Skip to main content

Trang chủ Thiên Kim Giả Nổi Tiếng Nhờ Phát Sóng Trực Tiếp Huyền Học Chương 10: Nguyền rủa

Chương 10: Nguyền rủa

12:01 chiều – 12/07/2025

Ngu lão Ngũ kỳ lạ
“Nực cười, chính anh làm ầm ở đó, làm cho toàn bộ người trong thôn đều không được yên bình, tôi nói chút thì làm sao? Tại sao không cho tôi nói?” Ngu Tam Thất nói xong liền thổi một tiếng huýt sáo, anh là kiểu người thích hóng drama, ở đâu có drama là ở đó có anh.
Trong mắt Ngu Tư hiện lên sự tức giận, Ngu Tam Thất, tên này từ nhỏ đã không hợp, anh xắn tay áo lên đang chuẩn bị phát lực.
Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên: “Ồn ào như vậy làm gì, không biết hôm nay là lễ Sơn Thần sao?”
Mọi người nghe tiếng mà lui ra, nhường đường cho người tới.
Chỉ thấy lão thôn trưởng cau mày, nghiêm mặt, chống gậy nổi giận đùng đùng đi tới, hai người đang cãi vã nhìn thấy thôn trưởng giận dữ nhìn bọn họ đều ngoan ngoãn cúi đầu đứng tại chỗ, rụt rè gọi một tiếng: “Bác trưởng thôn.”
“Trong mắt các cậu còn có bác trưởng thôn này không! Tôi nói các cậu đều ba bốn mươi tuổi rồi, còn giống đứa con nít bảy tám tuổi giống nhau ầm ĩ náo loạn. Ngu Tư Nhất, Ngu Tam Thất, các cậu thật đúng là càng sống càng không bằng một đứa trẻ mà!” Lão trưởng thôn cầm quải trượng nặng nề nện trên mặt đất, thanh âm nặng nề sợ tới mức hai người run rẩy.
Ngu Tam Thất là một người thông minh, vừa nghĩ tới bản thân đã ba bốn mươi tuổi rồi mà về nhà còn bị lão cha dùng gậy đánh mông, thật sự là mất mặt ném đến nhà bà ngoại.
Theo tầm mắt, anh nhìn lướt qua Ngu lão ngũ đang hồn ở trên mây, giải chuông này còn cần người buộc chuông, anh ta là sao có thể đứng ngoài cuộc được?
Ngu Tam Thất híp mắt, vừa giúp lão trưởng thôn đấm vai, vừa lấy băng ghế cho lão trưởng thôn ngồi, chờ sắc mặt trưởng thôn hòa hoãn xuống, Ngu Tam Thất lúc này mới khóc lóc kể lể ủy khuất của mình: “Bác à, bác đây là hiểu lầm cháu mất rồi. Vừa rồi cháu nghe thấy trong yến hội Ngu lão ngũ lớn tiếng kêu cứu mạng, liền vội vàng chạy tới, nghĩ chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả thấy Ngu lão ngũ thần thần thao thao, cháu liền đứng ra khuyên giải cậu ta vài câu, hôm nay là lễ Sơn Thần, gọi cái quỷ làm gì á! Thật là xui xẻo! Không ngờ Tư Nhất cũng ở đó. Bác cũng là biết Tam Thất cùng Tư Nhất bình thường hay đánh nhau, liền nói thêm vài câu. Bác, Tam Thất biết sai rồi, mong bác tha thứ cho cháu.”
Lão trưởng thôn thấy biểu cảm Ngu Tư Nhất có chút không phục nhưng cũng không nói gì thêm liền biết Ngu Tam Thất là nói thật.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh, chính là tính tình không được kiên định. Lúc nào nên nói gì lúc nào không nên nói gì, trong lòng Ngu Tam Thất đều biết hết.
Lão thôn trưởng nhìn thoáng qua Ngu Tư Nhất liền biết anh ta nhất định là không phục, trong lòng thở dài, Tư Nhất tính tình kiên định chính là không thông minh, vị trí thôn trưởng tương lai này, xem ra vẫn phải cần ông già này suy xét thêm.
Suy nghĩ thoáng qua, lão trưởng thôn nhấp một ngụm trà Ngu Tam Thất đưa tới, theo thang Tam Thất đưa tới hỏi: “Nếu sự tình bắt đầu từ Ngu lão Ngũ, vậy Ngu lão Ngũ đâu?”
Ngu Tam Thất vuốt mặt cười không nói gì, lão trưởng thôn vì thế nhìn về phía Ngu Tư Nhất, Ngu Tứ Nhất tiến lên một bước nói: “Bác, cháu biết cũng không nhiều. Lúc cháu tới Ngu lão Ngũ ở nơi đó chỉ vào Ngu lão Lục la lớn: ‘Quỷ! Quỷ!’ Cháu chỉ biết được nhiều như vậy, còn chưa kịp hỏi, Ngu Tam Thất đã tới.”
“Được rồi, Ngu lão Ngũ tự trình bày đi.” Lão trưởng thôn nhìn về phía Ngu lão ngũ vẫn đang trốn ở phía sau Ngu Tư sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy.
Ngu lão Ngũ thấy trưởng thôn gọi mình, sắc mặt anh ta càng thêm tái nhợt, môi không có một tia huyết sắc nào, trong lòng anh vô cùng khủng hoảng, toàn thân run rẩy, anh cố gắng giữ tinh thần, cố gắng che dấu cảm xúc của mình, nở một nụ cười mếu náo nói: “Trưởng thôn cháu không sao, chính là…… Chính là…… Cháu chỉ là thấy lão Lục nên hơi kích động chút thôi ạ.”
Nói xong, anh liếc về phía lão Lục đang ngồi ở trên bàn tiệc vẻ mặt hoang mang khó hiểu, chỉ liếc vài giây, mồ hôi cũng đã chảy ướt đẫm.
Rõ ràng anh tận mắt nhìn thấy lão Lục tắt thở, đầu một nơi, thân một nẻo. Sao có thể như vậy được! Chuyện này làm sao có thể xảy ra được, làm sao anh ta có thể lành lặn ngồi ở chỗ này được!
Thôn trưởng rõ ràng không tin lời nói bậy bạ của anh ta, nhìn người này sợ tới mức run rẩy đổ mồ hôi lạnh, vậy mà còn nói không có chuyện gì, phải nhớ hôm nay là lễ Sơn Thần, nên nếu là chuyện nhỏ thì thôi, bỏ qua vậy.
Lúc này, Ngu lão Lục tiến lên vươn tay giữ chặt Ngu lão Ngũ, trong mắt hiện lên mê mang khó hiểu cùng một tia bi thương: “Lão Ngũ, cậu làm sao vậy? Là tôi, lão Lục đây, cậu không nhận ra sao tôi hả?”
Ngu lão Ngũ sợ hãi nhắm mắt đẩy Ngu lão Lục ra, liên tục lui về phía sau, ngồi xổm trên mặt đất ôm mặt sụp đổ nức nở hô: “Đừng tới đây! Biến đi! Đừng tới đây! Quái vật! Quái vật!”
“Tư Nhất cứu tôi với! Tôi không muốn chết!” Anh ta kích động quỳ gối bên chân Ngu Tư Nhất, liều mạng kéo ống quần của anh.
Ngu Tịch ở trong đám người nhìn trò cười này hồi lâu, Ngu lão Lục này thật là kỳ lạ, liếc mắt một cái cùng người bình thường không có gì khác nhau, lại liếc thêm một cái, trên người anh ta lại có vô số linh khí từ trên người anh toát ra.
Một đạo gió mùa hè đánh úp lại, Ngu Tịch quay đầu liền nhìn thấy nam tử tuấn tú đứng ở bên cạnh mình, anh mặc một thân âu phục gọn gàng ngăn nắp, tóc dài, đen như mực phủ ở phía sau, lại phối hợp với một cái quạt xếp ngà voi, ánh mặt trời trong suốt đánh vào khuôn mặt tuấn tú như bạch ngọc của anh, da thịt trắng như tuyết nhìn qua giống như là nửa trong suốt.
Ngu Tịch quét mắt nhìn người chung quanh thấy bọn họ không có quá nhiều phản ứng, liền biết anh đang ẩn thân, Ngu Tịch vừa mới nói: “Sơn thần lão bá…..”
“Ôn Xuân.” Nam nhân lắc quạt nhìn thiếu nữ cười hiền lành, ánh mắt xanh biếc hiện lên một tia uy hiếp.
Ngu Tịch nhanh chóng đổi giọng, cung kính nói: “Ôn Xuân đạo hữu.”
Hiện tại cô còn không có năng lực có thể cùng Sơn Thần phân cao thấp, co được dãn được mới là sinh tồn chi đạo.
Ngu Tịch ân cần thăm hỏ Ôn Xuân xong lại quay đầu nhìn về phía Ngu Lão Lục, cô híp mắt, trong ánh mắt có vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Ôn Xuân theo ánh mắt Ngu Tịch nhìn lại, trên tay lắc quạt đột nhiên ngừng lại, anh cau mày: “Người không phải người, quỷ không phải quỷ, yêu không phải yêu, quái cũng không phải quái. Rất kỳ lạ.”
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, ánh mắt trưởng thôn nghiêm túc, trong mắt hiện lên một tia tức giận, hôm nay chính là lễ Sơn Thần, Ngu lão Ngũ này sao lại không biết điều như vậy!
“Trước miếu Sơn Thần kêu cái gì mà kêu!” Lão trưởng thôn mặt đã sụp xuống, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Ngu lão Ngũ đang chật vật quỳ trên mặt đất.
Ngu Tam Thất nhìn lão thôn trưởng đang tức giận, vội vàng mở miệng: “ Này Lão Lục! Cậu có chuyện gì thì cứ nói với chúng tôi! Cậu ở đây la hét chọc giận Sơn Thần đại nhân thì làm sao bây giờ!”
Ngu lão Lục cúi đầu, môi không ngừng run rẩy, cậu ta vẫn không nói một lời.
“Thôi.” Lão trưởng thôn thấy Ngu lão Lục không muốn nói, cũng lười lãng phí thời gian trên người cậu ta, ông khoát tay gọi Ngu Tam Thất tới: “Ổn định trật tự, chờ một chút chuẩn bị khai tiệc.”
Ngu Tam Thất gật đầu lui ra.
Ngu Tư Nhất ở một bên thần sắc có chút ảm đạm.
Ánh mắt Ngu Tịch nhìn chằm chằm Ngu lão Lục, dưới ánh mặt trời rực rỡ, ba ngọn hồn đèn trên cơ thể của anh ta lúc sáng lúc tối, lúc lớn lúc nhỏ.
“Chị, chị ở đây làm gì vậy! Em tìm chị nãy giờ, mẹ ba ở bàn chỗ kia.” Ngu Tam cũng chính là Ngu Ý Phi kinh hỉ kêu to, cậu ta tìm Ngu Tịch cũng được một lúc rồi.
Ngu Tịch nhìn nụ cười sáng lạn của em trai, cười rộ lên một cái răng nanh đáng yêu, vô cùng chữa khỏi.
Ngu Tịch cao hơn Ngu Ý Phi nửa cái đầu, cô ôn nhu xoa xoa đầu Ngu Ý Phi: “Biết rồi, đi thôi.”
Ôn Xuân ở một bên thấy một cảnh như vậy, chẳng biết vì sao anh đối với tiểu nam hài có chút nhìn không vừa mắt, tay anh phe phẩy quạt càng lúc càng nhanh.
Ngu Tịch đi theo Ngu Ý Phi tới một bàn tiệc, trên bàn tiệc Cố Hải Yến cùng Ngu Hải cũng đã ngồi xuống, Ngu Nhị, Ngu Thanh Vinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại tiếp tục cúi đầu cắn hạt dưa, cậu ta trước sau như một, lạnh lùng nhàn nhạt.
Cố Hải Yến nhìn Ngu Tịch từng bước từng bước đi tới, bà vỗ vỗ ghế nhựa màu đỏ bên cạnh nói: “Tịch Tịch, con đi đâu vậy, lại đậy ngồi bên mẹ.”
Ngu Tịch giải thích sau ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống, bà con họ hàng ở xung quang đều tới, bọn họ một đám giống như là máy rà quét hình người sẽ phát sáng, mọi lúc mọi nơi đều đang tiếp thu tín hiệu drama.
Ngu Tịch im lặng không lên tiếng, im lặng nghe các cô các bác nói chuyện nhà.
Ôn Xuân bay lượn trước mặt cô, anh nhàn nhã nằm nghiêng, một tay cầm nho tím đen trong suốt đưa vào miệng, trên đỉnh đầu quạt bạch ngọc ngà voi tri kỷ hầu hạ, thật là một bộ dáng vui vẻ nhàn nhã.
Ngu Tịch hừ lạnh một tiếng: “Ôn đạo hữu thật đúng là nhàn nhã sung sướng!”
Ôn Xuân hưởng thụ mỹ vị của nho núi híp mắt, một tay đặt ở dưới đầu, mơ hồ không rõ nói: “Làm gì có! Ngu đạo hữu quá khen.”
“Nào, mời Ngu đạo hữu nếm thử vị nho núi, đây chính là vừa mới hái, rất tươi ngon.” Ôn Xuân vươn ngón tay như ngọc đưa cho Ngu Tịch một chùm nho vừa đen vừa sáng.
Sơn Thần này thật là thú vị.
Ngu Tịch vừa định từ chối, một tiếng kêu thảm thiết từ hậu viện truyền đến.
“Chết người rồi!”
Vẻ mặt Ngu Tịch chợt nghiêm túc, chẳng lẽ là Ngu lão Lục làm chuyện xấu.
Trong mắt Ôn Xuân hiện lên một tia quang mang nguy hiểm, những người này cũng quá không nể mặt anh, mặc dù anh có chút lười biếng, nhưng không phải kẻ nào cũng có thể cưỡi ở trên đầu anh tác oai tác phúc.
Bàn tay to vung lên, nho nháy mắt biến mất, quạt ngọc cảm giác đến lửa giận của chủ nhân nhà mình, cẩn thận từng li từng tí đi theo sau Ôn Xuân.
Ngu Tịch đi tới hiện trường, chung quanh biển người tấp nập, nhưng cô vẫn là liếc mắt một cái liền nhìn thấy, không có người, thật sự rất kinh khủng.
Trên mặt đất nằm một người đàn ông, mặc quần áo thường ngày, tuổi đại khái khoảng ba mươi, anh ta tựa vào ghế đá, cúi đầu, toàn thân khô héo, làn da dính chặt vào xương cốt, cả người giống như là bị thứ gì đó hút khô.
Cùng người bình thường nhìn thấy không giống nhau, Ngu Tịch nhìn thấy trên người anh ta có vô số côn trùng nhỏ màu đen lúc nha lúc nhúc xung quang dày đặc tạo thành hắc khí.
“Đây không phải Ngu Tam Thất sao?” trong đám người có người nhận ra thi thể khô héo này, che miệng kinh hô ra tiếng.
Ngu Tịch cẩn thận nhớ lại gương mặt thanh niên phóng đãng buổi sáng, quả thật giống nhau như đúc.
Nguyền rủa!
Trong lúc cô đang cẩn thận suy nghĩ, bên cạnh truyền đến một giọng nam dễ nghe: “Thật hiếm thấy, không nghĩ tới hiện tại còn tồn tại chú pháp sư.”
Ngu Tịch nói tiếp: “Đúng vậy. Tôi từng nghĩ bọn họ đã biến mất trong dòng chảy của lịch sử, nhưng không ngờ hôm nay lại có thể gặp được.”
Ôn Xuân cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, lông mày cong cong, má hơi phiếm hồng, sống mũi thẳng thanh tú, rõ ràng chỉ là một mỹ nhân nhan sắc bình thường, lại bởi vì khí chất trong trẻo, lạnh lùng của mình, làm tăng thêm khí chất thanh lãnh của cô, giống như Thiên Sơn Tuyết Liên chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn.
“Không ngờ cô lại biết chú pháp sư. Tôi nhớ lần cuối bọn họ xuất hiện là ngàn năm trước.” Ôn Xuân tiến đến trước mặt Ngu Tịch, con ngươi như hắc diệu thạch hiện lên một tia thăm dò.
“Chỉ là đọc qua Bách khoa toàn thư thôi.”