Skip to main content

Trang chủ Minh Hôn Chương 96: Giải cứu

Chương 96: Giải cứu

12:13 chiều – 09/07/2025

“Chúng tôi không sao cả! không biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra mà đám móng vuốt quỷ vây bắt chúng tôi đột nhiên rút lui!” Lạc Hoành Ngạn gãi đầu bối rối nói: “Hơn nữa chị có thấy nước Ám Hà đột nhiên sôi trào không?”
Lạc Hoành Ngạn chỉ vào dòng sông và hỏi.
“Không sao là tốt rồi!”
Tôi tận mắt nhìn thấy đám bàn tay quỷ đều rút lui, có vẻ như cảnh báo nguy hiểm đã được dỡ bỏ, liền nhanh chóng bơi về phía Lạc Uyển Thiên.
“Mau đi thôi!” Thấy tôi đã an toàn, Lạc Uyển Thiên liền thở phào nhẹ nhõm rồi dẫn đầu bơi về phía trước.
Cuối cùng chúng tôi cũng bơi đến chỗ có ánh sáng, cơ thể chúng tôi liền bị nước cuốn đi và mất kiểm soát trôi ra ngoài, cơ thể thuận theo dòng nước mà rơi xuống một hồ nước sâu, tôi bị đẩy đến chóng hết mặt mũi, may mắn là tôi vẫn còn ở trong nước, có lực nổi nâng đỡ cơ thể nên không có bất kỳ thương tích nào.
Sau đó tôi nghe thấy hai tiếng động lớn “rầm” “rầm” lần lượt vang lên, và hai tia nước bắn tung tóe xung quanh tôi. Cuối cùng thì tôi cũng ổn định được cơ thể và thò đầu lên để nhìn kỹ hơn thì thấy cả Lạc Uyển Thiên và Lạc Hoành Ngạn cũng bị cuốn đến đây rồi rơi xuống.
“Mọi người có sao không?” Tôi nhìn họ và hỏi.
“Không sao đâu!” Lạc Hoành Ngạn thò đầu lên lau nước trên mặt: “Hừ, chúng ta thật sự là tìm được đường sống trong chỗ chết!
“Đúng vậy, cuối cùng thì cũng thoát ra rồi!” Lạc Uyển Thiên nói.
Ta ngẩng đầu nhìn thác nước phía trên, mơ hồ nhìn thấy mấy cái đầu lâu trồi lên mặt nước, bọn này chính là những thứ đã truy đuổi chúng tôi. Tuy nhiên chúng có vẻ sợ không dám ra đây, ở đó một lúc rồi lại chìm xuống và bỏ đi.
“Những kẻ đó đã rời đi!” Lạc Hoành Ngạn chỉ tay lên phía trên với vẻ vui mừng.
“Tôi thấy rồi!” Lạc Uyển Thiên gắt gỏng nói: “Mau đi thôi!”
Tôi quay đầu cười với hai người họ, từng người đều nhìn thấy niềm vui trong mắt nhau, cảm giác thật là sung sướng khi thoát khỏi cõi chết!
Lúc này tôi mới có thời gian quan sát xung quanh, đây là một vũng nước nhỏ, dòng Ám Hà từ ngôi mộ cổ chảy xuống vách núi tạo thành dòng thác trắng bạc, dòng nước cuồn cuộn đổ xuống hồ nước nhỏ tạo ra những tiếng gầm thét chói tai. Xung quanh có tiếng chim hót giòn tan, tạo cảm giác như một thung lũng ẩn sâu trong rừng.
“Đây là nơi nào?” Lạc Hoành Ngạn cũng đưa mắt theo tôi mà nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi.
“Chắc là vẫn còn ở trong Nam Sơn, chúng ta…” Lạc Uyển Thiên đang nói thì đột nhiên im bặt.
“Uyển Thiên!” Lạc Hoành Ngạn lo lắng hét lên, tôi vội vàng đi xem thì phát hiện cậu ấy đã ngất đi.
Nghĩ lại thì cậu ấy vốn đã bị thương nặng, có thể cùng chúng tôi chống đỡ, cùng chúng tôi chạy trốn cũng coi như là ý chí kiên cường rồi. Thật ra thì cả tôi và Lạc Hoành Ngạn đều đã mệt mỏi, cả ba người đều đã cạn kiệt thể lực, nếu vừa rồi không có những thứ kia đuổi theo thì e là sẽ rất khó thoát ra khỏi nơi đó.
Lạc Hoành Ngạn cố sức đưa Lạc Uyển Thiên ra khỏi hồ nước, tôi cũng theo sau bò ra ngoài, cả ba người nằm trên mép hồ nước mà thở hổn hển.
Cơ thể tôi càng ngày càng lạnh, cho dù mặt trời chói chang có treo trên cao cũng không thể xua đi cái lạnh đang tụ lại trong người. Hai mắt tôi từ từ nhắm lại, tôi biết trong cổ mộ mình đã hấp thụ quá nhiều âm khí, âm khí trên người đã quá nặng, lần này sợ rằng sẽ khó mà loại bỏ được âm khí.
Chao ôi, chẳng lẽ gặp phải đại nạn ở cổ mộ thì không chết, vậy mà giờ lại vì âm khí xâm nhập cơ thể mà chết sao? Thật không ngờ, tôi lại chết vì cái thân thể tụ âm này!
Chiếc túi nhỏ treo trên ngực tôi từ từ truyền hơi ấm, xua đi chút lạnh giá trên người tôi. Tuy nhiên điều này là chưa đủ, tôi cảm thấy cơ thể mình vẫn lạnh như chết, đối với tôi bây giờ chút ấm áp đó chỉ là muối bỏ biển.
Trong lờ mờ, tôi dường như nhìn thấy một bóng trắng xuất hiện bên cạnh mình. Tôi cố gắng mở mắt ra, cố gắng nhìn người đang tới, trước khi hai mắt khép lại vẫn cảm thấy bóng dáng thật quen thuộc.
“Có phải là Hồng Huyên của tôi đến rồi không? Anh ấy đến đây để cứu tôi sao?” Tôi mơ hồ nghĩ.
“Đồ đàn bà ngốc!” Trong lúc mơ màng, tôi thấy người nào đó đang cúi xuống, chậm rãi phun ra bốn chữ này bên tai tôi.
Chao ôi, không phải Hồng Huyên, sao lại là cái tên nhóc đáng chết này! Tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Dường như tôi chìm vào giấc ngủ một lúc lâu, cho đến khi chính mình có cảm thấy không thể tỉnh lại, nhưng trong cơ thể lại mơ hồ cảm nhận được những thay đổi, khí tức âm khí trên người cũng từ từ được hấp thu, cảm giác ớn lạnh cũng từ từ tiêu tán. Cơ thể tôi bắt đầu nóng lên, ý thức cũng dần hồi phục, tôi muốn mở mắt nhưng lại không còn chút sức lực nào.
Một đôi bàn tay to khong kém phần lạnh lùng nắm chặt lấy tay tôi, âm khí trên người tôi bị đôi tay này hấp thu và rút đi, cuối cùng toàn thân trở lại nhiệt độ bình thường, chỉ có đôi bàn tay là vẫn còn lạnh. Ý thức của tôi cuối cùng cũng tỉnh táo, nhưng tôi chỉ không thể mở mắt.
“Anh Nghiệp, chị Hoa thế nào rồi?” Một giọng nữ trong trẻo và ngọt ngào vang lên bên cạnh tôi.
Đó là Lạc Xảo Vũ! Cô ấy đã cứu tôi? Tôi muốn mở mắt để nhìn cô ấy nhưng lại không thể.
Đôi tay đang nắm lấy tay tôi đột nhiên buông ra: “Âm khí trên người cô ấy đã được thu hết, vết thương cũng đã được xử lý, lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại, cô đi lấy cho cô ấy thứ gì đó để ăn đi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, giọng nói lạnh lùng không chút nhiệt độ, người này là Lạc Hồng Nghiệp.
“Được, tôi đi nấu cháo!”
Giọng của Lạc Xảo Vũ đã biến mất, xung quanh không còn một âm thanh nào nữa, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng người đó vẫn chưa rời đi và hơi thở nhẹ của cậu ta vẫn còn đó.
“Đồ đàn bà ngốc!” Giọng nói của cậu ta đột nhiên tới gần, hơi thở gấp gáp phả vào mặt tôi: “Cô có biết rằng suýt nữa là cô đã chẳng còn mạng mà trở về không?
Trong giọng nói của cậu ta mang theo sự than trách và cả niềm vui tìm được thứ đã mất.
Tôi thầm nghĩ: Chẳng phải chính cậu bảo chúng tôi đi sao, lại còn bày mưu tính kế để hãm hại chúng tôi nữa! Lúc này còn giả vờ là người tốt làm gì!
“Hừ, xem ra là tỉnh rồi!” Hơi thở của cậu ta rời đi: “Có điều hồi phục cũng rất nhanh, còn sức chửi bới người ta thì chắc không sao đâu, đúng là một con gián cứng đầu, đánh thế nào cũng không chết!” Lời nói mỉa mai truyền đến, rồi lại nghe thấy tiếng cậu ta đứng dậy.
“Cậu mới là con gián cứng đầu, cả nhà cậu đều là con gián cứng đầu!” Trong lòng tôi thầm nguyền rủa.
Tôi cố gắng hết sức để mở mắt, nhưng khi nhìn thấy một khuôn mặt ương ngạnh, tôi đột nhiên thất vọng.
“Sao lại dùng khuôn mặt của Hồng Huyên mà lộ ra vẻ coi thường tôi chứ!” Tôi thành thật than thở.
“Đồ ngốc!” Cậu ta xoay người rời đi, không muốn nhìn tôi chút nào.
“Này, tại sao tôi lại ở đây, còn Lạc Uyển Thiên và những người khác thì sao!” Tôi hỏi với theo sau lưng cậu ta, nhưng chỉ kịp thấy cậu ta đã xuyên qua bức tường mà bỏ đi.
Anh chàng này lại không thèm đi cửa thường rồi!
“Ô, chị Hoa, chị tỉnh rồi!” Cửa bị mở ra vang lên tiếng kêu cót két, và giọng nói vui mừng của Lạc Xảo Vũ vang lên.
“Tiểu Vũ!” Tôi chật vật ngồi dậy, Lạc Xảo Vũ vội vàng chạy tới, đặt khay trong tay xuống rồi tiến đến đỡ tôi.
Lúc này tôi mới có cơ hội xem xét căn phòng, ở đây hẳn là Na Lâm, chính là phòng tôi đã ở lần trước.
“Chị Hoa, chị có đói không, em nấu cháo xong rồi, mau ăn thử đi!” Lạc Xảo Vũ bưng một cái bát nhỏ cho tôi ăn.
Tôi cảm kích mỉm cười với cô ấy: “Tiểu Vũ, còn Uyển Thiên và A Ngạn thì sao? Vết thương của họ thế nào rồi?”
Tôi vẫn quan tâm đến sự an toàn của họ, đặc biệt là Lạc Uyển Thiên vốn bị thương nặng.
“Ừm, sau khi em và anh Nghiệp điều trị thì họ đều đã khỏe lại, hai ngày trước họ đã trở về làng rồi!” Lạc Xảo Vũ múc một muỗng cháo, vừa thổi nguội vừa trả lời tôi.