“Hừ, bà rất hối hận vì thật sự không nên dẫn ác linh đến, nếu như biết từ sớm thì lúc đầu bà nên tự mình chấm dứt rồi. Như vậy cũng sẽ không làm hại đến những du hồ và sẽ không liên lụy đến đứa bé mệnh khổ Nhị Nha đó.”
“Bà à, điều này không trách bà được. Đều là vì cháu…”
Lạc Xảo Vũ lắc đầu, giọt nước mắt mơ làm mờ nhòe đi tầm mắt của cô ấy. Cô ấy muốn nhìn thật rõ người bà từ nhỏ đã yêu thương cô ấy, muốn ôm lấy bà ấy, nhưng đáng tiếc điều đó đã trở thành ước mong quá xa vời. Cánh tay của cô ấy xuyên qua cơ thể của bà Vu nữ.
Bà Vu nữ ngước đôi mắt khàn đục lên, nhìn lên ngọn núi rừng này, vô cùng hối hận. Bà ấy không ngờ cuối cùng ngọn núi mà mình bảo vệ lại suýt chút nữa bị hủy hoại bởi chính bàn tay mình.
“Là bà đã quá nóng vội hấp tấp nên mới khiến cho tà linh thừa cơ hội.” Trong giọng nói của bà ấy ngập tràn vẻ hối hận.
“Bà à… Bà đừng nói nữa mà nghỉ ngơi một chút đi.”
Lạc Xảo Vũ đã khóc không thành tiếng, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống giống như những hạt ngọc bị đứt dây. Từng giọt nước mắt rơi nhỏ giọt xuống gương mặt mềm mại của cô ấy, nhưng cô ấy lại không lau đi.
“Không kịp nữa rồi, để bà nói xong trước đã. Khụ khụ…” Bà Vu nữ giãy dụa một cách khó khăn, dựa cơ thể hư không của mình lên trên cành cây khô.
“Bà ơi…” Lạc Xảo Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn bà Vu nữ mà không làm được gì cả, vào giây phút này cô ấy cảm thấy rất bất lực.
Tình cảnh này khiến cho Lạc Hồng Huyên cũng cảm động theo, anh ấy im lặng quay đầu đi, không nỡ nhìn thêm nữa.
“Đứa trẻ này, con đừng khóc. Sau này con sẽ trở thành người bảo vệ khu rừng núi này, con phải chuộc tội cho bà và bảo vệ thật tốt thôn nhà họ Lạc. Con đã biết chưa?”
“Vâng, con đồng ý với bà. Nhất định con sẽ bảo vệ rừng núi và thôn nhà họ Lạc thật tốt, làm một Vu nữ tốt.” Lạc Xảo Vũ dốc sức gật đầu.
“Còn về thôn làng ẩn, con phải biết rằng đó chính là lời nguyền của tộc Lạc Thị. Hàng nghìn năm qua,mỗi một đời Vu nữ đều phải duy trì trách nhiệm nặng nề là phá giải lời nguyền, nhưng đang tiếc đến đời bà thì không thể nào phá giải được. Nhưng Vu nữ thời đầu từng có tiên đoán, sau một nghìn năm sau sẽ phá giải được lời nguyền. Xem ra sẽ xuất hiện ở đời của cháu, cháu phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này.”
Thôn làng ẩn chính là chỉ thôn Na, là nơi yên nghỉ của linh hồn người trong thôn nhà họ Lạc và là một thôn khác của thôn nhà họ Lạc. Đây chính là sứ mệnh thật sự của Vu nữ trong thôn nhà họ Lạc.
“Vâng, thưa bà. Con nhất định sẽ cố gắng.” Lạc Xảo Vũ gật đầu.
“Vậy thì tốt! Vậy và cũng yên tâm mà đi rồi.” Bà Vu nữ cuối cùng cũng nói xong lời nói cuối cùng.
Bà ấy nhìn Lạc Xảo Vũ đang hai mắt đẫm lệ nhìn mình với vẻ đau buồn, trong đôi mắt ngập tràn vẻ không nỡ và quyến luyến. Bà ấy giao trọng trách nặng nề cho cô như vậy liệu có tàn nhẫn quá hay không? Cô ấy còn nhỏ như vậy, vẫn chưa kịp để trưởng thành.
“Không, bà ơi. Bà đừng đi, cháu không muốn bà đi!” Lạc Xảo Vũ hoảng loạn, lớn tiếng hét to và khóc nức nở.
Bà Vu nữ giương mắt nhìn liếc qua Lạc Hồng Huyên vẫn luôn yên lặng đứng ở một bên. Cái nhìn này ngập tràn hi vọng và vẻ thành khẩn, thành khẩn cầu xin anh ấy hãy chăm sóc cho Lạc Xảo Vũ và thay bà ấy hoàn thành những ước nguyện chưa kịp hoàn thành. Tất cả đều không nói lên lời.
Lạc Hồng Huyên hiểu được ý trong đôi mắt của bà ấy, anh hơi gật đầu rồi cho bà ấy một ánh mắt an ủi. Giữa hai người họ có sự ăn ý rất khó tả.
Bà Vu nữ lại nhìn về con mèo đen đứng dưới chân Lạc Hồng Huyên,Tiểu Hắc kêu “meo” một tiếng rồi chớp đôi mắt mèo về phía bà ấy, trong đôi mắt xanh biếc ngập tràn giọt nước mắt. Nó đi lên phía trước hai bước, dừng lại bên cạnh chân của hư ảnh đó, dường như muốn dụi vào chân làm nũng với bà ấy như trước kia.
Đây là người chủ mà nó đi theo trăm năm qua, nhưng lại chết dưới Nghiệp Hỏa Hắc Minh của nó. Liệu đây có phải là một điều tàn nhẫn khác không?
Bà Vu nữ hiểu ý mà cười, dần dần biến mất trong khu rừng này. Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt giống như ánh sáng ngôi sao vỡ nụ lập tức tan ra rơi rải rác xuống mặt đất, sau đó lại chậm rãi bay lên không trung.
Lúc này bầy trời đêm đen như mực vốn giăng đầy mây đen cũng xuất hiện ánh sáng. Mảnh trăng hình lưỡi liềm trên bầu trời cao vời vợi cùng với ánh sao nhấp nháy của vài ngôi sao xuất hiện trên bầu trời u ám, cả khu rừng âm u lập tức sáng bừng lên.
“Bà ơi!” Lạc Xảo Vũ bật khóc nức nở, ngồi xổm lên trước cái cây mà Vu nữ phụ trách trước biến mất, lặng lẽ rơi nước mắt. Con mèo Tiểu Hắc chậm rãi đi về phía cô ấy, nhẹ nhàng dụi dụi vào bên chân của cô ấy, không nói lời nào mà an ủi cô ấy.
Trong lòng Lạc Xảo Vũ hiện lên rất nhiều hình ảnh, từng hình ảnh có vui có buồn, nhưng nhiều hơn cả là những hình ảnh hạnh phúc. Bà Vu nữ luôn tận tâm chỉ dạy, nuôi dưỡng cô ấy.
Khi còn nhỏ cô ấy rất nghịch ngợm bướng bỉnh, thường chạy vào trong rừng chơi đùa cùng với đám Lam Phách. Một khi chơi thì sẽ chơi cả ngày, bà Vu nữ bắt cô ấy về thì sẽ đánh một trận. Bà ấy luôn nói giáo viên nghiêm khắc thì sẽ sinh ra học sinh tài giỏi, và bà ấy cũng chưa bao giờ vì cô ấy là con gái mà khoan dung cho cô ấy.
Nhưng sau mỗi trận đánh, bà lại chưa vết thương cho cô ấy, dùng cánh tay thô ráp mà bôi vết thương. Cho dù cô ấy có nghịch ngợm như thế nào, bà luôn có cách để trị cô ấy.
Học vu thuật là chuyện rất nhàm chán đơn điệu, mà cô ấy lại là người hoạt bát hiếu động nên luôn nghĩ ra đủ mọi cách để lười biếng.
Có đôi khi sau khi làm xong bài tập mà bà giao cho, cô ấy sẽ lén lút chạy ra khu rừng mà đi tìm đám người Lạc Uyển Thiên chơi, chơi đùa thoải mái cả một ngày. Bà cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, sau đó ngày thứ hai sẽ giao cho đôi gấp đôi bài tập.
Từ nhỏ cô ấy đã là đứa trẻ mồ côi, bà chính là người thân duy nhất của cô ấy. Đối với cô ấy, bà là người dìu dắt và càng là người mà cô ấy phải hiếu kính cả đời này. Nhưng bây giờ bà ấy lại rời xa cô, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đứa con muốn nuôi dưỡng nhưng người tha lại không còn nữa.
Nếu như thường xuyên gặp nhau trong cuộc sống thì khi đó đã chán ngán lắm rồi. Trong lòng cô ấy rất đau, vô cùng đau đớn giống như trụ cột mà mình luôn tưởng là thẳng đứng đột nhiên sụp đổ, bầu trời của cô ấy cũng u ám theo. Tất cả mọi thứ đều không còn tồn tại nữa.
Lạc Hồng Huyên nhìn đôi mắt đầy đau đớn của cô gái với vẻ thương xót, lắc đầu. Anh ấy muốn lên phía trước vỗ về, nhưng cảm thấy đối với cô ấy mà nói thì lúc này tất cả lời nói đều không có tác dụng gì cả. Huống hồ cũng có thể nói mình chính là kẻ đầu sỏ gây nên cái chết của bà.
Mặc dù anh ấy cũng hiểu Lạc Xảo Vũ sẽ không trách anh ấy, nhưng đây là trách nhiệm và cũng là ân tình mà anh ấy phải gánh vác. Lúc này tâm trạng của anh ấy cũng không tốt hơn Lạc Xảo Vũ là bao, bà Vu nữ cũng chính là người nuôi nấng anh ấy trưởng thành.
Đối với anh ấy mà nói, bà Vu nữ vừa là thầy vừa là bạn. Trước khi anh ấy trưởng thành thì thường xuyên đến sau núi để hỏi về các vấn đề trong thuật pháp. Mặc dù bà không xác định nhận anh làm học trò, nhưng chưa bao giờ im lặng làm ngơ trước những vấn đề về thuật pháp.
Đối với anh ấy mà nói, bà ấy cũng là người dìu dắt và giống như người thân của anh ấy. Lúc này bà lại biến mất ở đây, đây là nhâ và cũng là quả. Cái chết của bà ấy khiến cho anh ấy rất hổ thẹn và cũng có trách nhiệm. Nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Lạc Xảo Vũ, anh ấy cảm thấy trách nhiệm của mình lớn hơn.
Có lẽ bây giờ Lạc Xảo Vũ chỉ cần một nơi yên tĩnh nên Lạc Hồng Huyên không hề xoắn xuýt mà quay người đi về phía vợ của mình đang ngã dưới mặt đất. Anh ấy cúi người bế vợ mình lên, nhìn gương mặt trắng bệch trong lòng mình mà trong lòng toát lên vẻ yêu thương vô hạn.
Nghĩ đến việc tối nay suýt chút nữa mình mất cô ấy, trong lòng anh ấy lập tức hối hận và có một vẻ đau lòng vô hình. Anh không kìm được mà ôm chặt người trong lòng mình.
“Tiểu Luy, không sao đâu. Để chồng đưa em về nhà.” Anh ấy phi người lên, chạy như bay về phía nhà mình với tốc độ nhanh chóng.



