Skip to main content

Trang chủ Thiên Kim Giả Nổi Tiếng Nhờ Phát Sóng Trực Tiếp Huyền Học Chương 17: Trường Trung học Nam Xuyên

Chương 17: Trường Trung học Nam Xuyên

12:03 chiều – 12/07/2025

Cô có thể kiểm tra được bao nhiêu điểm
“Bởi vì hồn phách của cô ngoài ý muốn xuyên qua thời không đến ba trăm năm trước, sau đó cô đi theo đạo sĩ tu luyện sao?” Ôn Xuân cúi đầu nhìn tóc đen như mực thiếu nữ, trong đôi mắt xanh có một tia tò mò.
Ngu Tịch gật gật đầu, cô không biết là bản thân đang bởi vì say đắm ánh trăng đâu mà khí chất xa cách ngày thường của cô cũng giảm bớt phần nào: “Tôi là một đứa trẻ sơ sinh bị vứt bỏ trên núi giữa ngày đông giá rét và được sư phụ nhặt về nuôi. Ông ấy nuôi tôi trưởng thành, hướng dẫn tôi tu luyện, dạy thuật pháp cho tôi. Trên đường chúng tôi tu hành, chúng tôi đi qua Giang Nam, xem qua kinh đô, leo qua núi tuyết, cũng xem qua thảo nguyên. Tuy nhiên…”
Nói đến đây Ngu Tịch dừng một chút, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm mênh mông bát ngát nói: “Năm tôi 15 tuổi, sư phụ qua đời. Con đường còn lại chỉ có một mình tôi bước đi. Chỉ có một mình ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, trải qua xuân hạ thu đông, gặp phải rất nhiều yêu ma quỷ quái, tôi nhận ra lời nói của sư phụ không phải lúc nào cũng đúng, không phải yêu ma nào cũng xấu. Cho dù là yêu ma quỷ quái, hay là con người, thậm chí là thần linh, chỉ cần tâm hướng thiện thì đều là tốt.”
Ôn Xuân cười cười, mặt mày tựa như trích tiên, nói: “Cô nghĩ thật thoáng mà. Nhớ mấy vạn năm trước, lúc thiên địa vẫn còn sơ khai, vạn vật hỗn độn. Thế gian làm gì có thần có ma hay yêu quái, tất cả chỉ là do thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.”
Anh sinh ra từ thủa Hỗn Độn vẫn còn sơ khai, sinh ra đã là viễn cổ thần linh, gặp qua vô số biến thiên, nhật nguyệt thay đổi. Từ thời thượng cổ đầy đẫm máu, cường giả vi tôn, hỗn độn không hiện. Cho dù là người mạnh nhất thế gian, cũng Ứng Thiên mà chết, anh có thể sống sót đến nay đã là trời cao chiếu cố.
Ngu Tịch nghe vậy có chút tò mò quay đầu: “Anh sinh ra từ lúc thiên địa vẫn còn sơ khai sao?”
Ôn Xuân gật đầu.
Ngu Tịch cảm khái nói: “Anh thật đúng là may mắn.”
Ôn Xuân phe phẩy quạt cười nói: “Ai nói dối chứ? Ha ha ha.”
Chuyển đề tài, Ôn Xuân thở dài: “Tuy vậy, cho dù may mắn thế nào, của tự nhiên thì cũng sẽ trở về với tự nhiên. Thế giới này chống đỡ không được bao lâu. Mà thôi, tôi sống cũng đủ rồi.”
Ngu Tịch cũng là thật sâu thở dài một hơi: “Thân là thần linh, so với chúng tôi, chắc chắn anh cảm thụ được càng nhiều. Thật sự không có cách nào, có thể khôi phục linh khí sao?”
Ôn Xuân quay đầu nhìn trời, trong nụ cười mang theo một tia tịch mịch không dễ phát hiện: “Thế gian vạn vật đều có một đường sinh cơ, chỉ là chúng ta chưa tìm được mà thôi. Chuyện mà ông cha không thể làm được, chưa chắc con cháu sau này không thể làm được.
Ngu Tịch cười khổ một tiếng: “Nhưng bây giờ nó căn bản không thừa nhận sự tồn tại của chúng ta.”
Ôn Xuân cười lắc đầu: “Chưa chắc. Hôm nay, trong lúc phát sóng trực tiếp, không phải cô vẫn dùng được pháp thuật sao? Nó cũng không ngăn cản cô.”
Ngu Tịch còn muốn giải thích: “Nhưng mà…đến bây giờ, khả năng cảm nhận linh khí của con người càng ngày càng yếu.”
Đôi mắt xanh biếc nhìn nữ nhân khuôn mặt tinh xảo trước mặt, nghiêm túc nói: “Tôi có thể cảm nhận được sinh cơ đang ở chỗ cô.”
Ngu Tịch cụp mắt thấp giọng lẩm bẩm: “Sinh cơ ở chỗ tôi?”
“Thế gian vạn vật đều có một đường sinh cơ, truyện mười mấy năm trước rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay là ý trời? Ai cũng không biết được, không phải sao?”
Sáng sớm hôm sau, Ngu Tịch đi theo Ngu Hải, Cố Hải Yến chuẩn bị xuống núi đi tới trấn trên, sau đó ngồi xe vào trong thành, hôm nay, vừa lúc Ngu Ý Phi cùng Ngu Bạch Ly cũng phải đi học, người một nhà cùng nhau chuẩn bị đồ đi trường trung học Nam Xuyên.
“Chị, để em nói cho chị biết, trường này rất tốt. Có sân bóng đá lớn như vậy, chắc phải rộng tầm 1000m. Đồ ăn ở căng tin cũng ngon, cô múc cơm cho em đều múc hai môi to như vậy.” Ngu Ý Phi đi trước Ngu Tịch, khoa tay múa chân, bả vai trái của cậu đeo balo màu xanh lá cây, bả vai phải cõng bóng đá mới mà Cố Hải Yến vừa mới mua cho cậu, trông vô cùng vui vẻ. Nhiệt tình giới thiệu trường trung học Nam Xuyên cho Ngu Tịch.
Ngu Tịch vẫn mỉm cười, kiên nhẫn nghe cậu giới thiệu.
Cố Hải Yến mặc một bộ áo sơ mi sạch sẽ phẳng phiu nghe hai chị em nói chuyện cười quay đầu, bày ra khuôn mặt nghiêm túc, nắm lỗ tai Ngu Ý Phi: “Bảo sao, bảo sao đi học mà mày cũng béo lên được.”
“Au ui~mẹ! Mẹ! Mẫu thân đại nhân thân ái của con, lỗ tai sắp rớt rồi!” Ngu Ý Phi khom lưng, khổ ha ha cầu xin Cố Hải Yến buông tay.
“Không nghe lời lỗ tai muốn tới có ích lợi gì, không bằng cắt mẹ đi, bảo mày ăn ít một chút ăn ít một chút, chính mày nói phải đi tham gia trận đấu bóng đá nên phải ăn nhiều như vậy, ở trên sân bóng đá mày dùng thịt mỡ tiếp bóng à?”
Ngu Ý Phi nháy mắt với Ngu Tịch.
Bà chị, cứu mạng! Mẹ đang tức giận.
Ngu Tịch tiến lên thay Ngu Ý Phi giải vây: “Mẹ, đừng giận nữa. Sau này, con đi học rồi giám sát nó ăn uống là được rồi.”
Ngu Tịch tươi cười nhìn chằm chằm Ngu Ý Phi, Ngu Ý Phi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, da đầu tê dại.
Lúc này Cố Hải Yến mới buông tay, nổi giận đùng đùng đi về phía trước.
Ngu Ý Phi lập tức đứng lên, ôm cánh tay Ngu Tịch nói: “Vẫn là chị nhất.”
Ngu Bạch Ly từ trước đến nay không thích nói chuyện đi theo phía sau bọn họ giống như không tồn tại vậy, cậu vẫn cúi đầu lẳng lặng nhìn người xung quanh nói chuyện vui vẻ với nhau.
Đợi đến khi người Ngu gia đem Ngu Ý Phi cùng Ngu Bạch Ly đưa đến phòng học, Ngu Tịch đi theo Cố Hải Yến cùng Ngu Hải đi tới văn phòng của trưởng phòng phòng chiêu sinh.
“Xin chào Chủ nhiệm Điền, đây là con gái lớn của tôi. Xảy ra một chút ngoài ý muốn nên chúng tôi muốn học lại lớp 12 để thi vào một trường đại học tốt.” Ngu Hải khom lưng 90 độ cúi người trước Chủ nhiệm Điền để tỏ vẻ tôn kính.
Chủ nhiệm Điền đang tập trung đọc báo, không để ý.
Ngu Hải lập tức đưa một ánh mắt cho Cố Hải Yến.
Cố Hải Yến hiểu ý, vội vàng lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá Trung Hoa vừa mua ở siêu thị đặt lên bàn.
Chủ nhiệm Điền lúc này mới ngẩng đầu, híp mắt, mỉm cười hỏi người Ngu gia: “Nhìn bạn này xem. Trông thật xinh đẹp. Nhưng không biết tích thế nào? Trường trung học Nam Xuyên không phải muốn vào là vào được.”
“Thành tích không tốt cũng không phải là không có cách nào, chỉ là…” Điền chủ nhiệm cười híp mắt nói, ngón cái vân vê ngón phải, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ngu Hải vội vàng gật đầu đáp: “Đúng vậy, đúng vậy, chủ nhiệm nói đúng. Đây là một chút tâm ý nho nhỏ của tôi, mong anh nhất định nhận lấy.”
Ông nói xong từ trong túi quần lấy ra một bọc lụa hình vuông.
Điền chủ nhiệm lấy tay cân nhắc, hài lòng nở nụ cười, nói tiếp: “Chuyện nhập học của em này, trực tiếp tìm hiệu trưởng là có thể làm thủ tục nhập học rồi. Em này, thành tích của em thế nào ? Đại khái được bao nhiêu điểm?”
Ngu Hải lộ vẻ khó xử, có chút ngượng ngùng nói: “Con bé nhà tôi năm nay không tham gia thi đại học. Nhưng con bé đỗ học viện âm nhạc tốt nhất nước Mỹ. Tịch Tịch, con đưa thư thông báo trúng tuyển điện tử cho Điền chủ nhiệm xem.
Ngu Hải cùng Cố Hải Yến đã dặn dò Ngu Tịch phải chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, Ngu Tịch lập tức mở di động ra đưa cho Điền chủ nhiệm xem.
“Là học viện âm nhạc Julia, không tệ lắm. Thế sau này em định tiếp tục theo đuổi con đường nghệ thuật không.” Điền chủ nhiệm nói xong, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé trắng nõn phấn nộn của Ngu Tịch.
Ngu Hải nhìn thấy cảnh này nhíu mày. Ông có thể tiếp nhận Điền chủ nhiệm tham tiền, nhưng nếu lại thêm tham sắc, ông nhất định không thể để Tịch Tịch học ở trường này.
Sắc mặt Cố Hải Yến cũng không vui, nghĩ lát nữa gặp hiệu trưởng, xem có thể nói với ông ta một chút hay không.
Điền chủ nhiệm dẫn người Ngu gia đến phòng hiệu trưởng, Ngu Tịch đi ở phía sau cùng, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên thấp bé phía trước.
“Ui!” Một tiếng, chủ nhiệm Điền không biết vấp phải cái gì, ngã sấp mặt xuống đất.
“Điền chủ nhiệm, thầy không sao chứ?” Ngu Hải vội vàng tiến lên hư hư đỡ lấy chủ nhiệm Điền, chủ nhiệm Điền vừa mới đem cánh tay chống lên, lại không may bị va vào.
Lần này va chạm có chút thảm, bị ngã chảy cả máu mũi.
Điền chủ nhiệm ngã không nhẹ, run rẩy đứng lên lau vết máu, ngoài mặt cười ha ha nói: “Phụ huynh của em Ngu Tịch, tôi không sao. Ha ha ha, mọi người đi theo tôi, ở bên này.”
Thấy một màn như vậy, khóe miệng ba người không khỏi mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Vui chưa?” Ôn Xuân ở bên cạnh Ngu Tịch vui vẻ hỏi.
Mặt mày xinh đẹp của cô gái nhuộm đẫm ý cười, trong mắt tràn ngập ánh sáng trong suốt, một dòng nước ấm xẹt qua đáy lòng, đây là lần đầu tiên có người bảo vệ cô như vậy, Ngu Tịch hơi mím môi nhỏ giọng trả lời: “Cảm ơn.”
Ôn Xuân giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi vừa mới anh hùng cứu mỹ nhân, khóe miệng treo nụ cười.
Hiệu trưởng Cao là một ông lão bảy mươi tuổi hòa ái, vóc dáng ông không cao, tóc hoa râm, trên khuôn mặt đã trải qua tang thương khắc đầy dấu vết của năm tháng.
“Chính là em này muốn học lại?” Hiệu trưởng Cao ôn hòa nói.
Ngu Hải gật gật đầu, nỗi lo lắng trong lòng cũng tiêu tán không ít, giao con em cho một người như vậy ông cũng an tâm được phần nào.
“Trước tiên chúng ta phải làm một bài kiểm tra đầu vào, nếu Ngu đồng học đạt tới điểm đầu vào, khẳng định có thể nhập học.” Nói xong, hiệu trưởng Cao lấy ra một bộ bài thi, “Thời gian sẽ không quá dài, chỉ làm một số đề đơn giản.”
Kết thúc bài kiểm tra.
“Ha ha ha, bố Ngu Tịch yên tâm. Với thành tích của em Ngu hoàn toàn có thể nhập học. Không, nhất định em Ngu Tịch phải đến học.” Hiệu trưởng Cao vẻ mặt kích động vẫn nắm chặt tay Ngu Hải không buông.
Ngu Hải kịp phản ứng, xem ra con gái ông kiểm tra không tồi. Có đứa con trai là Ngu Bạch Ly làm năm nay đệ nhất học thần, ông ngược lại cảm thấy thường thường, thậm chí quen thuộc nói: “Vậy chuyện của Ngu Tịch liền nhờ cậy hiệu trưởng Cao. À quên, hiệu trưởng Cao, không biết gần đây Bạch Ly học tập thế nào?”
“Xoẹt” một tiếng, trang giấy bị bút máy cắt rách, hiệu trưởng Cao đang ký tên chợt ngẩng đầu, “Bạch Ly?”
Đây chính là bảo bối của trường trung học Nam Sơn bọn họ, sang năm bọn họ muốn dựa vào Ngu Bạch Ly ổn định vị trí thứ nhất Nam Sơn.
Ngu Hải kiêu ngạo đáp: “Đúng. Chính là Ngu Bạch Ly. Con trai thứ hai của tôi. Mấy năm trước ngài còn tới nhà chúng tôi, có thể thời gian quá lâu, quên đi. Chắc phải được hai năm rồi.”
“Tôi nói sao nhìn mấy người quen vậy. Thì ra là người quen…”
Hai người thổi phồng, tạm biệt lẫn nhau.
Ba người đang trên đường về nhà.
“Đương gia, sao ông lại nhắc đến Bạch Ly?” Cố Hải Yến đi theo sau Ngu Hải khó hiểu hỏi.
“Ánh mắt của Chủ nhiệm kia rất bất chính, tôi lo Tịch Tịch đi sẽ bị khi dễ.” Ngu Hải đi trước đáp.
“Vậy sao?” Cố Hải Yến vẫn không hiểu.
“Bà ngốc, Bạch Ly thành tích tốt, bọn họ đều dựa vào chúng ta Bạch Ly kiểm tra đạt kết quả tốt để tăng danh tiếng. Tịch Tịch, người ta biết Tịch Tịch là chị Bạch Ly, ở trường học liền không ai dám động con bé.”
Ngu Tịch nhìn dưới ánh mặt trời giữa trưa, bóng lưng hai người một cao một thấp, hốc mắt chẳng biết đã ươn ướt từ lúc nào.
Thật tốt khi có người bảo vệ.
Giữa sườn núi, gặp một người chạy về phía bọn họ, khom lưng thở hồng hộc nói: “Chú Hải ơi, có người tìm chú.”