Skip to main content

Trang chủ Minh Hôn Chương 53: Xích mích

Chương 53: Xích mích

1:42 chiều – 07/07/2025

Lạc Hồng Nghiệp cũng đi theo, tiến vào sâu vào trong Na Lâm, rất nhanh sau đó anh ta dừng lại, lúc này anh ta mới phát hiện ra đã đến rất sâu trong Na Lâm. Trước cung điện cao ngất đồ sộ, có một bóng đen hình người đứng ở đó. Cánh cổng đóng chặt, hai con sư tử đá uy nghiêm đứng sừng sững ở trước cổng, lại càng tăng thêm vẻ uy nghiêm.
Lạc Hồng Nghiệp tiến về phía trước, đi đến đứng cạnh Lạc Hồng Huyên.
“Mở cửa!”
Lạc Hồng Nghiệp ngớ người, có cảm giác anh đứng ở đây chỉ vì đợi cậu ta mở cửa vậy, vậy mà cậu ta còn cảm thấy vui mừng nữa chứ. Lạc Hồng Nghiệp quay đầu nhìn sắc mặt của Lạc Hồng Huyên đứng bên cạnh, thấy đôi mày của anh nhíu lại, bộ dạng bực bội, liền vội vàng khua tay, một cơn gió lớn thổi qua, cánh cổng lớn lúc này mới nghe lời mở ra.
Bên trong các lam phách tràn ra, giống như lũ trẻ con đến giờ tan học vây, đồng loạt xông về phía hai người đứng ở ngoài cổng. So với các lam phách ở sau núi thôn Lạc Gia, nơi này rõ là càng nhiều hơn. Ánh mắt của Lạc Hồng Huyên thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại.
Lạc Hồng Nghiệp thấy sắc mặt anh không tốt, cũng không dám dây dưa, chỉ đưa tay giơ lên, thì thấy các lam phách bỗng nhiên im lặng như các binh sĩ, trật tự chỉnh tề xếp thành hai hàng đứng ở hai bên. Lạc Hồng Nghiệp đưa tay làm động tác mời vào, Lạc Hồng Huyên cũng chẳng hề tỏ ra cảm kích.
Thân hình anh biến thành một quầng sáng trắng, bay thẳng vào sân sau.
Ở sân sau, trong phòng, người nằm trên giường đang phải chịu sự quấy nhiễu của cơn ác mộng.
Tôi vùng vẫy, chống chọi lại, muốn chạy thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng vẫn không thể làm gì được. Đã có nhiều lần kinh nghiệm nên tôi biết lúc này mình đang ở trong mơ. Đêm rét mướt, sâu trong thung lũng, rừng âm u, rồi cuộc đuổi rượt hết lần này đến lần khác, cảnh tượng rất là quen thuộc. Cho đến đám sương mù màu đen, rồi đến Nhị Nha đang giẫy giụa cũng rất quen thuộc với tôi.
Tôi nhìn Nhị Nha không ngừng bỏ chạy, tôi muốn giúp cô bé, nhưng cho dù có gào thét đến thế nào thì cô bé cũng không thể nghe thấy. chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé giãy giụa, quanh quẩn với nguy hiểm và cái chết. Nhị Nha thì ngã lên ngã xuống hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều bò dậy, rồi lại tiếp tục trốn chạy, rồi lại bò dậy, cứ như vậy đến cuối cùng thì bị nuốt chửng không thương tiếc.
Đám sương mù màu đen ấy như ác quỷ tồn tại trong đêm đen, Nhị Nha ở trước mặt nó như loài giun dế không có chút sức chống cự, bị nó đùa cợt hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng thì trở thành thức ăn của nó.
Tôi muốn giúp đỡ, nhưng chỉ có thể nhìn mọi chuyện xảy ra, nước mắt rơi xuống không biết bao nhiêu lần, lau khô, cảnh vật trước mắt vẫn cứ xảy ra rất chân thực. Tôi biết tất cả chuyện này đều là sự thật, Lạc Xảo Vũ đã nói với tôi như thế. Nhưng mà, tôi không thể ngăn cản được, cũng không thể thoát ly khỏi sự bó buộc của giấc mơ.
Cảnh tượng của giấc mơ rất là chân thực, như bộ phim được chiếu đi chiếu lại trong đầu tôi vậy, dù tôi có vùng vẫy thế nào cũng là tốn công vô ích.
Trong lúc mông lung, tôi nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
“Cô ấy đang gặp ác mộng!” Một giọng nói hết sức bình thản, điềm tĩnh vang lên, gần ngay bên cạnh.
“Tôi gọi cô ấy tỉnh dậy!” Một giọng nói khác đầy vẻ lo lắng, vội vàng vang lên, hai giọng nói nghe rất giống nhau.
“Không được!” Người lúc nãy quả quyết phản đối.
“Tại sao?” Người sau nghi hoặc hỏi, nhưng cũng không có hành động gì khác.
Tôi rất muốn cậu ta có hành động gì đó, bởi vì ý thức của tôi đã dần dần tỉnh táo trở lại, mí mắt động đậy, nhưng lại không thể mở ra.
Giọng nói trầm tĩnh ấy không hề trả lời câu hỏi đó mà chỉ nói. “Tôi muốn đưa cô ấy rời khỏi đây!”
“Đừng hòng, đã vào đến đây rồi, mấy người đừng nghĩ đến chuyện có thể rời khỏi đây!” Người kia cự tuyệt, thái độ rất dứt khoát.
Là ai, người đến đây là ai, giọng nói rất quen thuộc, là Lạc Hồng Huyên đến đây rồi ư? Tôi tiếp tục đấu tranh, đến cuối cùng sau không ngừng nỗ lực mí mắt cũng từ từ mở được ra.
Nhìn thấy hai gương mặt giống nhau y như đúc, nhưng biểu tình thì hoàn toàn khác biệt. Vui mừng và kinh ngạc, hai cảm xúc không giống nhau ấy lại xuất hiện trên cùng hai khuôn mặt giống hệt nhau.
“Luy Nhi, em tỉnh rồi!”
“Hồng Huyên?” Ý thức của tôi đã hoàn toàn minh mẫn trở lại, ngạc nhiên với sự xuất hiện của anh, anh ấy không phải là bị nhốt ở khu rừng sau núi sao?
“Là anh. Luy Nhi, em không sao chứ?” Dáng vẻ vui mừng của anh đổi thành lo âu.
“Không sao!” Tôi nói.
“Thế thì tốt, đi theo anh, anh đưa em rời khỏi đây.” Lạc Hồng Huyên gật đầu, chuẩn bị đứng dậy.
Một bóng người vụt đến, chặn ngay trước mặt anh ấy: “Mấy người ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
“Sao, cậu muốn ngăn tôi?” Lạc Hồng Huyên cau mày, hạ thấp giọng, nói.
“Anh cả…”
“Đừng gọi tôi là anh cả, tôi không biết cậu!” Lạc Hồng Huyên lạnh lùng nói.
Tôi nhìn thấy trên gương mặt của Lạc Hồng Nghiệp thoáng qua vẻ đau buồn, trong lòng thấy không nỡ, bèn khe khẽ mở miệng gọi: “Hồng Huyên…”
Lạc Hồng Huyên quay người lại, tượng là làm cho tôi sợ hại, vội vàng đến an ủi: “Luy Nhi đừng sợ! Anh sẽ đưa em đi ngay bây giờ.”
“Anh cả, lẽ nào anh không có chút ký ức nào về nghìn năm về trước ư?” Lạc Hồng Nghiệp vẫn không từ bỏ, gượng gạo hỏi.
“Nghìn năm về trước?” Lạc Hồng Huyên nhìn Lạc Hồng Nghiệp từ trên xuống dưới, vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng rất nhanh gạt đi, nói: “Tôi không cần biết cậu là người như thế nào, xin cậu hãy để chúng tôi rời khỏi đây, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”
“Anh…” Gương mặt của Lạc Hồng Nghiệp hiện lên vẻ tức giận nói: “Được thôi, không khách sáo, anh muốn không khách sáo như thế nào nào?”
Lạc Hồng Huyên nhướng mày: “Muốn thử?”
Tôi liền vội vàng ngăn lại: “Hồng Huyên, đừng đánh nhau!” Tôi khuyên nhủ anh, không muốn hai người vì vậy mà đánh nhau.
Lạc Hồng Huyên quay lại dịu dàng cười với tôi: “Luy Nhi, ở đây đợi anh, nghỉ ngơi một lát, sẽ xong nhanh thôi!”
Tôi bị nụ cười của anh làm lóa mắt, trong lúc ngớ người thì anh đã quay lưng bỏ đi. Lạc Hồng Nghiệp đi ngay theo sau, hai người rất nhanh đi đến giữa sân. Tôi vội vàng ra khỏi giường chạy đến cửa, thì thấy hai người bọn họ đã bắt đầu đánh nhau.
Hai người bọn họ biến thành hai vết sáng, một đen một trắng trong không trung đánh nhau kịch liệt tiếng “binh binh” không dứt, hai người họ ra đòn đọ sức rất nhanh, tôi chỉ xem một lúc đã hoa mày chóng mặt. Thật không ngờ bọn họ lại mạnh đến vậy, lẽ nào đúng thật là hai anh em?
Tôi không nhịn được, cảm thấy cách nghĩ của mình thật là trẻ con, á, nếu như hai anh em vì vậy mà xích mích, lại còn là vì người con gái như tôi, bỗng nhiên tôi nảy sinh ra cảm giác thấy mình có tội.
Nhìn hai bóng người đan xem vào nhau, tôi bắt đầu thấy lo lắng, sốt ruột và sợ hãi. Không muốn thấy hai người bị thương, ai bị thương cũng đều không tốt, nếu như bị thương là Lạc Hồng Huyên, tôi sẽ đau lòng, nếu là Lạc Hồng Nghiệp bị thương, tôi sợ cậu ta sẽ trả thù. Ở đây là địa bàn của cậu ta, dồn ép quá liệu cậu ta có ra tay làm gì đó nguy hiểm với chúng tôi.
Tôi nhìn xung quanh, nhìn thấy lam phách phân tán khắp nơi, cảm thấy âm khí đang dần dần trở nên đậm đặc lại. Hơi thở di động trong không khí ngày càng mạnh hơn, âm khí trong cơ thể bắt đầu tích tụ lại. Đó là vì hai người bọn họ đánh nhau ư?
Tôi ngẩng đầu, muốn mở miệng ngăn bọn họ lại, thì khi vừa mở miệng, nhìn thấy rất nhiều lam phách lao về phía tôi, lờ mờ thấy phía sau còn rất nhiều lam phách khác cũng đang bay đến.
“Á!” Tôi thảm thiết hét lên, sau đó ngã ra đất, cuối cùng cũng thành công khiến hai thân hình đánh nhau giữa không trung bừng tỉnh.
“Hỏng rồi!” Lạc Hồng Nghiệp lớn tiếng lao về phía tôi.
Lạc Hồng Huyên còn nhanh hơn cậu ta, chỉ một cái lắc người đã đến bên cạnh tôi, ôm lấy tôi lướt tránh sang một bên. Lạc Hồng Nghiệp thì đến đứng trước chúng tôi, vung tay hất ra một luồng khí bèn đánh tan các lam phách, du hồn vây quanh tôi. Một cơn gió thổi qua, liền đó là âm khí bốn phía bị xua tan.
Lạc Hồng Nghiệp ngẩng đầu nhìn về phía tôi, hỏi: “Không sao chứ?”
Tôi nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi, rúm người rúc vào lòng Lạc Hồng Huyên.
“Quản chặt mấy người của cậu!” Lạc Hồng Huyên trừng mắt, giọng điệu rất không tốt.
“Bọn họ không phải là người của em.” Lạc Hồng Nghiệp khẽ phản bác.