô còn đang gặm nhấm cánh tay phải của bố cô.
Hà Niệm Nhi đặt mông ngồi dưới đất, hai chân không ngừng run rẩy, cô không dậy nổi.
Lúc này, một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong video truyền đến: “Con chỉ cần tìm được chiếc bình nơi lệ quỷ trú ngụ, tôi có thể giúp con giải trừ khế ước, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Hà Niệm Nhi run rẩy giơ điện thoại di động lên, nhìn đại sư, cô do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Đại sư, ba mẹ con còn có thể cứu không?”
Cô rốt cuộc là không đành lòng, cho dù bố mẹ cô đối xử không tốt với chị cô, nhưng đến cùng họ vẫn là bố mẹ cô, đối với cô có hơn hai mươi năm ơn dưỡng dục.
Ngu Tịch trầm ngâm nói: “Biện pháp cũng có. Cứu bọ họ cần hai giọt tâm đầu huyết của cô, mất đi một giọt tâm đầu huyết, tuổi thọ của cô sẽ giảm đi mười năm. Hơn nữa bọn họ bị ăn mòn quá mức lợi hại, cho dù cứu, cũng sống không được bao lâu.”
Hà Niệm Nhi nghe xong trầm tư hồi lâu, cô nắm chặt cành cây bên cạnh giống như hạ quyết tâm, quả quyết nói: “Được.”
Hà Niệm Nhi lặp lại hỏi Ngu Tịch cô sắp sửa cần làm gì.
“Con cần tìm được cái bình để tôi có thể đập nát nó.Giữa con quỷ và cái bình có một liên kết chặt chẽ, chỉ cần đập nát cái bình, lệ quỷ cũng sẽ tiêu tán.” Ngu Tịch nói.
Hà Niệm Nhi gật đầu, sau đó cố nén nỗi sợ hãi trong lòng quay đầu nhìn cảnh tượng kinh khủng kia, tìm kiếm tung tích của chiếc bình màu xanh, cô nhìn kỹ lại, không buông tha bất kỳ một góc nào.
Cuối cùng cô tìm được nó, nó ở ngay trên lưng quần của bố cô.
Cái bình kia đã sớm không vẻ cổ xưa như lúc trước cô nhìn thấy, hiện tại nó toàn thân trong suốt phát ra ánh sáng đỏ sậm, bên trong còn giống như có máu đang lưu động, đây thật là một vật tràn ngập tà tính.
Nhưng cô muốn đi qua cái đầm lầy này như thế nào. Hà Niệm Nhi nổi suy tư.
“Nhắm mắt và đi theo dây tơ hồng.” Trong đầu toát ra một thanh âm.
Vì thế Hà Niệm Nhi nhắm mắt lại, nắm dây tơ hồng từng bước từng bước chạy về phía trước.
Cô bước một bước xuống đầm lầy, nhưng không có rơi xuống, mà giống như đi trên mặt đất, mà trên thân thể cô không hiểu sao xuất hiện vô số vết cào màu đen. “Chịu đựng. Đây là oan hồn bị chết oan xung quanh, bọn họ bị lệ quỷ hại chết, trong lòng có oán, thật lâu không chịu tiêu tán. Đây vốn là nghiệt nợ của bố mẹ cô, cô muốn cứu bọn họ phải thay bọn họ chịu một kiếp này, nếu không đợi lệ quỷ tiêu tán, bố mẹ cô cũng theo nó đi về Tây Thiên.” Ngu Tịch bình tĩnh nói.
Hà Niệm Nhi cắn chặt răng, cố nén đau đớn đi tới.
“Mở mắt ra.”
Hiện tại cô lặng lẽ đứng ở phía sau Hà phụ, Hà Niệm Nhi nhìn bố mình không có bất kỳ vẻ mặt nào, cả người run rẩy giống như cái sàng, cô lén lút lấy cái bình trên lưng quần Hà phụ xuống.
Trời càng ngày càng tối.
Một màu đen khủng bố bắt đầu tràn ngập khắp không gian, Hà mẫu nằm trên mặt đất, miệng há to hết cỡ, hắc khí nồng đậm do côn trùng tạo thành từ trong miệng bà toát ra, bụng nhanh chóng bẹp xuống.
Hắc khí trên không trung tụ thành một đoàn thật lớn, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
“Đại sư!” Hà Niệm Nhi sốt ruột hò hét, đoàn màu đen kia đã phát hiện ra cô, và đang vội vàng lao về phía cô.