Hai người cuối cùng cũng ngừng chiến, tôi cũng yên tâm nhắm mắt lại. Lần này tôi ngủ rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi tôi còn tưởng mình sẽ không tỉnh lại được nữa. tôi luôn cảm thấy có người ở bên cạnh bảo vệ mình, tuy rằng rất mơ hồ, nhưng vẫn cảm thấy được hơi thở của người đó, một hơi thở mà tôi thấy xa lạ.
Tôi không thể khống chế được tình trạng cơ thể của mình, ở trong tình trạng ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, cứ thế lặp đi lặp lại, tôi rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại bị âm khí xâm nhập và tấn công đến không cách nào mở được mắt. Miếng noãn ngọc tôi đeo trên người cuối cùng cũng phát huy được tác dụng vào thời điểm quan trọng này, một luồng hơi ấm từ từ nhỏ giọt chảy vào cơ thể, yếu ớt đấu tranh với luồng âm khí vẫn đang không ngừng mạnh lên.
Tuy rất yếu ớt, nhưng cũng đủ để tôi không bị hoàn toàn mất đi ý thức. Người đó cũng luôn ở bên cạnh tôi, khiến tôi cảm thấy vui mừng vì vẫn có người quan tâm đến mình. Chỉ là tôi rất muốn nhanh chóng rời khỏi Na Lâm, tâm trạng cấp thiết này khiến ý thức của tôi dần dần mạnh lên. Âm khí của nơi này quả thật là quá mạnh đối với tôi, cơ thể gầy yếu này đã khó mà có thể chống đỡ nổi âm khí mạnh mẽ đến thế.
Đến khi tôi lại một lần nữa mở được mắt ra, người đó cũng phát hiện ra tôi đã tỉnh dậy, vẻ mặt vui mừng chỉ thoáng qua trong phút chốc.
“Đồ ngốc, cô cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” Lạc Hồng Nghiệp thu lại biểu tình của mình, trợn mắt nhìn tôi.
“Là cậu vẫn luôn ở bên cạnh tôi?” Phát hiện ra là cậu ta, tôi có đôi chút thất vọng, lẽ nào không phải là Lạc Hồng Huyên sao?
“Hừ, Tôi không có rảnh đến vậy!” Lạc Hồng Nghiệp quay đầu đi, khó tính lầu bầu.
“Ồ, khi nào tôi mới được rời khỏi đây?” Tôi cũng không phân vân nữa, chỉ hỏi ra điều mình quan tâm nhất lúc này.
“Muốn rời khỏi đây đến vậy sao?” Lạc Hồng Nghiệp không vui, ngoái đầu trợn mắt nhìn tôi.
“Âm khí của nơi này quá lợi hại, Tiểu Luy không thể ở nơi này quá lâu!” Bên trong tráp Tử Ngọc ở cạnh gối của tôi có một làn khói xanh từ từ bốc lên, thân hình của Lạc Hồng Huyên dần dần hiện ra.
“Hồng Huyên!” Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, chăm chú nhìn anh ấy không muốn dời mắt.
Anh ấy nở một nụ cười ấm áp với tôi, ngồi xuống bên mép giường, gương mặt tràn đầy niềm vui nhìn tôi, trong mắt anh ấy tôi nhìn thấy tình cảm dịu dàng mà anh dành cho tôi.
“Hừ, muốn rời khỏi đây, đánh thắng em rồi hãy nói, bằng không thì đều ở lại đây!” Lạc Hồng Nghiệp tức giận cắt ngang ánh mắt của chúng tôi.
“Tại sao muốn chúng tôi ở lại đây?” Tôi cũng nổi cáu, chưa thấy ai không nói lý lẽ như người này,
“Không có gì, chỉ cần hai người ở lại đây, nơi này tùy hai người ở!” Lạc Hồng Nghiệp cố chấp quay mặt đi.
“Sao, đến tôi cũng muốn giữ ở lại đây?” Lạc Hồng Huyên trừng mắt: “Cậu quá đề cao bản thân rồi đây.”
“Đề cao hay không thì phải thử mới biết, dù gì Na Lâm là địa bàn của tôi, không phải là nơi mấy người muốn đến là đến, muốn đi là đi.” Lạc Hồng Nghiệp hoàn toàn không chịu nhượng bộ.
Lạc Hồng Huyên đột ngột đứng dậy, tôi vội kéo lấy giữ lại: “Mấy người đừng đánh nhau!” Tôi sợ là hai người họ lại đánh nhau lần nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lạc Hồng Huyên với dáng vẻ đáng thương tội nghiệp, Lạc Hồng Huyên không còn cách nào khác, anh ấy nhìn tôi thỏa hiệp, im lặng ngồi xuống.
Tôi cũng quay ra nói với Lạc Hồng Nghiệp: “Cậu muốn thế nào thì mới chịu để chúng tôi rời khỏi đây?”
“Trừ khi…”
“Trừ khi thế nào?” Tôi thấy vẫn còn chỗ để thương lượng, chợt thấy mừng trong lòng.
Thì nhìn thấy anh ta quay đầu đi, nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra…”
Lạc Hồng Huyên lập tức xoay người trừng mắt, hai tay co lại thành tư thế chuẩn bị chiến đấu, tôi vội vàng vỗ về, túm lấy tay áo anh, lắc đầu nhìn anh.
Lạc Hồng Nghiệp quay đầu đi ra ngoài: “Đợi khi nào tôi nghĩ ra sẽ nói với hai người, từ giờ cho đến lúc đó, hai người ở lại đây đi đã!” anh ta vứt lại câu nói ấy rồi đi xuyên qua tường.
Lạc Hồng Huyên nổi giận, muốn đuổi theo, nhưng tôi vội vàng kéo anh ấy lại.
“Chúng ta nghĩ cách khác, công khai bỏ đi không được, chúng ta có thể trốn đi mà!” Tôi khuyên anh.
Lạc Hồng Huyên chỉ còn cách từ bỏ, ngồi xuống cạnh tôi. Đưa tay đặt lên cổ tay tôi nói: “Để anh xem tình trạng sức khỏe của em thế nào.”
“Anh… anh có thể chạm vào em kìa!” Đến bây giờ tôi mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
“Ha ha, sau khi thu về được tàn phách, giờ anh có thể duy trì hình thể trong một lúc.” Lạc Hồng Huyên giải thích.
Tôi rất vui mừng, mặc cho anh ấy bắt mạch, hai mắt càng không thể rời khỏi gương mặt khôi ngô của anh: “Không ngờ là Hồng Huyên của em lại biết xem bệnh.” Tôi cười nói với anh.
Gương mặt khôi ngô của Lạc Hồng Huyên thoáng qua chút ngượng ngùng: “Chỉ là biết sơ lược thôi…” Nói xong, anh yên lặng bắt mạch.
“Âm khí trong cơ thể em quá mạnh, nhưng có một luồng khí nóng đang từ từ áp chế lại, chuyện này là thế nào?” Hồng Huyên hiển nhiên đã sớm phát hiện ra, chỉ là đến bây giờ mới hỏi.
“Là vì cái này.” Tôi cầm ra cái túi nhỏ ông tôi đưa.
Lạc Hồng Huyên cầm lấy, rồi đột nhiên như bị điện giật quăng lại trả tôi.
“Sao vậy?” Tôi kinh ngạc, liền vội vàng kiểm tra tay của anh ấy, thì bị anh ấy rụt lại.
“Tại sao lại như vậy, từ bé em đã đeo cái này trên người, đều không có chuyện gì hết mà.” Tôi lo lắng nhìn anh.
“Vật này là đồ chí dương, dương khí trong đó có tác dụng khắc chế với anh.” Lạc Hồng Huyên nói rồi xòe tay, tôi nhìn thấy bàn tay anh đã bị đốt cháy thành một đám đen.
Tôi đưa tay định chạm vào anh thì lại vồ vào không khí, chỉ thấy người anh lắc lư, thân thể dần dần tan biến.
“Hồng Huyên…” Tôi kinh hãi.
“Không sao, chỉ là đến thời gian rồi thôi…” Anh nhẹ nhàng an ủi, nhưng cơ thể anh càng ngày càng nhạt dần.
“Chết tiệt, anh là đồ ngốc!” Lạc Hồng Nghiệp đột nhiên xông vào, lại là đi xuyên qua tường.
Anh ta lao về phía Lạc Hồng Huyên, nhưng Lạc Hồng Huyên đã hóa thành một làn khói xanh, sau đó chui vào tráp Tử Ngọc.
Lạc Hồng Nghiệp cướp lấy tráp Tử Ngọc, vội vàng kiểm tra xem xét tinh hình.
“Sao…sao thế?” Nhìn anh ta vội vàng như vậy, tôi cũng cảm thấy hoang mang.
“Cô là người đàn bà ngu ngốc, cô làm anh ấy bị thương rồi, cô có biết là để tạo thân xác cho anh ấy là rất khó rất khó không!” Lạc Hồng Nghiệp tức giận trợn mắt nhìn tôi, lớn tiếng quát lên.
Tôi bỗng cảm thấy rất là tủi thân, chuyện vừa xảy ra tôi cũng không hề cố ý, tôi làm sao mà biết được noãn ngọc sẽ làm Lạc Hồng Huyên bị thương.
Lạc Hồng Nghiệp thì không hề nhận ra tôi oan ức, lôi trong người ra một con dao găm, ra lệnh cho tôi: “Đưa tay ra đây.”
“Anh, anh muốn làm gì vậy?” Tôi sợ hãi, giấu tay vào trong chăn.
“Chỉ là lấy một chút máu của cô thôi, sợ cái gì!” Lạc Hồng Nghiệp trừng mắt.
Được thôi, tôi thỏa hiệp trước sự lạm dụng uy quyền của anh ta, giơ tay ra.
Anh ta kéo tay tôi, rất nhanh dùng dao rạch một nhát vào lòng bàn tay tôi, máu liền ào ào chảy ra, anh ta liền nắm lấy tay tôi nhỏ máu lên tráp Tử Ngọc. Máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, nước mắt của tôi cũng rơi xuống theo, cảm giác oan ức trong lòng cũng càng lúc càng lớn lên.
Tuy rằng đó là lỗi của tôi, nhưng mà cậu ta như vậy thì thật là rất rất quá đáng!
Cậu ta nhìn máu lan dần ra, ngấm vào tráp Tử Ngọc, cho đến khi đều bị hấp thụ hết mới buông tay tôi ra. Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nước mắt của tôi, anh ta giật mình, ngớ người ra.
Tôi vội vàng đưa tay gạt nước mắt: “Bây giờ đã được rồi chứ hả!”
“Cô…tôi giúp cô băng bó tay lại nhé.”
“Không cần, lát nữa là khỏi!” Tôi quay đi, nằm xuống giường, xoay người đi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa.
“…” Cậu ta không nói gì, đứng bên cạnh giường một lúc rồi quay người bỏ đi.
Tôi quay lại đúng lúc nhìn thấy cậu ta đi xuyên qua tường.
“Hừ, cái tên xấu xa!”
Tôi vung nắm đấm lên, đánh hướng về phía cậu ta bỏ đi.
“Phì!”
Tôi hình như nghe thấy tiếng cười khẽ: “Á…”
Tôi lại nằm xuống, kéo chăn trùm lên che mặt.
Cậu ta, muốn thế nào mới chịu thả tôi đi …



