Skip to main content

Trang chủ Minh Hôn Chương 55: Rời khỏi Na Lâm

Chương 55: Rời khỏi Na Lâm

1:42 chiều – 07/07/2025

Cánh cửa gỗ của căn phòng bị nhẹ nhàng mở ra, tôi ló đầu nhìn ra xung quanh, trong sân yên lặng không một tiếng động. Các lam phách sớm đã lùi ra xa, cửa của phòng bên cạnh vẫn đóng im lìm, khoảng sân trống trải rơi vào màn đêm càng làm nổi bật sự cô quanh của nó.
Rất tốt, không có ai càng là thời cơ tốt để đi khỏi đây!
Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, ôm chặt tráp Tử Ngọc trong lòng, quay đầu nhìn lại một lần nữa căn phòng đóng chặt cửa, rất tốt, mọi chuyện vẫn yên ổn.
Đêm đã về khuya, xem ra người đó đã ngủ say rồi, tôi đợi chính là cơ hội như thế này.
Tôi càng thấy tự tin hơn, nhón đầu ngón chân bước đi nhẹ nhàng, từ từ mò ra phía ngoài sân. Hành động dù có chậm chạp, nhưng trong lòng thì lại rất sốt ruột, chỉ hận không thể chân bước như bay để có thể rời khỏi đây sớm hơn.
“Một bước, hai bước…” Trong lòng nhẩm đếm xem còn cách cổng sân bao xa, càng đến gần cánh cổng ấy, trong lòng tôi lại càng cảm thấy hồi hộp, lòng bàn tay cũng đã ra đầy mồ hôi, cách thành công chỉ còn một bước, tim tôi đập thình thịch như sắp muốn nhảy lên cuống họng.
“Muốn cứ thế mà rời khỏi đây ư?” Một giọng nói ung dung từ sau lưng vang lên.
Chân tôi vẫn còn đang giơ lên giữa không trung, từ từ quay người lại, thì thấy là Lạc Hồng Nghiệp đang khoanh tay đứng dựa vào cửa với dáng vẻ rất khoan thai.
“Ha ha, cậu vẫn chưa ngủ ư?” Tôi chỉ còn cách ha ha, xoay người đối mặt với cậu ta, ài, xem ra là không đi khỏi đây được rồi, người này sao mà lại cứ như âm hồn không tan được vậy.
“Đồ đàn bà ngu ngốc!” Anh ta đi thẳng về phía tôi.
“Hây, anh rốt cuộc muốn thế nào mới chịu thả tôi đi?” Tôi cũng không giả vờ nữa, thẳng thừng hỏi.
“Muốn dời khỏi Na Lâm, nghĩ cũng đừng nghĩ đến!” Lạc Hồng Nghiệp thờ ơ nói.
“Anh…” Tôi tức đến không nói được gì nữa, người này sao mà có thể đáng ghét đến thế, lại còn giơ cái mặt giống hệt với Hồng Huyên của tôi ra nữa chứ, tôi muốn căm ghét cũng không căm ghét nổi. Đối với cậu ta thật là chẳng có cách nào khác!
“Chị Hoa!” Cũng chính lúc này, một tiếng gọi vô cùng thân thiết vang lên, khiến tôi nghe mà cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
“Tiểu Vũ!” Không có giọng nói nào khiến tôi cảm thấy thân thiết hơn giọng nói này.
Tiếp đến là một trận tiếng lục lạc vang lên từ ngoài sân vọng vào, rất nhanh Lạc Xảo Vũ với bộ đồ đỏ rực trên người đã đến trước mặt tôi, trang phục của Vu nữ khiến gương mặt nhỏ bé của cô ấy càng thêm non nớt, nhưng cũng đủ khiến cho tôi vui mừng khôn xiết.
Sự xuất hiện của Lạc Xảo Vũ không hề làm cho Lạc Hồng Nghiệp thấy ngạc nhiên, cậu ta chỉ cau mày, nét mặt đầy vẻ chán ghét mà thôi.
“Ôi chao, anh Nghiệp, tôi cuối cùng cũng gặp được anh rồi!”Lạc Xảo Vũ tiến vào nhưng không hề nhìn tôi, mà cứ thế lao thẳng đến chỗ Lạc Hồng Nghiệp.
Lạc Hồng Nghiệp một cái lắc người tránh khỏi vòng tay của cô ấy, đôi mày cau lại càng chặt hơn: “Cô đến đây làm cái gì, mau quay về địa bàn của cô đi!”
“Hi hi, anh Nghiệp vẫn cứ lạnh lùng như trước đây! Chỉ có điều anh không chỉ giam giữ chị Hoa ở đây, còn giữ cả anh Huyên nữa, thế là anh không đúng rồi nhé, tuy là nơi này rất thích hợp cho anh Huyên hợp hồn nặn hình, nhưng chị Hoa lại là người thường, đối với chị ấy mà nói, âm khí ở đây có tác hại rất lớn, anh không thể chỉ vì anh Huyên mà không cân nhắc gì đến chị Hoa như thế!”
Lạc Xảo Vũ sau một trận trách mắng tới tấp vào mặt Lạc Hồng Nghiệp xong, sắc mặt lại không hề mang vẻ tức giận, rõ ràng là quan hệ của Lạc Xảo Vũ và Lạc Hồng Nghiệp rất thân quen, và những lời cô ấy nói cũng khiến tôi hiểu ra mục đích của Lạc Hồng Nghiệp, tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Sắc mặt cậu ta thoáng qua vẻ khó xử và xấu hổ, nhưng rất nhanh lại trừng mắt nhìn Lạc Xảo Vũ: “Mấy chuyện này không liên quan gì đến cô! Tôi tự có chừng mực! Cô lo việc của chính cô là được rồi!”
“Thế không được, chuyện của chi Hoa cũng như là chuyện của em, huống hồ lại còn liên quan đến anh Huyên nữa.” Lạc Xảo Vũ kiên quyết lắc đầu, tiếp đó, chuyển thành dáng vẻ cầu xin van nài: “Anh Nghiệp, anh hãy tha cho bọn họ đi có được không?”
Lạc Hồng Nghiệp lắc đầu: “Không được!”
“Vậy thì, anh đừng trách em không khách khí với anh!” Lạc Xảo Vũ nói những lời này rõ ràng là không đủ tự tin nhưng gương mặt vẫn cố tỏ ra đầy uy hiếp, đến tôi nhìn cũng chẳng thể tin được.
Nhưng sau đó cô ấy đã lấy ra chuông chiêu hồn của mình, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu. Có điều sắc mặt cô ấy thay đổi cũng thật là nhanh, vừa rồi còn là dáng vẻ vô cùng thân mật, bây giờ đã thành bộ dạng sẵn sàng chiến đấu rồi.
“Hừ, cô có thể thử xem!”Lạc Hồng Nghiệp vẫn đứng khoanh tay, hoàn toàn không để tâm gì đến cô ấy.
“Chị Hoa, chị mau đi đi, em sẽ ngăn anh ấy lại!” Lạc Xảo Vũ quay đầu hô lên với tôi một câu, rồi lao về phía Lạc Hồng Nghiệp.
Vừa nhìn bọn họ nói chuyện, tôi vừa lén lút lùi ra phía ngoài sân, nghe thấy tiếng hét của Lạc Xảo Vũ liền xoay người chạy nhanh ra bên ngoài. Tôi thấy Lạc Xảo Vũ có vẻ thân thiết với Lạc Hồng Nghiệp, cũng tin tưởng cô ấy cũng sẽ không có chuyện gì, tôi mà ở lại thì sẽ sẽ không hoàn thành được mục đích đến đây của cô ấy.
Nhưng mà, tôi hình như đã nghĩ quá đơn giản, ngay lúc tôi vừa chạy ra đến ngoài sân, thì đã bị chặn lại. bởi vì trước mặt tôi là từng đám từng đám lam phách tạo thành tường lửa, hơn nữa lam phách càng lúc càng nhiều lên, bên ngoài còn có các lam phách khác không ngừng tuôn vào.
Trong tức khắc, trước mặt tôi biến thành biển lửa màu xanh lam, nhưng lại không hề có chút hơi nóng nào ập đến, mà chỉ có âm khí không ngừng xông về phía tôi. Cơ thể tôi bắt đầu có phản ứng, cảm giác lạnh lẽo từng cơn từng cơn ập tới.
“Leng keng!” một âm thanh lanh lảnh vang lên, xua tan cảm giác lạnh giá quanh người tôi.
Tôi quay lại nhìn, thấy Lạc Xảo Vũ với ánh mắt lo âu nhìn về phía tôi: “Chị Hoa, chị mau đi đi, em đuổi các lam phách này cho chị!
“Được, em cũng cẩn thận!” Tôi không do dự gì nhiều, cúi đầu lao thẳng, bất chấp lam phách dồn đến như biển lửa xanh.
Rất nhiều lam phách bị đánh bật ra, đợi đến khi bọn họ quy tụ trở lại thì tôi đã chạy ra khỏi vòng vây. Nhưng tôi chưa kịp vui mừng thì đã bị vứt trở lại, nặng nề lao về phía Lạc Xảo Vũ, Lạc Xảo Vũ nhanh nhẹn di chuyển muốn đón lấy tôi, nhưng lại bị lực va chạm từ tôi kéo theo, khiến cả hai chúng tôi cùng lăn ra đất, cú ngã khiến chúng tôi chóng mặt quay cuồng.
Tôi khó khăn lắm mới bò dậy được thì nhìn thấy Lạc Hồng Nghiệp từ từ đi đến.
“Hừ, cho là Na Lâm là nơi dễ đi dễ đến đến vậy sao?”
“Anh Nghiệp, chẳng lẽ anh thật sự không thả chị Hoa đi sao?” Lạc Xảo Vũ gượng mình chống dậy, khóe miệng cô ấy đã đầy máu.
“Tiểu Vũ, em thế nào rồi?” Tôi vội vàng đỡ lấy cô ấy, cô ấy chỉ lắc đầu, đôi mắt thì chăm chú nhìn Lạc Hồng Nghiệp.
“Giữ cô ấy lại, tôi tất nhiên có lý do của mình!” Lạc Hồng Nghiệp lạnh lùng nói.
“Đã như thế, vậy đừng trách Tiểu Vũ!” Lạc Xảo Vũ cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc.
“Tiểu Vũ!” Tôi đưa tay định ngăn cô ấy lại, nghĩ hay là nhượng bộ cho rồi, Lạc Hồng Nghiệp rất không đơn giản, tôi không muốn Lạc Xảo Vũ vì tôi mà bị thương
Lạc Xảo Vũ lại đẩy tôi ra, nói: “Chị Hoa, hôm nay em nhất định phải đưa chị đi khỏi đây!” Nói xong, cô ấy bèn đứng dậy, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, đột nhiên hét lên một tiếng “Hắc Địch!”
Sau đó tôi nhìn thấy Tiểu Hắc nhảy từ trên bờ tường xuống, tôi vui mừng khôn xiết, Tiểu Hắc đến giúp rồi! Nó là linh sủng của Vu nữ, nhất định là trợ thủ đắc lực của Lạc Xảo Vũ.
“Đồ ngốc, còn không mau chạy đi, bọn em sẽ ngăn tên này lại, chị thì chạy ra khỏi đây, chạy càng xa càng tốt!”
Một giọng nói trẻ con lanh lảnh vang lên trong lòng tôi, tôi trợn tròn mắt nhìn xung quanh tìm kiếm: “Đây là ai đang nói chuyện với tôi vậy!”
“Đồ ngốc, đừng tìm nữa!” Giọng nói ấy tỏ vẻ xem thường tôi, tiếp đấy thì thấy Lạc Xảo Vũ và Tiểu Hắc cùng xông về phía Lạc Hồng Nghiệp.
“Mau chạy đi!” Giọng nói ấy thúc giục, tôi cũng không còn bận tâm là ai đang nói chuyện với mình nữa, mà vội vàng lao ra ra khỏi sân.