Khuôn mặt Lạc Hồng Nghiệp chợt sáng lên rồi biến mất, cậu ta cúi người rồi chạy về hướng này, nhìn tôi rất lâu sau mới buông hai chữ: “Đồ ngốc!”
Có ý gì chứ! Tôi tức điên lên, hậm hực nhìn cậu ta. Sự nghi ngờ ban nãy của tôi trong chốc lát cũng tan thành mây khói.
Cậu ta đưa tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, nhẹ nhàng lướt qua bàn tay đang bị đông cứng nắm trên cửa của tôi, tôi chỉ thấy từ bàn tay truyền đến một cảm giác vô cùng nóng rát, ngay sau đó bàn tay tôi được tách khỏi khung cửa.
Sau đó cậu ta nhấc bổng tôi lên rồi đi vào trong phòng.
“Cậu ta, cậu ta muốn làm gì?” Tôi sợ hãi, nhưng không thể thốt lên thành tiếng, chỉ biết gào thét ở trong lòng.
Lạc Hồng Nghiệp lại trưng ra cái vẻ mặt khinh bỉ, mạnh tay ném thẳng tôi xuống giường. Âm khí trên người tôi ngày một dày đặc, cơ thể toát lên sự băng lãnh, dường như toàn thân đều bị đóng băng. Nhưng dù như vậy nó vẫn kém xa cảm giác lo sợ trong lòng tôi, cậu ta sẽ không làm gì tôi đâu, đúng không?
Lạc Hồng Nghiệp nghiêng người nhìn tôi, một lúc sau mới nói: “Quả nhiên cơ thể của cô tích trữ âm khí.”
Cậu ta vừa nói vừa nắm lấy tay tôi, trong chớp mắt khi tay chúng tôi chạm nhau, tôi cảm thấy có một luồng không khí lạnh từ trong cơ thể di chuyển xuống lòng bàn tay, rồi chúng lại không ngừng kéo nhau chảy về bàn tay cậu ta.
Tôi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng quái đản này. Nhưng cậu ta lại như đang rất thích thú, nhắm mắt lại cảm nhận luồng khí lạnh đang di chuyển.
Một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu tôi: “Âm khí trong cơ thể tôi bị cậu ta hấp thụ rồi.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong chốc lát, bàn tay tôi dần dần trở lại bình thường, cơ thể tôi cũng theo đó mà phục hồi lại cảm giác, khí lạnh cũng lần lượt tan biến đi, sương giá trên người cũng biến mất.
Tôi ngạc nhiên trước sự thay đổi tức thời này. Cậu ta thực sự hấp thụ được khí lạnh từ cơ thể tôi. Cậu ta có phải là con người không?
Lạc Hồng Nghiệp chậm dãi mở mắt ra, tôi nhìn thấy trong mắt cậu ta tràn đầy khó tin. Cậu ta mỉm cười rồi nói: “Quả không sai, đúng như tôi dự đoán.”
“Thế là có ý gì?” Tôi hỏi. Có quá nhiều nghi hoặc cần được giải đáp, nhưng tôi lại chỉ hỏi một câu.
Ơ kìa, tôi có thể nói chuyện được rồi! Nhưng sự ngạc nhiên này không thể làm tiêu biến những nghi ngờ trong lòng tôi được.
“Cái cơ thể tích trữ âm khí của cô có thể giúp tôi tu luyện.” Cậu ta cũng không giấu diếm, thẳng thắn cho tôi câu trả lời.
“Tu luyện?” Tôi vô cùng kinh ngạc.
Cậu ta không trả lời, giống như cậu ta cũng không muốn tôi biết quá nhiều.
“Vừa rồi cậu hấp thụ âm khí trên người tôi là để tu luyện sao?” Tôi tiếp tục dò hỏi, tôi cũng không giật mình khi thấy miệng mình vẫn có thể nói được.
Cậu ta do dự một chút rồi nói: “Na Lâm là nơi có nhiều âm khí nhất, từ khi cô vào rừng, âm khí đã xâm nhập vào cơ thể cô, sau khi cô đến đây thì cô đã hấp thụ quá nhiều âm khí rồi.”
“Nói như thế nghĩa là cậu đã cứu tôi?” Tôi rất nhanh đã hiểu ý của cậu ta.
“Cô có thể nghĩ là như vậy!” Cậu ta nhướn mày rồi đứng dậy.
Thế nhưng, tôi lại có cảm giác cậu ta được hưởng lợi nhiều hơn! Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi hoặc, nhưng cậu ta đã xoay người đi rồi, không thèm để ý đến tôi mà tiến thẳng về phía cửa.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt!” Cậu ta chỉ để lại những lời này rồi rời khỏi phòng tôi.
Tôi nhìn cơ thể mình đã hồi phục lại bình thường, tôi cảm thấy xúc động: “Ôi, cái cơ thể tích trữ âm khí…”
Từ nhỏ tôi đã gặp rắc rối với cơ thể này, ông cụ nhà tôi đã nghĩ hết cách nhưng chỉ liên lụy đến tính mạng của mình, rồi bố quỷ cũng rời đi cùng ông ấy. Vốn dĩ tôi tưởng rằng giữ lại Noãn Ngọc của ông cụ thì có thể có ích, xem ra thì ở hiện tại, vào thời khắc quyết định nó cũng chỉ là một món đồ trang sức.
Phải rồi, tráp Tử Ngọc! Tôi vội vàng đứng lên tìm kiếm, vừa ngẩng đầu lên tôi đã thấy nó được đặt trên bàn. Trước khi vào nhà thì tôi tiện tay đặt bên cạnh, cũng may là Lạc Hồng Nghiệp không để ý đến.
Tôi vuốt ve tráp Tử Ngọc, cảm nhận được mùi lam phách còn sót lại của Lạc Hồng Huyên, tôi bắt đầu thấy lo cho anh ấy.
“Không biết Hồng Huyên thế nào rồi? Anh ấy bị nhốt trong rừng trúc sao?”
“Cũng không biết đám người Lạc Uyển Thiên đã trở về chưa? Có thể tìm được Lạc Xảo Vũ để đến cứu mình không?”
Tôi cứ suy nghĩ lung tung, dần dần cũng cảm thấy mệt mỏi, bị làm khổ lâu như vậy, vừa phải đèo trèo lội suốt vừa lo lắng sợ sệt, cho dù thể chất tốt bao nhiêu cũng không thể chịu nổi. Tôi nằm trên bàn, nheo mắt lại, vẫn ôm tráp Tử Ngọc trong lòng.
Ngoài sân, những linh hồn xanh lam lại lơ lửng bay lên một lần nữa, nhưng lúc này chúng đã trở lại trạng thái bình thường. Chúng chỉ giống mấy cái chấm nhỏ nhỏ để trang trí cái sân. Trong làn sương mù trên sân dần dần hiện ra một bóng người màu trắng, tóc dài tung bay, trang phục trắng như tuyết. Cậu ta nhìn người phụ nữ đang ngủ trên bàn, thở dài rồi bay lại gần.
“Tuy rằng có cô ở đây thì việc tu luyện của tôi rất thuận lợi, nhưng xem ra cũng làm tổn thương cô nhiều quá. Giữ cô ở lại đây rốt cuộc có phải sai lầm không?” Cậu ta lẩm nhẩm trong miệng, lắc đầu ôm cô gái ấy lên một lần nữa.
Nhìn thoáng qua cái hộp đen sáng bóng được đặt trên bàn, khóe miệng cậu ta nở một nụ cười thật nhẹ: “Anh cả, xem ra em sắp có thể gặp anh rồi, cả nghìn năm chờ đợi cũng chỉ vì thời khắc này, không biết đến cuối cùng có đáng giá không?”
Ánh mắt cậu ta rời khỏi chiếc hộp, bế cô gái ấy đi về phía giường. Nhẹ nhàng đặt xuống cô xuống, đắp cho cô cái chăn mỏng, rồi sau đó biến mất như ban nãy.
Trả lại một không gian yên tĩnh!
Ngay sau đó, bóng dáng cậu ta xuất hiện ở lối vào Na Lâm.
“Cuối cùng anh vẫn đến!” Lạc Hồng Nghiệp lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói còn chứa một chút vui mừng.
“Thả cô ấy ra!” Đứng trước mặt cậu ta là một khuôn mặt giống hệt cậu ta, nhưng trên người này lại mang vẻ xa cách, không vui.
“Anh, lẽ nào anh không bất giờ khi nhìn thấy em sao?” Lạc Hồng Nghiệp tiến lên hai bước, đôi mắt vẫn còn sự vui mừng.
Đúng vậy, người vừa đến chính là Lạc Hồng Huyên!
“Thả cô ấy ra!” Lạc Hồng Huyên vẫn lặp lại câu nói khi nãy.
Sự vui mừng và ngạc nhiên của Lạc Hồng Nghiệp nhanh chóng thay thế bằng thành tức giận, cậu ta tiến lên hai bước, trừng mắt với Lạc Hồng Huyên và nói: “Lẽ nào anh không tò mò một chút nào sao?”
“Cậu tiến thêm hai bước nữa thì sẽ ra khỏi phạm vi của Na Lâm, lúc đó tôi có thể giết cậu bất cứ lúc nào!” Lạc Hồng Huyên lạnh lùng nói.
Lạc Hồng Nghiệp sửng sốt, không bước về phía trước nữa, mà ngây người nhìn người trước mặt, trong mắt ánh mắt cậu ta hiện lên vẻ khó tin.
“Sao vậy, cậu nghĩ rằng tôi không dám sao?” Dường như Lạc Hồng Huyên thấy kích động cậu ta như thế còn chưa đủ, nên anh lại châm dầu vào lửa.
Lạc Hồng Nghiệp hoàn hồn, lùi lại mấy bước, cậu ta trở lại chỗ cũ rồi nói: “Anh không thể giết em, em là chủ nhân của Na Lâm!”
“Đó là lý do vì sao tôi có ý tốt muốn nói cho cậu biết.” Lạc Hồng Huyên bâng quơ nói, anh đã chuẩn bị xong, cũng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“Cậu tự tay thả cô ấy ra hay là để tôi đi vào tìm?”
Lạc Hồng Huyên dường như hoàn toàn không nhận ra người trước mặt. Đúng vậy, trước đó anh không hề biết đến sự tồn tại của một người em trai như vậy, cho đến khi anh ấy gặp Lạc Uyển Thiên và những người khác. Họ nói với anh rằng có một người giống hệt anh, tự nhận là em trai của anh, nhưng người này lại giữ cô vợ nhỏ của anh lại để đổi lại việc thả bọn họ ra an toàn.
Anh tức giận và căm phẫn, hoàn toàn không quan tâm đến thứ gọi là họ hàng, người thân, mà chỉ muốn cứu vợ mình về.
“Hừ, anh muốn cô ấy sao? Vậy thì anh có thể tự mình vào tìm!” Lạc Hồng Nghiệp cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Tuy nhiên, em nói trước cho anh biết vào Na Lâm rồi sẽ rất khó tìm được đường ra đó!”
Lạc Hồng Huyên lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái, cơ thể bay lên không trung sau đó phi thẳng vào cánh rừng.
Lạc Hồng Nghiệp đứng phía sau anh, tức giận giậm chân một cái, sau đó cũng theo vào Na Lâm. Lạc Hồng Huyên giống như rất quen thuộc với Na Lâm, anh bay thẳng vào sâu trong Na Lâm, cơ thể giống như một đường sáng lung linh, lưu lại bóng dáng ở sâu trong Na Lâm.
Những lam phách lơ lửng trong Na Lâm bị làm cho sợ hãi bỏ chạy, bỗng chốc tạo ra vô số đợt sóng.



