Họa phúc khôn lường
“Tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ. Xem ra là trận pháp đã được cải tiến.” Ôn Xuân bình tĩnh nói.
Ngu Tịch phát động linh lực, một trận pháp phát sáng bay lên trời.
Ngu Tịch nhìn hoa văn rườm rà: “Là Dẫn Linh trận và Ẩn nấp trận kết hợp cải tiến.”
Trình độ trận pháp của người này rất cao siêu.
Ôn Xuân phe phẩy quạt gật đầu, anh vung quạt lên, trận pháp vỡ vụn, lộ ra bộ mặt vốn có.
Ánh mặt trời chiếu xuống, ở giữa là một thạch đài phủ đầy màu đỏ của máu, trên thạch đài còn có một chỗ trống hình tròn, xem ra là đây là nơi trú ẩn của Huyết Linh Chi, trên mặt đất vết máu loang lổ, máu tươi đầm đìa, dưới thạch đài nằm lay lóc mấy chục cỗ thi thể của dã thú, thậm chí còn có những cỗ thi thể đã thối rữa thành xương trắng.
Ngu Tịch ngửi mùi hương còn sót lại trong không khí, nhíu mày nói: “Nó đã thành thục. Những thi thể này chính là bị Dẫn Linh trận hấp dẫn mà đến, khi tu vi của nó không đạt tới một trình độ nhất định, Ẩn nấp trận sẽ bảo vệ nó. Phòng ngừa nó bị sinh vật khác ăn nhầm, đợi tu vi của nó đạt tới mức có thể phá tan trói buộc của Ẩn nấp trận, nó sẽ dựa vào cắn nuốt sinh linh để nhanh chóng tăng trưởng tu vi.”
Việc này khó ăn đây, Huyết Linh Chi trưởng thành công lực tăng nhiều, xem ra, nó cũng là một loại ăn tạp, nếu để nó xuất thế chắc chắn sẽ mang đến tai hoạ cho dân chúng.
Ôn Xuân cười lạnh nói: “Lớn lên trên địa bàn của ta quả thực là tìm chết.”
Anh chỉ ngủ say năm trăm năm, những người này coi như anh đã chết sao? Ôn Xuân anh cũng không phải là người dễ chọc.
Ngu lão Ngũ nghe như lọt vào sương mù, anh do dự nửa ngày, vẫn hạ quyết tâm hỏi: “Tiên nhân, đạo trưởng, Ngu lão Lục, cậu ấy…… còn có thể cứu sao?”
Ngu Tịch nghe xong, trầm mặc thật lâu, “Nén bi thương, người chết không thể sống lại. Theo như lời anh nói, anh ta nếu đầu đã lìa khỏi cổ, thì tỉ lệ sống sót là rất thấp.”
Ngu lão Ngũ nghe xong, thân thể rã rời, đứng cũng không vững suýt nữa thì ngã sấp xuống, anh ta cười khổ: “Mọi chuyện giống như mơ vậy.”
Cuối cùng thì đây là Trang Chu Mộng Điệp, hay là Điệp Mộng Trang Chu?
Ngu Tịch hướng thạch đài đi đến, tay phải dẫn quyết, tay trái hóa phù, mọi người không rõ nguyên do, cô ngoắc ngón út một cái, một sợi tơ màu vàng nhạt trong suốt xuất hiện ở trước mặt mọi người, “Đây là thuật Tỏa Định, hạ thuật này, bất luận nó đang ở chân trời góc biển nào, tôi cũng đều có thể tìm được nó.”
Mọi người theo Ngu Tịch lại một lần nữa về tới miếu Sơn Thần đi tới trước mặt một người.
Không thể nói là người, phải nói là quái vật hình người.
Ánh trăng lung linh huyền ảo, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, nhưng bởi vì một vụ án mạng mà tất cả đều ở lại thần miếu trên núi, miếu thờ vắng vẻ trước kia hiện tại ồn ào náo nhiệt, ở một góc thanh nhàn, bên cạnh giếng sau miếu, một người đứng ở bên cạnh giếng, đang vươn một cái xúc tu màu đỏ như máu tham lam mút nước suối trong suốt.
Mặt Ôn Xuân trong nháy mắt liền trầm xuống, anh thật vất vả mới lấy được nước suối từ trên trời rơi xuống, vậy mà giờ lại bị một con linh chi nhỏ làm bẩn.
Anh vung quạt, sau đó người đàn ông ngay lập tức bay ra ngoài và đập mạnh vào tường.
Khuôn mặt Ngu lão Lục trong nháy mắt vỡ tan, giống như một chiếc mặt nạ vỡ nát, lộ ra bản thể của Huyết Linh Chi, bên trong các mạch máu màu đỏ đang không ngừng hô hấp nhảy lên, nó hung ác nhìn người đang đi tới, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén, vô số xúc tu cực lớn từ trên thân thể Ngu lão Lục tuôn ra, chúng nó dừng ở giữa không trung, cao bốn năm mét, giương nanh múa vuốt, trương dương đắc ý nhìn mọi người.
Một xúc tu dùng tốc độ cực nhanh đâm về phía Ngu lão Ngũ, quả hồng phải chọn quả mềm bóp trước, Huyết Linh Chi rất thấu hiểu đạo lý này.
Nếu Ngu lão Ngũ thường xuyên lướt tiktok, anh ấy sẽ nghĩ đến một câu: “Mẹ kiếp, tao phục mày rồi đấy.”
Xúc tu nhanh như chớp này đánh úp về phía anh ta, anh căn bản không có năng lực phản kháng, chỉ trong vòng 0,008 giây, Ngu lão Ngũ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nhưng không có đau đớn trong tưởng tượng xuất hiện, anh ta chậm rãi mở mắt, dưới ánh trăng sáng tỏ, mái tóc đen của thiếu nữ tung bay, cô lấy khí làm kiếm, bay lên trời, thật mạnh chặt đứt một xúc tu dài một mét.
Ngu lão Ngũ thề cảnh tượng này, đời này hắn cũng không quên được, quá đẹp.
Không đợi anh kịp phản ứng, Ngu Tịch vung linh kiếm xoạt xoạt vài cái, Huyết Linh Chi ầm ầm ngã xuống đất, để lại những mảnh vụn đầy đất.
Ngu lão Ngũ nhặt lên một khối đau lòng không thôi, nước mắt anh lã chã: “Lão Lục, là anh xin lỗi em. Là anh không chăm sóc tốt cho em.”
Ngu Tịch nhìn hai cảnh sát mặc thường phục, theo cô hiểu rõ về quy tắc của thế giới này, mặc kệ nguyên nhân gì giết người đều sẽ ngồi tù, tình tiết càng nghiêm trọng thì thời gian càng dài. Nếu hiện tại Ngu lão Ngũ vào tù, thì hai mạng người này đều biến thành là anh ấy giết, không cách khoa học nào có thể giúp được, cô mím môi, đang suy nghĩ cách giải quyết, liền nhìn thấy một đôi mắt nghiêm túc nhìn cô.
Người tới mặc một bộ quần áo đơn giản, dáng người cao lớn, ngăm đen nhanh nhẹn, dũng mãnh, tóc đen thẳng đứng, đôi mắt to ở dưới lông mày rậm lấp lánh phát sáng, khuôn mặt vuông chữ điền biểu hiện người tới là một người cương trực công chính, anh sải bước cấp tốc chạy tới, lồng ngực rộng lớn, quanh thân lộ ra một cỗ uy nghiêm khí phách.
Anh chính là người thừa kế đời thứ 38 của Huyền môn Lâm Thiếu Huy, chuyện này thật trùng hợp. Anh vừa bởi vì một nhiệm vụ bị điều đến cái vùng khỉ ho cò gáy này, nghe nói người sống ở trên ngọn núi này rất sùng tín Sơn Thần, anh vốn dĩ rất có hứng thú đến tìm hiểu chuyện này, không ngờ trùng hợp, trên núi xuất hiện một vụ án mạng, nên anh liền tới miếu Sơn thần, nơi này linh khí nồng đậm, chắc hẳn có chỗ huyền diệu khó giải thích. Hoặc là sơn thần cũng không phải chuyện bịa đặt, anh nhìn cỗ thi thể, suy đoán ở đây có yêu quái làm ác, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy gì.
Bận rộn cả ngày, anh liền ở tiền viện nghỉ ngơi chốc lát, không nghĩ tới được nhìn một màn như vậy.
Lâm Thiếu Huy kích động, cô gái trước mặt này xử lý tinh quái thật dễ dàng, chẳng lẽ cô chính là sơn thần?
Anh nhanh chóng chạy tới, chỉ muốn gặp Thần Minh trong truyền thuyết. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Ngu Tịch nhìn Lâm Thiếu Huy, người tới khuôn mặt chính trực, tiền đồ vô lượng, trên người loáng thoáng còn có kim quang thoáng hiện, là đồng nghiệp, Ngu Tịch nhìn anh ta, lại quay đầu nhìn Ngu lão Ngũ , môi đỏ khẽ mở, đây chính là mệnh đi.
Lâm Thiếu Huy cung kính đi tới trước mặt mọi người, nhìn xác chết đầy đất, sắc mặt anh vẫn như thường, khom lưng cúi đầu cung kính nói với Ngu Tịch: “Tiền bối.”
Ngu Tịch gật đầu, cô phất ống tay áo, nói ngắn gọn: “Anh ta bị một đóa Huyết Linh Chi ngàn năm nhập vào người. Người trong viện kia là bị Linh Chi giết. Còn người trên mặt đất…”
Ngu Tịch cũng không nói tiếp, Ngu lão Ngũ nhìn cảnh sát, ánh mắt sắc bén toàn thân run rẩy, vẫn dũng cảm đứng ra nói: “Cảnh sát người là do tôi giết.”
Lâm Thiếu Huy vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm. (Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị) Nói rõ chuyện xảy ra ngày hôm nay cho tôi biết.”
Ngu lão Ngũ một năm một mười nói.
“Cảnh sát, tôi thật sự không cố ý. Tôi và lão Lục còn có một đứa em học đại học, nếu tôi và lão Lục đều không có. Đám nhỏ phải làm sao bây giờ!” Ngu lão Ngũ kích động kéo tay Lâm Thiếu Huy khóc lóc kể lể.
Ánh mắt cảnh giác của Lâm Thiếu Huy cũng dần dần tiêu tán, anh vỗ vỗ thân thể run rẩy không ngừng của Ngu lão Ngũ, còn có “Anh về nhà trước, chờ thông báo của chúng tôi. Chuyện này sẽ có bộ phận chuyên môn đến xử lý, không cần lo lắng.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Ngu Tịch cùng Ôn Xuân đã sớm biến mất tại chỗ.
Ngu Tịch nhìn người nhà đang lo lắng tìm kiếm mình, chẳng biết tại sao, Ngu Tịch vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, trong lòng có chút phiền muộn.
Cô đứng ở cửa do dự.
“Làm sao vậy? Cô đang sợ hãi.” Ôn Xuân ở bên cạnh cô, cảm thấy tâm trạng của cô khác thường, lên tiếng hỏi.
Ngu Tịch cắn cắn môi, ánh mắt không còn dửng dưng như trước nữa: “Không phải sợ hãi. Là…… Tôi không phải…… Không biết nên nói cái gì.”
“Đồ đi trộm chung quy là đồ đi trộm, mãi mãi không phải đồ của mình.” Ngu Tịch thở dài.
Ôn Xuân hỏi ngược lại: “ Cô làm sao biết, thứ này không phải của cô?”
“Cái này làm sao có thể là đồ của tôi được.” Ngu Tịch cười khổ, cô đến từ 300 năm trước, làm sao có thể cùng hiện tại Cố Hải Yến là người một nhà được.
Ôn Xuân thu hồi quạt, sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói: “Lúc ấy, tôi ngủ mơ mơ màng màng. Không cẩn thận phất phất tay, ai biết, trên núi vừa vặn có hai người phụ nữ có thai. Lần đó, làm hồn phách hai người bọn họ đều chấn bay. Trong lúc mơ mơ màng màng tôi làm cho hai người hồi hồn, không nghĩ tới lại đem đứa bé thả nhầm.”
Đên Ngu Tịch có kiến thức rộng rãi cũng giật giật khóe miệng, Sơn Thần này cũng quá không đáng tin cậy. Người như vậy làm thần tiên, thiên hạ chắc sẽ đại loạn.
Ôn Xuân tiếp tục nói: “Hồn phách của đứa bé vốn yếu ớt, tôi cũng không tiện điều động pháp lực đem hai người đổi lại. Chờ bọn họ sinh ra, tôi lại đổi lại cũng không muộn. Không nghĩ tới, trong đó có một đứa trẻ linh cảm quá mạnh mẽ, không chỉ thân thể cùng linh hồn có độ tương thích quá cao, còn không cho phép nguyên chủ nhân xuyên vào. Tôi cũng không có cách nào đành mạnh mẽ rút ra hồn phách của cô ấy, đem hồn phách nguyên bản thả trở về. Sau đó, thiên lôi ầm ầm đánh xuống, tôi liền lâm vào ngủ say. Trước đó tôi chỉ kịp thu thập một luồng hồn phách của cô ấy nhập thể.”
Ngu Tịch hừ lạnh một tiếng, nói ra chân tướng sự tình: “Anh và đứa bé cùng nhau bị thiên lôi đánh xuống, mặc dù anh hao hết thần lực để bảo vệ đứa bé. Nhưng dù gì thì đứa bé vẫn còn quá nhỏ, nên hồn phách bị phân tán. Anh chỉ kịp lưu lại một hồn một phách, linh tuệ trong tam hồn bảy phách của cô ấy.”
Ôn Xuân cười khổ: “Cô nói đúng.”
Ngu Tịch cụp mắt, làm cho người khác không thấy rõ suy nghĩ lúc này của cô: “Sư phụ nói tôi thiếu một hồn một phách, trời sinh vô tình. Lại vì vậy mà sống không quá 25 tuổi. Tôi đã từng nỗ lực tìm kiếm hồn phách của mình, không nghĩ tới vào ngày này ba trăm năm sau, người luôn oán trời đất bất công như tôi, lại chưa từng nghĩ tới, ông trời vẫn luôn đối xử khoan dung độ lượng với tôi.”
Ôn Xuân không nói tiếp, anh cúi đầu, lông mi thật dài như được chuốt từng cái một, đôi mắt xanh ngọc bị áy náy phủ kín, anh xót xa nói một câu: “ Tôi xin lỗi.”
Thần linh cao tại thượng hướng thiếu nữ người phàm cúi đầu.
Ngu Tịch ngược lại rất rộng rãi, cô khoát tay áo, thản nhiên nói: “Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Họa phúc khôn lường. Tôi còn phải cảm ơn anh, để cho tôi có được một quá khứ không tầm thường như vậy.”
Kim quang đại hiện, hồn phách trở về vị trí cũ.
Ngu Tịch lại một lần nữa mở mắt, đôi mắt đã từng giống như vạn năm không tan hàn băng nay cuối cùng cũng có được cảm xúc thuộc về loài người, giống như hồ nước xanh thẳm vô ngần.
Cô là ba trăm năm trước kinh thế tuyệt diễn thiên tài thiếu niên, cũng là thế kỷ 21 thiếu nữ Ngu Tịch.
Bọn họ vốn là một người.
Ngu Tịch ngẩng đầu nhìn trời, dưới bầu trời xanh thẳm, một vầng trăng sáng treo cao, đầy sao, hết thảy như thường.



