Điều khó nhất trong nhân gian chính là ân nghĩa của thầy trò, một ngày làm nhà giáo cả đời nào dám quên. Đây cũng là lời dạy dỗ mà bà Vu nữ đã dạy cho Lạc Xảo Vũ từ khi còn nhỏ, mà bản thân bà cũng đang lấy trách nhiệm của bản thân để thực hiện điều đó. Vì vậy quan điểm này đã in sâu vào trong tâm trí của Lạc Xảo Vũ.
Từ nhỏ Lạc Xảo Vũ không bố không mẹ, vì vậy cô ấy càng khó mà rời xa tình cảm ruột thịt như vậy. Đối với cô ấy mà nói, sự ra đi của bà Vu nữ chính là một đả kích. Sau này phát hiện cô ấy có thể tạo ra sự tồn tại hình thể của linh hồn, cảm giác có lại thứ đã mất khiến cô ấy càng thêm trân trọng bà Vu nữ hơn.
Nhưng những du hồn trong núi rừng lại dần dần bị tà linh nuốt trọn mất đến nỗi hầu như không còn nữa. Tối nay nó lại còn dẫn Lạc Xảo Vũ đến đây, bắt đầu hút máu của cô ấy.
“Cô biết máu của Vu nữ có linh khí, tà linh mà uống được thì sức mạnh sẽ trở nên vô cùng lớn mạnh. Đến lúc ấy sẽ không có một ai trừ khử được bọn chúng.” Lạc Hồng Huyê nghe thấy lời kể của Lạc Xảo Vũ thì nhíu mày trầm giọng nói.
“Em biết, nhưng em không có cách nào để ra tay giết bà bà.” Lạc Xảo Vũ khổ sở nói.
Bà là người thân duy nhất trên thế giới này của cô ấy, như vậy bảo cô làm sao nhẫn tâm tự tay giết người thâm luôn bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy từ bé đây.
“Dáng vẻ bây giờ của bà ấy đã sớm không phải là bà rồi, nếu như bà ấy còn có lý trí thì nhất định bà ấy cũng sẽ đau lòng khi nhìn thấy khu rừng mà mìn bảo vệ cả đời, tâm huyết của bao đời Vu nữ bị mình hủy hoại như vậy.”
“Nhưng…” Lạc Xảo Vũ vẫn chưa còn muốn nói, nhưng thấy bà đã đi về phía Lạc Hồng Huyên. Hàm răng trắng nhọn của bà ấy vì hút dòng máu của Vu nữ càng thêm mạnh hơn, móng vuốt ở tay cũng mọc dài nhọn hơn. Bà ấy há cái miệng rộng tối om chỉ có hai cái răng nhọn, xông về phía Lạc Hồng Huyên với vẻ dữ tợn.
Lạc Hồng Huyên cũng không hề yếu kém, anh ấy đỡ lấy Vu nữ tiền nhiệm đang nhào về phía mình, giơ móng nhọn ra rồi cào lên thân hình nhỏ bé còng lưng cuống của Vu nữ tiền nhiệm. Dù sao Lạc Hồng Huyên không phải là ác quỷ bình thường, trên người anh đã ngưng đọng sức mạnh của quỷ, nhát cào móng vuốt này mang theo sức mạnh chín tầng nên đương nhiên không thể khinh thường.
Nhưng tà linh mà Vu nữ tiền nhiệm biến thành cũng không thể coi thường được, trước kia bà ấy là Vu nữ có linh lực trăm năm, sau khi chết thì lại ăn rất nhiều du hồn, ngày hôm nay bà ấy còn hút máu linh của Vu nữ nên trên cơ thể đã có sức mạnh tà ác vô cùng mạnh mẽ.
Sức mạnh của bà ấy không khác gì với sức mạnh quỷ của Lạc Hồng Huyên, và có thể thấy Lạc Hồng Huyên yếu thế hơn. Lạc Hồng Huyên cũng biết điều này, vì vậy anh ấy đối phó càng cẩn thận hơn.
Dưới móng vuốt của Vu nữ tiền nhiệm đụng vào Lạc Hồng Huyên, đột nhiên phát ra âm thanh chói tai giống như tiếng kim loại sắc bén vang lên trong khu rừng, khiến đàn chim giật mình bay tứ phía.
“Đừng mà.” Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lạc Xảo Vũ.
Ngay sau đó một móng vuốt nhọn đã xé rách lồng ngực của Vu nữ tiền nhiệm, để lại dấu vết năm ngón tay sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương, một dòng máu đen ồ ạt chảy ra. Hóa ra Lạc Hồng Huyên giương vuốt ra quay người cào xé với tốc độ nhanh như tia chớp khiến cho cơ thể cứng đờ của Vu nữ tiền nhiệm không kịp trở tay, ngay cả Lạc Xảo Vũ cũng chỉ kịp hét to.
Mặc dù Vu nữ tiền nhiệm đã hút linh huyết, vừa mới chuyển hóa thành thực thể. Nhưng dù sao bà ấy cũng đã mất đi tâm trí nên nào có thể bắt kịp được sự nhạy bén như Lạc Hồng Huyên. Cứ như vậy không nghi ngờ gì, bà ấy đã bị thương nặng và phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc.
Lạc Xảo Vũ thầy bà bị thương nặng thì vội vàng nhào qua đó, đỡ lấy Vu nữ tiền nhiệm.
“Bà bà, bà sao vậy? Bà có sao không?” Lạc Xảo Vũ vẫn quan tâm bà ấy như trước kia, nhưng bà của cô ấy đã mất đi tâm trí nên nào nghe được lời nói của cô.
“Cô đừng ngu ngốc nữa, bà ấy không nghe thấy lời nói của cô đâu.” Lạc Hồng Huyên dừng tấn công, đứng ở một bên lạnh lùng nhìn Lạc Xảo Vũ và Vu nữ tiền nhiệm đã mất y tâm trí.
Vu nữ tiền nhiệm chậm rãi quay đầu lại, há cái miệng tối om với Lạc Xảo Vũ, hai cái răng nanh nhọn hoắt. Bà ấy nhào về phía Lạc Xảo Vũ, há miệng lớn về phía cái cổ trơn bóng của Lạc Xảo Vũ.
Nhưng Lạc Hồng Huyên sao có thể để cho bà ấy được như ý, lần cắn này của bà ấy nhất định sẽ bổ sung sức mạnh, đến lúc ấy sẽ càng khó để giết hơn. Lạc Hồng Huyên phất tay tạo ra một trận gió lớn rồi phi đến cơ thể còng lưng của Vu nữ tiền nhiệm.
“Bà ơi!” Lạc Xảo Vũ hét lên rồi lại nhào đến trước Vu nữ tiền nhiệm, nhưng cô ấy bị Lạc Hồng Huyên kéo lại.
“Rốt cuộc em có hiểu không mà còn muốn đi qua đó hả? Lẽ nào em còn muốn bị bà ấy hút máu sao?” Lạc Hồng Huyên nghiêm khắc nói.
“Đừng giết bà ấy có được không?” Lạc Xảo Vũ quay người kéo lấy cánh tay của Lạc Hồng Huyên: “Anh Huyên, em cầu xin anh đấy, anh đừng giết bà ấy! Dù sao bà ấy cũng nuôi nấng anh trưởng thành, sao anh có thể giết bà ấy!”
Lạc Xảo Vũ đau khổ cầu xin: “Đó là bà của em, khi còn sống bà ấy chưa từng làm điều ác, cả đời đều cống hiến cho thôn nhà họ Lạc và bảo vệ thôn nhà họ Lạc. Sao anh có thể nhẫn tâm để bà ấy chết thảm như vậy?”
“Bà ấy đã chết rồi, đây chỉ là tà linh mà thôi!” Lạc Hồng Huyên quay đầu, trong đôi mắt lóe lên vẻ không đành lòng.
Lạc Xảo Vũ hai mắt đẫm lệ mà khóc nức nở, cô ấy nào nghe thấy lời nói của anh ấy.
Lạc Hồng Huyên cũng không kìm được mà xúc động, bàn tay đang nâng lên dần dần hạ xuống.
“Hồng Huyên!” Một giọng nói trong trẻo vang lên, hai người đều ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.
Tôi mở to mắt, hoảng sợ đứng im tại chỗ, tay xách theo một chiếc đèn lồng. Ánh đèn mờ ảo chiếu rọi vầng sáng xung quanh, nhưng tôi nhìn thấy rất rõ dường như hai người họ đang thảo luận gì đó.
“Tiểu Luy, sao em lại đến đây? Mau về đi!” Trong giọng nói của Lạc Hồng Huyên mang theo vẻ lo lắng.
“Em… Em tỉnh dậy không thấy anh ở đó nên tìm đến đây.” Tôi run rẩy trả lời.
Tiếng đánh nhau vừa nãy đã dẫn tôi đến đây, nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy gì nhiều. Chỉ thấy một bóng đen lao về phía tôi giống như một con đại bàng đang vồ mồi.
“Tiểu Luy, mau tránh ra!” Tôi chỉ nghe thấy tiếng hét của Lạc Hồng Huyên, anh vội vàng lao đến cứu tôi.
Một luồng gió lạnh xẹt qua tai tôi, thổi một luồng khí tanh khiến tôi suýt chút nữa ngất đi vì ngạt thở. Chiếc đèn lòng trong tay tôi rơi xuống đất, tôi cảm thấy cổ mình bị một bàn tay giống như bộ xương khô chế trụ, lập tức khiến tôi không thể hít thở được.
Tôi há miệng, nhìn thấy một gương mặt mơ hồ đầy máu thịt đang sát gần bên mình. Một mùi thối nát và mùi của thi thể xộc đến, làn da lở loét bong tróc thịt rơi xuống gương mặt tôi. Vành mắt của người đó rất to, trong đôi mắt chỉ còn lại tròng trắng mà nhìn tôi chằm chằm. Các ngũ quan trên gương mặt bị vỡ vụn và chỉ có thể nhìn thấy xương cốt màu trắng ở bên trong.
Người đó kề sát chóp mũi tôi, cái miệng to tối om om nhanh chóng đến gần cổ của tôi. Mùi tanh xộc vào mũi, cái mùi mà vừa nãy suýt chút nữa khiến tôi ngất đi vì ngạt thở ấy đang tỏa ra từ trong cái miệng lớn tối om om đó. Chỉ thấy bà ấy cắn một cái lên cổ tôi, dòng máu đỏ tươi ngay lập tức trào ra.
Tôi đột nhiên nhìn thấy gương mặt đáng sợ như vậy thì vô cùng hoảng sợ, ngay lập tức ngất đi.
“Đừng mà, bà ơi, mau buông ra! Đó là chị Hoa!” Lạc Xảo Vũ ở phía sau hét lớn, cơ thể cũng nhào qua đó.
Nhưng cô ấy không thể nhanh bằng tốc độ của Lạc Hồng Huyên. Anh ấy nhào về phía tôi, chỉ thấy móng vuốt sắc nhọn vung về phía bóng dáng còng lưng trước người tôi. Anh ấy vung móng vuốt xuống, sau đó ném ra ngoài.
“Bịch.” Tiếng va đập vào cành cây khô ở cái cây cách đó xa xa vang lên.
Lạc Hồng Huyên vội vàng ôm lấy tôi.



