Trên đời không có thuốc hối hận
“Vậy mà lại dám nguyền rủa ở ngay trong miếu của Sơn Thần, đúng là không coi tôi ra gì mà.” Trong giọng nói ôn hòa của Ôn Xuân mang theo chút oan ức, “Mặc dù tôi có hơi lớn tuổi một chút, nhưng những người ở đây đều làm tổ trên đầu của tôi, tôi đương nhiên là không chịu được rồi!”
Mặc dù đã nói như vậy, nhưng Ôn Xuân vẫn nhìn chằm chằm vào Ngu Tịch, như đang muốn âm mưu điều gì đó.
“Đừng có nhìn tôi, không có kết quả đâu. Người phụ nữ như tôi anh không có cửa đâu!”
Ôn Xuân dùng đôi mắt mở to đầy kinh ngạc như vừa nhìn thấy ma mà nhìn Ngu Tịch.
Con ngươi trong mắt cô run lên, chính Ngu Tịch cũng không nghĩ rằng mình sẽ nói ra những lời này.
Kí ức về cái chết của nguyên chủ bất ngờ tấn công cô, cô nhớ tới bộ truyện bá đạo tổng tài mà nguyên chủ dù có khóc đến đỏ mắt cũng cố đọc cho hết, Ngu Tịch đau đầu đỡ trán, một trong những thất bại lớn nhất trong thế kỉ 21 – kịch bản bá đạo tổng tài máu chó.
Chấp niệm của nguyện chủ cũng sâu quá rồi đi. Ngu Tịch mấp máy môi lên tiếng giải thích: “Ý của tôi không phải như thế, tôi…”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Ngu đạo hữu không cần lo lắng về chuyện đó. Ai cũng có hai mặt mà.” Ôn Xuân ân cần an ủi Ngu Tịch.
Nếu như anh ta có thể thu lại đuôi mắt đang hếch lên của mình, có lẽ Ngu Tịch sẽ thật sự tin vào lời an ủi đó.
“Khụ!” Ngu Tịch ho nhẹ một cái, muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này. Sau khi bình tĩnh lại, cô không khỏi nhíu mày. Ảnh hưởng của nguyên chủ đến cô càng ngày càng lớn, phải mau chóng tìm ra cách giải quyết.
“Cũng chẳng biết giờ này linh hồn của nguyên chủ đã đi đến đâu rồi.” Ngu Tịch hạ thấp giọng nói.
Ôn Xuân phất quạt, nghi hoặc hỏi: “Nguyên chủ là cái gì cơ?”
Ngu Tịch xua tay, không muốn nhắc tới vấn đề này.
Ôn Xuân biết vậy nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Ngu Tịch cũng vì thế mà bỏ lỡ một cơ hội để biết được chân tướng mọi việc.
Màn hình di chuyển đến hiện trường.
Hiện trường một phen hoảng loạn, Ngu Tư Nhất chân nam đá chân chiêu gấp gáp mời trưởng thôn đến.
Ngu Tịch cảm nhận được cái chạm ấm áp đặt lên vai, Cố Hải Yến toàn thân run rẩy, nhưng bà ấy vẫn kiên định đứng trước mặt Ngu Tịch mà không lùi bước.
Trong lòng Ngu Tịch có một luồng ấm áp chảy qua.
Sau khi biết tin, trưởng thôn liền nhanh chóng chạy đến, khi nhìn thấy hiện trường ông phun ra một ngụm máu tươi, con trai ông đã mất vào vài năm trước, ông đã sớm coi Ngu Tam Thất và Ngu Tư Nhất không khác gì con trai ruột của mình, khi người tóc trắng nhìn thấy người tóc đen, ông đã rất tức giận.
Trưởng thôn tức giận chống gậy ba toong xuống đất nói: “Tư Nhất, nhất định phải điều tra thật kĩ, để xem ai là người muốn hãm hại Tam Thất.”
Ngu Tư Nhất gật đầu.
Dân làng xung quanh quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Nhìn tình hình này, có lẽ sớm đã bị yêu quái ở trên núi hút khô máu rồi.”
“Đúng thế, đúng thế. Đây không phải chính là xác khô mà trên TV nói đến hay sao? Không lẽ Tam Thất đã đụng đến thứ gì đó không nên đụng vào rồi.”
“Tại sao Sơn Thần đại nhân không bảo vệ cậu ta?”
“Không biết nữa. Cũng có thể là vì… Trên thế giới này, từ lâu đã không còn tồn tại Sơn Thần đại nhân rồi.”
Những người đến nói đến chuyện rất khéo lẻo uyển chuyển để đề cập đến việc có lẽ trên thế gian này vốn chẳng tồn tại cái gọi là Sơn Thần, giờ đây họ đang bắt đầu đặt câu hỏi về sự tồn tại của Sơn Thần.
Ôn Xuân cau mày, anh nhìn thiếu nữ không vướng chút bụi trần bên cạnh mình, đôi mắt lãnh đạm trong sáng, trong lòng anh có chút không hiểu nổi chính mình liệu đang bị hấp dẫn bởi thứ gì.
Trong mắt anh hiện lên một tia do dự còn xanh hơn rừng cây mùa hạ mà chính anh cũng không nhận ra .
Các tín đồ biến mất, các vị thần sụp đổ. Trên đời này bất kể thứ gì cũng không thể thoát khỏi cái chết, kể cả các vị thần.
Ngu Tịch một bên cố giữ cho mọi người giữ im lặng, một bên hét lớn: “Mọi người im lặng, tôi đã báo cảnh sát rồi. Một tiếng nữa bọn họ sẽ đến, vậy nên xin mọi người đừng ai rời khỏi đây! ! !”
Ngu Tịch bị giọng nói của người đàn ông kia thu hút, không ngờ đến vậy mà lại có thể nhìn thấy một cảnh tượng chấn kinh.
Luồng khói màu đen xung quanh cơ thể của Ngu Tam Thất đang hướng về một phía, nhìn dọc theo hướng đó, Ngu Tịch có thể nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc, đó là Ngu Tư Nhất.
Những con nhộng màu đen đang bu lít nhít trên người của Ngu Tư Nhất, số lượng con nhộng đang ngày càng tăng lên đến mức mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Ôn Xuân cũng đã nhìn thấy, trong mắt hiện lên tia không vui, anh phất tay một cái, toàn bộ luồng khói đen đều tan biến.
Ngu Tư Nhất đang cố gắng giữ im lặng không biết tại sao tự dưng lại cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, tai mắt đều trở nên tinh tường rõ ràng hơn.
Ngu Tịch qua khoé mắt liếc nhìn đến khuôn mặt đầy kinh hãi ở phía đằng kia.
Ngu Lão Ngũ run rẩy đứng ở trong góc, anh ta liên tục cắn lấy ngón trỏ của mình, đôi mắt đỏ bừng, có lẽ là sắp phát điên đến nơi rồi.
“Người đàn ông này có vấn đề.” Ngu Tịch nhìn Ngu Lão Ngũ nói lớn, Ôn Xuân dựa theo ánh mắt của Ngu Tịch nhìn sang, đó chính là người đàn ông ở trong bữa tiệc rượu tối hôm qua.
Đôi môi mỏng của anh hơi hé mở, lông mày hơi nhướng lên, anh phe phẩy chiếc quạt bạch ngọc, giống như một vị thiếu gia tuấn tú nói: “Xem ra hắn biết không ít chuyện.”
“Anh đã nhìn thấy cái gì rồi?” Một âm thanh lạnh lẽo như tiếng sấm truyền vào tai Ngu Lão Ngũ, hắn giật mình quay đầu lại.
Thấy người đó là một mĩ nhân xinh đẹp lạnh lùng, hắn không những không thả lỏng mà ngược lại còn thấy càng căng thẳng hơn.
Hắn sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, Ngu Tịch thấy tinh thần của hắn không ổn định, sợ rằng hắn sẽ làm ra những việc khó kiểm soát. Bằng một cái phất tay, ngay lập tức có một kết giới vô hình xuất hiện, ngăn cách bọn họ với những người khác đang có mặt ở đây.
Thấy Ngu Lão Ngu không còn phản ứng mạnh như lúc đầu nữa, cô lên tiếng hỏi: “Tại sao anh lại nói Ngu Lão Lục là yêu quái, anh nhìn thấy thứ hại chết Ngu Tam Thất rồi đúng không, có phải anh đã biết được chuyện gì đó rồi đúng không?”
Cảm xúc của Ngu Lão Ngũ đã dần ổn định trở lại, nhờ vậy mà anh cũng trở nên lý trí hơn, nhìn cô gái thần bí khó đoán trước mặt, trong lòng càng cảm thấy lo lắng gấp bội, đây quả là một kẻ có siêu năng lực, nhưng mà anh… anh…
“Không nói sao, vậy thì dùng hắn để lấp núi đi.” Giọng nam ôn nhuận như ngọc truyền đến, nhưng lời nói ra lại khiến người ta phải rùng mình.
Ngu Lão Ngũ nhìn đến người đàn ông phát ra giọng nói kia, đáy mắt anh ta toát ra tia lạnh lẽo vô cảm, cả người hắn run lên, hắn biết người đàn ông này không hề nói đùa.
Ngu Lão Ngũ cúi thấp đầu, bộ dạng vô cùng đau đớn cùng với sự hối hận muộn màng, hắn nói: “Tại sao lúc đó tôi lại bị quỷ ám cơ chứ!”
Ngu Lão Ngũ đấm ngực dậm chân, vừa ôm mặt khóc vừa kể lại tình hình sự việc.
Ngu Lão Ngũ và Ngu Lão Lục là anh em họ, cũng là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ. Thời gian cứ thế trôi qua, cả hai cũng đều đã ngoài bốn mươi, đều đã sớm thành gia lập thất.
Chi phí để nuôi dưỡng một đứa trẻ thật sự rất tốn kém. Ngu Lão Lục và các con của mình cũng đều rất vất cả, cả hai anh em đều đã đỗ đại học, cũng từ đó mà tiền học phí đã sớm trở thành ngọn núi lớn bất di bất dịch trong lòng người cha.
Hai người quanh năm đều chỉ làm việc tại công trường, đồng lương ít ỏi chỉ vừa đủ để lo cho con cái sống qua ngày.
Vào ngày lễ Sơn Thân hàng năm, bọn họ đều nhanh chóng trở về từ Liễu Châu, cả hai đều là những người chịu thương chịu khó, vậy nên bọn họ không cho phép mình được nghỉ ngơi.
Vốn nghĩ rằng sẽ lên sau núi để hái một ít cây dược liệu đem bán lấy tiền, không nghĩ tới cả hai lại tìm thấy một cây Huyết Linh Chi có mùi hương rất lạ.
Nó to sơn so với bàn tay của người trưởng thành, mặc dù chưa từng nhìn thấy nhiều những thứ như này trên thế giới nhưng bọn họ đều dám chắc đây chính là một thứ vô cùng quý giá.
Ngu Lão Ngũ vừa hái cây Huyết Linh Chi xuống thì liền cảm thấy có gì không đúng lắm, cả người hắn trở nên nóng ran đến mức khó chịu, ý thức dần trở nên mơ hồ, sát khí trong người càng ngày càng trở nên nồng đậm.
Đợi đến khi Lão Ngũ tỉnh lại, đã thấy có một người đang nằm ở bên cạnh mình, à không đúng, đó có lẽ nên gọi là một xác chết đã bị chặt đầu mới đúng.
Lại nhìn đến đôi bàn tay đẫm máu của mình, hắn còn có thể không hiểu sao.
Hắn giết Lão Lục rồi.
Nói đến đây, Ngu Lão Ngũ càng trở nên đau lòng, hai hàng trước mắt lăn dài trên đôi gò má nhăn nheo và tái nhợt: “Chúng tôi vốn muốn đợi khi con trai chúng tôi tốt nghiệp đại học thì sẽ cùng nhau về quê làm ruộng. Không ngờ mọi chuyện lại thành như thế này.”
Ngu Lão Ngũ sợ hãi bỏ chạy, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, hắn lại quay lại chôn cất Ngu Lão Lục một cách cẩn thận.
Về cây Huyết Linh Chi kì quái kia, Ngu Lão Lục cũng không biết bây giờ nó đang ở đâu, bởi vì ngay sau khi hắn tỉnh dậy thì đã không còn nhìn thấy nó rồi.
Ngày hôm sau, hắn đi tới lễ Sơn Thần, không nghĩ tới ở đây sẽ lại một lần nữa gặp được Lão Lục, việc này doạ hắn sợ tới mức không nói nên lời.
“Chuyện gì đã xảy ra với Ngu Tam Thất?” Ngu Tịch không lòng vòng mà hỏi thẳng vào vấn đề.
Ngu Lão Ngũ tiếp tục kể tiếp những chuyện xảy ra phía sau.
Sau khi trưởng thôn ngừng truy hỏi, Ngu Lão Ngũ vô cùng sợ hãi, hắn vội vã chạy ra sân sau cầu xin Sơn Thần hãy bảo vệ mình.
Không ngờ là Ngu Tam Thất vậy mà đã ở sau lưng và nghe được toàn bộ lời thú nhận của hắn với Sơn Thần, sau một hồi châm biếm, Ngu Tam Thất lấy đó làm cái cớ ép Ngu Lão Ngũ phải làm mọi việc cho mình.
Sau khi Ngu Lão Ngũ đồng ý, Ngu Tam Thất liền đắc ý rời đi.
“Tôi không biết những chuyện đã xảy ra sau đó. Bởi vì sau khi rời khỏi chỗ của Sơn Thần, tôi và Ngu Tam Thất mỗi người tự đi một hướng khác nhau.” Ngu Lão Ngũ thật thà nói.
Ngu Tịch nhìn Ngu Lão Ngũ nghiêm túc nói ra hai từ: “Cảm ơn!”
Ngu Lão Ngũ nghe thế thì vừa mừng vừa lo, liên tục xua tay, trong lòng âm thầm đánh giá, cô gái này là người có tu vi, nói không chừng thì đây chính là Sơn Thần đại nhân.
Nghĩ tới đây, hắn nhíu mày, cung kính hành lễ với Ngu Tịch và Ôn Xuân: “Hai vị tiên nhân.”
Ngu Tịch vội vàng cắt lời hắn, cô nói: “Anh cứ gọi tôi là “đạo trưởng” là được rồi.”
Giữa người và thần vốn dĩ có sự khác biệt, vậy nên không phải tước vị nào cũng có thể tùy tiện gọi. Nếu như không có thần ở bên cạnh, có lẽ Ngu Tịch cũng sẽ chẳng quan tâm đến việc người kia gọi mình là gì, nhưng ở bên cạnh có thần, vậy thì chuyện gì cũng phải phân biệt rạch ròi rõ ràng.
“Tiên nhân, đạo trưởng, vậy tôi phải làm gì với Lão Lục đây! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngu Lão Ngũ cuối cùng cũng nói ra những thắc mắc trong lòng mình bấy lâu, chân tướng ở đây là gì, rốt cuộc thì đâu mới là sự thật.
Ngu Tịch lắc đầu, “Mọi việc vẫn chưa được rõ ràng. Bây giờ anh có thể dẫn chúng tôi đi đến chỗ mà các anh đã tìm thấy cây Huyết Linh Chi đó được không?”
Ngu Lão Ngũ gật đầu đồng ý, hắn ta nhanh chóng đi trước dẫn đường, nghĩ đến những lời lúc nãy mà mình mới nói, trong lòng càng chấn kinh hơn, vừa rồi, đạo trưởng đã phủ nhận thân phận của mình, nhưng người đàn ông kia thì không. Vậy thì có lẽ anh ta thật sự chính là thần tiên.
Ngu Lão Ngũ nghĩ tới vấn đề này cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp, vị thần vẫn luôn tồn tại ở ngôi làng Ngu Gia bọn họ là ai, không phải chỉ có Sơn Thần thôi sao. Nói không chừng hắn đã gặp được vị Sơn Thần đại nhân trong truyền thuyết.
Nghĩ tới đây, Ngu Lão Ngũ cảm thấy cuộc đời mình bỗng dưng trở nên thật viên mãn.
Tới khi đến được con đường quen thuộc, tinh thần Lão Ngũ có chút hoảng loạn, như thể hắn đang nhớ tới những việc đã xảy ra vào ngày hôm đó.
Ngu Tịch vừa đi vừa quan sát xung quanh, phía trước vẫn là đường lớn đi tiếp nữa ra phía sau có lẽ sẽ là các phiến đá nhỏ, cây cối xanh tươi che khuất hết ánh nắng khiến cho người ta cảm thấy nơi này rất ngột ngạt, những phiến đá rải rác dưới chân trông cũng rất kì lạ, Ngu Tịch biết đây chính là trận pháp.
“Các anh thật sự là đi qua chỗ này mà tìm thấy Huyết Linh Chi sao?” Ngu Tịch nhìn phiến đá trên mặt đất hỏi, bình thường những trận pháp như thế này thường được dùng để tránh cho người khác phát hiện ra, không biết đây thuộc loại trận pháp nào.
Ngu Lão Ngũ gật đầu nói, “Đúng vậy, chính là ở chỗ này. Tôi và Lão Lục bị một mùi hương thu hút nên vô tình tìm đến đây. Tôi sống ở trên núi hơn bốn mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên biết đến con đường mòn này.”
Ôn Xuân cầm quạt đi sau hai người cười lạnh: “Đương nhiên là các người sẽ không phát hiện ra rồi, ở đây có người bố trí trận pháp.”
“Trận pháp này không giống với trận pháp che mắt bình thường.” Ngu Tịch ngồi xổm xuống, dùng tay chạm vào những phiến đá ở dưới chân.



