Skip to main content

Trang chủ Minh Hôn Chương 60: Chiến đấu

Chương 60: Chiến đấu

1:43 chiều – 07/07/2025

“Tiểu Luy, em sao vậy? Em mau tỉnh lại đi!”Lạc Hồng Huyên đỡ cơ thể đã mất hết sức lực của tôi, lấy tay đè mạnh lên giữa mũi của tôi.
“Khụ… khụ khụ…” Tôi dần dần tình lại, mở đôi mắt mơ màng. Tôi cố gắng mở to mắt ra để nhìn rõ gương mặt đẹp trai tuấn tú của Lạc Hồng Huyên.
“Hồng Huyên, vừa nãy là gì vậy? Là bà Vu nữ sao?” Giọng nói của tôi vẫn còn vô cùng run rẩy sợ hãi, thật sự tôi rất khó mà tin những thứ mình vừa nhìn thấy. Tại sao bà Vu nữ lại trở thành con quái vật đáng sợ như vậy?
“Hừ, Tiểu Luy à, đừng sợ. Có chồng ở đây thì sẽ không có ai để cho bà ấy làm hại đến em đâu.” Lạc Hồng Huyên khẽ an ủi.
Giọng nói trầm ấm của anh ấy khiến tôi yên tâm hơn, sự hoảng sợ vừa nãy cũng dần dần hồi phục trở lại. Khi ở trong lồng ngực lạnh lẽo của anh ấy, tôi cảm thấy cảm giác an toàn quen thuộc.
Lạc Hồng Huyên hôn lên gương mặt tôi, giọng nói dịu dàng ấm áp vang lên bên tai tôi: “Cô bé, mau ngủ đi!”
Anh ấy khẽ thổi một hơi, cuối cùng tôi cũng nhắm mắt lại rồi chìm vào trong giấc ngủ.
“Chị Hoa!”
Lúc này Lạc Xảo Vũ cũng nhào đến, nhìn chằm chằm vào hai người với ánh mắt căng thẳng. Sau đó cô ấy lại nhìn về Lạc Hồng Huyên với ánh mắt hỏi thăm.
Lạc Hồng Huyên cho cô ấy một ánh mắt trấn an rồi nói: “Không sao đâu, chỉ là ngủ mà thôi. Cô chăm sóc cô ấy một chút đi!”
Lạc Xảo Vũ nghe thấy vậy thì vội vàng đỡ lấy tôi từ trong lòng anh ấy.
Đôi mắt Lạc Hồng Huyên lóe lên tia sáng, anh ấy quay người chậm rãi đi đến bên Vu nữ tiền nhiệm đang cố gắng bò lên từ mặt đất. Vừa nãy Lạc Hồng huyên đã dùng rất nhiều sức mạnh, thật ra đã khiến cho bà ấy ngã xuống rất mạnh.
Nhưng bà ấy vẫn lồm cồm bò dậy, cái miệng tối om om càng há rộng hơn để lộ ra hai cái răng nanh âm u. Bà ấy bổ nhào đến giống như cương thi bất tử vậy.
Mười móng tay đen như mực của Lạc Hồng Huyên càng dài ra hơn, anh hung dữ nhìn chằm chằm vào Vu nữ tiền nhiệm đang bổ nhào về phía mình. Anh gay gắt quát lên: “Tà linh, dám làm hại đến Tiểu Luy của tôi thì mau nộp mạng đi!”
Anh ấy quát lớn, tay phải hung hăng vung về phía cơ thể còng lưng đó. Mặc dù trước khi chết cơ thể còng lưng ấy già yếu lụm cụm, nhưng lúc này lại vô cùng bén nhạy. Một cái chớp mắt đã biến thành mấy bóng người, tà mị bay vụt qua.
“Xoẹt xoẹt!” Tà linh phát ra tiếng sắc bén rồi xông về phía Lạc Hồng Huyên. “Ầm ầm” một tiếng nổ vang lên giống như hai ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực va vào nhau, phun ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Vu nữ tiền nhiệm bị hất văng ra rất xa, cơ thể liên tiếp va vào mấy cây già rồi cuối cùng ngã xuống mặt đất.
Lạc Hồng Huyên cũng bị thương rất nghiêm trọng, sức mạnh vô cùng lớn ấy khiến cho anh cũng văng ra phía sau rồi đâm vào mấy cái cây khô. Nơi khóe miệng anh lập tức chảy một chất lỏng màu đen.
Đây là lối đánh cả hai đều bị thua thiệt, nếu như đổi lại bình thường thì chắc chắn Lạc Hồng Huyên sẽ không làm xằng làm bậy như vậy. Thật sự cô vợ nhỏ của anh bị thương nặng khiến cho anh bị kích động đến nỗi mất đi lý trí.
Lạc Hồng Huyên vỗ ngực rồi chậm rãi đứng lên, mặc dù phần hồn anh thu lại có sức mạnh không giống nhau, nhưng cũng đủ sức mạnh để đối phó với tà linh của kẻ nuốt rất nhiều linh hồn trước mắt. Anh không thể không nghiêm túc đối mặt.
Đây cũng là trận chiến đầu tiên sau khi anh thành hình, anh không ngờ người mà anh đối mặt lại là trưởng bối nuôi anh từ nhỏ đến lớn. Nếu như nói thật thì cảm giác của anh dành cho bà Vu nữ chắc chắn sẽ không hề kém cạnh cô bé Tiểu Vũ, nhưng chính vì như vậy nên anh mới muốn tiêu diệt tà linh, để cho bà Vu nữ được yên nghỉ.
“Meo meo!” Tiếng mèo kêu vang lên, chỉ thấy con mèo đen nhỏ nhảy lên. Nó nhảy lên vài bước rồi nhảy đến trước mặt tà linh. “Phụt” trong miệng nó phun ra một ngọn lửa màu xanh nhạt.
“Hắc minh nghiệp hỏa!”
Lạc Xảo Vũ hét lên, nhìn ngọn lửa kỳ dị trong miệng con mèo đen nhỏ. Ngọn lửa u ám màu xanh nhạt dường như không hề có nhiệt độ gì, ánh lửa màu xanh lam dường như có thể đốt cháy tất cả.
Nghiệp hỏa chính là những nghiệp ác làm hại sinh mệnh giống như ngọn lửa trong Phật giáo, và cũng chỉ ngọn lửa thiêu đốt những người có tội. “Bốn cửa bốn đường người có tội vào, mở cửa nghiệp hỏa ra đón chào. Ngọn lửa sắt thép chảy không ngừng xuống đầu gối, khói tràn ngập ở khắp mọi nơi.” Đây chính là lời giảng dạy về nghiệp hỏa trong kinh Phật.
Mà “Hắc Minh Nghiệp Hỏa” lại càng đặc biệt hơn so với những ngọn lửa bình thường khác. Ngọn lửa này đến từ địa ngục và được hóa thành từ oan hồn oán khí, có thể hấp thụ tất cả oán niệm và làm sạch tất cả những thứ không sạch sẽ tên thế giới này, nó còn có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ. Mặc dù gọi nó là “Hắc Minh Nghiệp Hỏa”, nhưng nó lại có màu xanh lam giống như màu xanh của âm phủ, không hề có bất kỳ nhiệt độ nào.
Không ngờ Hắc Định lại có sức mạnh ghê gớm như vậy, không hổ là linh sủng của Vu nữ. Lạc Hồng Huyên cũng vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng phía trước.
“Đừng mà! Hắc Địch, mau dừng tay lại!”
Lạc Xảo Vũ gào lên cầu cứu, cô cũng không để ý đến Hoa Bán Luy đang ngất đi ở trong lòng mình mà buông cô ra, sau đó nhào lên phía Vu nữ tiền nhiệm.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, Hắc Địch quay đầu liếc nhìn Lạc Xảo Vũ đang khóc lóc thút thít, trong đôi mắt lóe lên vẻ thương hại. Sau đó nó lại qua đầu phun Hắc Minh Nghiệp Hỏa trong miệng ra về phía Vu nữ tiền nhiệm đã bị thương nặng dưới mặt đất.
“Á!” Một tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc vang lên, Vu nữ tiền nhiệm đang khổ sở vùng vẫy trong ngọn lửa màu xanh lam.
Lạc Xảo Vũ không màng mọi thứ mà lao lên, nhưng lại bị Lạc Hồng Huyên bắt được cổ áo sau.
“Cô làm cái gì vậy? Nếu như cô đã biết đó là Hắc Minh Nghiệp Hỏa thì có lẽ cô cũng biết đó là ngọn lửa có thể thiêu cháy tất cả tội ác. Cô để cho nó đốt sạch khí tà ác trong bà Vu nữ đi” Lạc Hồng Huyên nói.
“Nhưng ngay cả bà Vũ nữ cũng sẽ bị chết cháy!” Lạc Xảo Vũ kêu khóc, đau lòng nhìn bà ấy đang bị giày vò trong Nghiệp Hỏa.
“Thà để cho bà ấy sớm giải thoát, còn hơn là cứ sống mà không có lý trí.”
Lạc Hồng Huyên nhíu mày, tay vẫn xách Lạc Xảo Vũ không để cho cô ấy lại gần. Không phải là anh ấy vô tình, mà là nghĩ đến bà Vu nữ minh bạch rõ ràng, nhưng sau khi chết lại bị tà linh tàn nhẫn ăn mòn. Nếu như bà ấy tỉnh lại cũng không muốn nhìn thấy mình như vậy.
Một lúc sau, Hắc Minh Nghiệp Hỏa dần dần đốt thành tro bụi, để lộ ra một hư ảnh. Nhưng hư ảnh ấy lúc sáng lúc tối, dần dần biến mất, đó chính là linh hồn lúc đầu của Vu nữ tiền nhiệm. Xem ra Hắc Địch vẫn để lại một con đường.
“Bà bà!” Cuối cùng Lạc Xảo Vũ cũng thoát được sự ràng buộc của Lạc Hồng Huyên, cô ấy nhào đến phía trước Vu nữ tiền nhiệm.
Vu nữ tiền nhiệm chậm rãi mở đôi mắt ra, đôi mắt đục ngầu dường như đã hồi phục lại rõ ràng, lý trí của bà ấy cũng đã trở về. Bà ấy giơ cánh tay phải giống như bộ xương khô lên, dường như muốn lau giọt nước mắt đang dàn dụa trên gương mặt Lạc Xảo Vũ. Nhưng nó lại rung lên mà xuyên qua người cô ấy, vì vậy bà ấy chỉ có thể buông thõng tay xuống.
“Đừng… Đừng khóc, Tiểu Vũ à, bà xin lỗi. Là bà đã hại cháu.” Vu nữ tiền nhiệm nói vô cùng yếu ớt, nắm lấy suy nghĩ cuối cùng để nhìn Lạc Xảo Vũ.
“Không, bà ơi, bà đừng nói như vậy. Tất cả đều là do cháu tự nguyện.” Lạc Xảo Vũ dùng sức lắc đầu, giọt nước mắt làm mờ nhòe đi tầm nhìn. Cô ấy đưa tay lên lau giọt nước mắt.
“Là bà sai, bà đã đánh giá thấp sức mạnh của ác linh nên để cho nó có cơ hội ăn mòn bản thân mình. Suýt chút nữa bà đã tự tay phá hủy khu rừng mà các thế hệ Vu nữ trông nom.”
Thật ra trước kia bà ấy cũng không cảm thấy gì, nhưng bản thân bị tà linh khống thế nên không thể kiểm soát mình được.
“Bà bà, bà đừng nói nữa. Chuyện này không trách bà được, tất cả là vì cháu, vì cháu đã làm cho mình mạnh hơn nên mới thu hút tà khí.”
Lạc Xảo Vũ liên tục lắc đầu mà đổ hết trách nhiệm lên người mình. Chuyện đã đến như vậy, tất cả đều đã muộn rồi, cô ấy chỉ có thể oán giận trước kia mình không ngăn cản từ trước.