Skip to main content

Trang chủ Minh Hôn Chương 58: Sự thật

Chương 58: Sự thật

1:43 chiều – 07/07/2025

“Hắc Địch, cả em cũng không tha cho bà ấy ư?” Lạc Xảo Vũ nhìn chú mèo đen đang sẵn sàng tư thế tấn công, cất giọng hỏi với vẻ ai oán, van nài.
Nghe câu hỏi tha thiết khẩn cầu của cô ấy, chú mèo đen dừng tấn công, buông lỏng phòng bị, ngẩng đầu lên kêu một tiếng “meo” với Lạc Hồng Huyên, rồi chậm rãi đi đến bên anh, như đang muốn nói rằng: “Anh xem làm thế nào thì làm nhé!”
“Cô đang bảo vệ ai? Bảo người đó ra đây!” Lạc Hồng Huyên hỏi lại một lần nữa.
Lạc Hồng Huyên nhìn chằm chằm phía sau vóc người nhỏ nhắn của Lạc Xảo Vũ, chỉ thấy một bóng dáng thấp bé từ từ hiện ra.
“Bà Vu nữ!”
Lạc Hồng Huyên sửng sốt, dù anh có bình tĩnh đến mấy đi chăng nữa cũng phải giật mình khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Đúng vậy, bóng người hiện ra kia lại chính là vu nữ tiền nhiệm đã qua đời. Bà ấy há cái miệng đen ngòm, từ từ nhe hai cái răng nanh, rồi cắn phập lên chiếc cổ trắng nõn của Lạc Xảo Vũ.
Lạc Xảo Vũ bật tiếng kêu nghèn nghẹn, mặc dù đã cố gắng kìm nén nhưng cô ấy vẫn kêu ra tiếng đau đớn khi những chiếc răng sắc nhọn đâm vào da thịt.
Lạc Hồng Huyên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vươn bộ móng sắc ra túm lấy bà Vu nữ tiền nhiệm.
“Đừng mà, anh Huyên, anh tha cho bà bà đi!”
Thấy anh tấn công, Lạc Xảo Vũ vội vàng lùi lại, mang theo cả bà Vu nữ tiền nhiệm vẫn còn đang trên lưng cô ấy hút máu lùi ra khỏi phạm vi tấn công của Lạc Hồng Huyên nhanh như bay.
“Cô là người nuôi dưỡng tai họa?” Thấy họ tránh được đòn tấn công của mình, Lạc Hồng Huyên cũng dừng lại và nghiêm giọng hỏi.
Lúc này, anh đã không còn coi bà Vu nữ kia là người biết anh từ nhỏ đến lớn nữa, mà coi đó đã là ác quỷ bị linh hồn tà ác xâm chiếm.
“Không, không phải đâu, em không làm thế!”
Lạc Xảo Vũ buột miệng phủ nhận, thế nhưng lời nói của cô ấy yếu ớt thiếu sức sống. Mặc dù không chủ động trong chuyện này nhưng cô ấy cũng hết đường chối cãi rằng mình có liên quan.
“Tại sao, cô có biết làm như thế sẽ hại nhiều người hơn không?” Quả nhiên Lạc Hồng Huyên không hề tin cô ấy.
“Em biết, nhưng em cũng không còn cách nào khác!” Lạc Xảo Vũ lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, cô ấy chậm rãi kể ra sự thật.
“Bà bà vì anh, và hơn hết là vì em nên mới thành ra thế này.” Vẻ mặt cô ấy vô cùng áy náy.
Thì ra, để làm phép dẫn hồn cho Lạc Hồng Huyên, bà Vu nữ tiền nhiệm đã bắt đầu sử dụng Vu thuật bí hiểm, sau khi dùng linh lực của chính mình làm vật dẫn đường để nhốt linh hồn còn sót lại vào hộp Tử Ngọc, thì tuổi thọ đã cạn kiệt và kết thúc sinh mạng.
Sau đó, Lạc Xảo Vũ tiếp tục đảm nhiệm vai trò Vu nữ, còn bà ấy thì tiếp tục canh giữ vùng rừng núi này dưới hình dạng hồn thể. Vốn dĩ mọi chuyện diễn ra trong yên bình, nhưng để Vu nữ tiếp theo nhanh chóng trưởng thành, bà Vu nữ đã cố tình xúi giục tà ma nhằm rèn luyện khả năng Vu nữ của Lạc Xảo Vũ.
Đây cũng là điều mà Vu nữ các đời sẽ làm sau mỗi lần từ chức, vì Vu nữ sau khi từ chức sẽ phải giúp người kế nhiệm trưởng thành càng nhanh càng tốt. Mặc dù Lạc Xảo Vũ đã theo bà Vu nữ học Vu thuật từ khi còn nhỏ, nhưng phải đến sau khi bà Vu nữ chết thì mới thực sự bắt đầu học cách điều khiển hồn thể.
Đây cũng là bước chuẩn bị để cô ấy tiếp xúc với các công việc trong sâu kín hơn trong Na Lâm càng sớm càng tốt. Nhưng hồn thể của bà Vu nữ đã trở nên yếu đi vì pháp sự cuối cùng, và cũng vì nguyên nhân này nên bà Vu nữ mới mong muốn Lạc Xảo Vũ mau chóng điều khiển được năng lực của hồn thể.
Điều này tạo cơ hội cho tà ma xâm chiến hồn thể của bà ấy, nên bà ấy mới dần mất đi lí trí và bắt đầu đi hút những lam phách và du hồn lang thang trong rừng núi làm thức ăn để duy trì hình dạng của hồn thể.
Lúc đầu, Lạc Xảo Vũ cũng nhận thấy điều đó, nhưng hồn thể của bà bà quá yếu, có thỉnh thoảng hút du hồn để tăng sức mạnh cho hồn thể, cô ấy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cho đến khi lam phách và du hồn trong rừng núi giảm dần thì Lạc Xảo Vũ mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, cô ấy bắt đầu ra tay ngăn chặn, nhưng lúc đó đã quá muộn. Nhận ra được tính chất nghiêm trọng của việc này thì cô ấy đã bất lực, bà bà đã hoàn toàn mất đi ý thức, trở nên khát máu và tàn nhẫn, thậm chí còn làm Lạc Xảo Vũ bị thương.
May mắn thay, còn có Lạc Hồng Huyên giúp đỡ, nhưng lúc đó Lạc Hồng Huyên không hề hay biết mức độ nghiêm trọng của tình hình cho đến cái lần tôi đến gian nhà trúc trong rừng để hỏi về sự mất tích của Nhị Nha, cô ấy còn sợ rằng bà Vu nữ sẽ tấn công tôi. May mắn thay, lúc nào cũng có Lạc Hồng Huyên bên cạnh bảo vệ, thì tôi mới có thể vô tư bước ra khỏi phạm gian nhà trúc trong rừng một cách an toàn.
“Không phải chỉ có thế thôi đúng không?” Sau khi nghe Lạc Xảo Vũ giải thích lại đơn giản, Lạc Hồng Huyên chuyển hướng nghi ngờ sang cô ấy.
Bà Vu nữ lúc này mới bình tĩnh lại, dường như cũng khôi phục được một chút ý thức, đờ đẫn nhìn hai người.
“Đúng vậy, điều em không ngờ là trong chuyện này còn có cả hành động bí mật của anh Nghiệp.” Lạc Xảo Vũ nói: “Hóa ra anh ấy cũng biết long thể bất ổn của bà bà là do tà ma thao túng, nhưng thay vì ngăn cản, thì anh ấy lại làm cho lam phách xao động, để kiểm soát em.”
“Kiểm soát cô? Tại sao?” Lạc Hồng Huyên cau mày.
“Vì có làm vậy thì anh ấy vừa hay có thể giữ lại chị Hoa làm mồi nhử dụ anh tới. Phải biết rằng thực ra Na Lâm mới là nơi tốt nhất để anh đắp thực thể, ở đó có đủ âm khí và là nơi yên nghỉ của các linh hồn trong dòng họ Lạc, có tổ tiên nhà họ Lạc bảo vệ, việc anh đắp thực thể mới tuyệt đối không có sai sót.
Lạc Xảo Vũ nhìn Lạc Hồng Huyên hai mắt sáng long lanh, rõ ràng cô ấy cũng cho rằng làm vậy là đúng.
“Cậu ta thực sự là em trai tôi?” Lạc Hồng Huyên lẩm bẩm.
“Vâng, sự tồn tại của anh ấy có hơi đặc biệt, anh có thể hỏi anh ấy sau, nhưng tất cả những gì anh ấy làm đều là vì anh.”
Lạc Hồng Huyên cau mày sâu hơn: “Nhưng cậu ta không nên để Tiểu Luy ở lại khi biết rõ rằng cơ thể cô ấy không thể chịu được âm khí ở đó.”
“Chẳng phải cũng là vì cơ thể tụ âm của chị Hoa mới có thể giúp anh đắp thực thể tốt hơn đó sao? Anh không phát hiện ra là thể chất của chị ấy đã trợ giúp cho anh rất nhiều sao?”
Đương nhiên, Lạc Hồng Huyên cũng biết điều này, nhưng rõ ràng anh không muốn tiếp nhận ân tình này, nếu đánh đổi tính mạng của vợ lấy việc đắp hình thể cho mình, anh thà rằng không cần. Chính vì vậy nên anh đã xông vào Na Lâm cứu người sau khi nhận được tin kêu cứu của Lạc Uyển Thiên.
Nhưng anh đã đề cao thực lực của bản thân quá mức mà xem nhẹ những tai nạn bất ngờ, điều anh không ngờ tới là miếng Noãn Ngọc của Tiểu Luy sẽ làm anh bị thương, sau đó anh lại trở về trong hộp Tử Ngọc rồi lấy máu của Tiểu Luy chữa trị vết thương, điều này khiến anh khó chịu.
“Không thể phủ nhận được đúng không?” Lạc Xảo Vũ nhìn thấy biểu hiện của anh bèn nói tiếp: “Tuy nhiên, sau đó bản thân anh phát hiện ra điều bất thường nên đã đến Na Lâm tìm chị Hoa, còn em cũng nhân cơ hội ổn định hồn thể cho bà bà.”
Sắc mặt Lạc Hồng Huyên nặng nề, anh không ngờ rằng Lạc Xảo Vũ lại nhân cơ hội này để giữ lại bà Vu nữ đã bị ăn mòn hồn thể.
Hiển nhiên, Lạc Xảo Vũ cũng nhận thấy Lạc Hồng Huyên không hài lòng nên nói tiếp: “Thật ra, em cũng muốn mạnh tay xử lý những tà ma, nhưng bà bà đã hợp nhất với tà ma, trừ khử đi tà ma thì bà bà cũng không còn nữa.
“Mỗi khi nghĩ đến những tháng ngày sống nương tựa vào bà bà là em không nỡ ra tay. Bà bà đã nuôi nấng em từ nhỏ, dạy em Vu thuật, dạy em làm người, dặn em bảo vệ thôn Lạc Gia, và dạy em cách trở thành một Vu nữ đủ tiêu chuẩn. Dù cho lòng dạ sắt đá đến mấy em cũng không thể ra tay với người thầy có ơn với mình được.”
Lạc Xảo Vũ xúc động, nước mắt tuôn như mưa.