Skip to main content

Trang chủ Minh Hôn Chương 50: Tranh cãi

Chương 50: Tranh cãi

1:41 chiều – 07/07/2025

“Được, tôi đồng ý!” Tôi nói.
“Không được!” Lạc Hoành Ngạn và Lạc Uyển Thiên đồng thanh nói.
Hai người một trước một sau tiến lên, kéo tôi ra phía sau.
“Sao chị có thể đồng ý cơ chứ, chỉ cần nhìn thằng này là biết không tốt lành gì rồi!” Lạc Hoành Ngạn nói, rồi kéo tôi ra sau lưng để che chắn.
Nhìn dáng vẻ hai người đứng ra bảo vệ mình, nói thật là tôi cảm thấy rất cảm động. Nhưng biết rõ một phách của Lạc Hồng Huyên trong tay Lạc Hồng Nghiệp, tôi sao có thể không lấy về.
Tôi đẩy bọn họ ra và nói: “Cảm ơn các cậu, nhưng mà tôi nhất định phải lấy được hồn phách của Lạc Hồng Huyên về!”
Thái độ kiên quyết của tôi khiến Lạc Hoành Ngạn ngẩn người ra tại chỗ, ánh mắt hướng về Lạc Uyển Thiên, dò hỏi ý kiến của cậu ấy.
Lạc Uyển Thiên nhìn tôi nói: “Chị dâu, chị không cần phải làm như vậy, hồn phách của Hồng Huyên chúng ta có thể nghĩ cách khác.”
“Đúng thế, chúng ta không thể vì Hồng Huyên mà bỏ chị lại đây được, nếu Hồng Huyên mà biết chuyện này thì cũng sẽ không đồng ý đâu.” Lạc Hoành Ngạn thấy Lạc Uyển Thiên có ý muốn khuyên giải tôi, liền vội vàng nói.
“Ngày tạo thân xác của Hồng Huyên càng lúc càng gần, chúng ta không thể kéo dài thêm nữa! Nếu lấy được một phách của anh ấy, có thể khiến cho việc tạo thân xác của anh ấy càng hoàn chỉnh hơn.
Tôi lắc đầu, biết ý tốt của các cậu ấy là một chuyện, tiếp nhận hay không lại là một chuyện khác.
Tôi nói với Lạc Hồng Nghiệp: “Tôi đồng ý rồi, vậy có phải anh cũng nên đem chút thành ý ra! Hồn phách của Hồng Huyên đang ở đâu?”
Lạc Hồng Nghiệp vẫn đang đợi chúng tôi thương lượng, thấy ý tôi đã quyết, anh ta lộ ra nụ cười đắc thắng, đưa tay lên vẫy, trong tay liền hiện ra một đám lửa màu xanh, nhìn ngọn lửa cháy bập bùng như sức sống của sinh mệnh đang bốc cháy vậy.
Tôi bỗng chốc cảm thấy một cảm giác quen thuộc, tiến lên hai bước muốn đến gần hơn thì thấy tay của Lạc Hồng Nghiệp hơi tránh sang một bên, nhìn tôi cười khẽ lắc đầu: “Không thể cứ thế này đưa cho cô được!”
“Được thôi, anh để cho bọn họ rời khỏi đây trước đã!”
Tôi cũng không miễn cưỡng, người ta đương nhiên sẽ không giao cho tôi dễ dàng như thế. Đưa tay chỉ về phía hai người Lạc Hoành Ngạn, muốn Lạc Hồng Nghiệp phải thả người trước.
“Bọn họ muốn đi khỏi đây lúc nào cũng được!” Lạc Hồng Nghiệp đưa tay vẫy một cái, những âm hồn vây quanh anh ta từ từ tránh ra, lập tức giữa rừng hiện ra một con đường đi.
Chỉ thấy từng đám lửa xanh tạo thành một con đường đi kỳ dị kéo dài đâm thẳng ra bên ngoài khu rừng, giống như những chiếc đèn lồng với ngọn lửa màu xanh lam, chiếu sáng cả khu rừng vốn dĩ đã u ám.
Tôi bị cảnh tượng kỳ dị này thu hút, đây chính là năng lực khống chế âm linh của anh ta sao? Ban đầu khi người giấy nhỏ đưa tôi vào rừng cũng không hề tạo ra được cảnh tượng chỉnh tề đến thế. Anh ta lẽ nào so với bà Vu nữ, còn lợi hại hơn nhiều?
Hiển nhiên, đây cũng là chiêu Lạc Hồng Nghiệp ra oai phủ đầu với chúng tôi, ý đồ rất rõ ràng.
“Hừ, chúng tôi làm sao biết cậu đưa ra đúng là hồn phách của Hồng Huyên hay không.” Lúc này Lạc Hoành Ngạn bỗng trở nên cố chấp.
“Có phải là hồn phách của anh ta hay không, anh hỏi cảm nhận của cô ấy thì biết ngay thôi!” Lạc Hồng Nghiệp nhìn tôi nói.
Mọi người đều quay ra nhìn tôi, tôi gật gật đầu, cái cảm giác quen thuộc đấy không thể nhầm lẫn được, cứ như Lạc Hồng Huyên đang ở ngay cạnh tôi vậy.
Lạc Hoành Ngạn vẫn còn muốn tranh chấp thêm, thì bị Lạc Uyển Thiên lôi sang một bên, rồi tôi nghe thấy Lạc Uyển Thiên nói: “Chị dâu, chúng em rời khỏi đây trước, đợi bọn em đưa người đến cứu chị ra!”
“Muốn gọi tiểu Vu nữ đến đây sao?” Lạc Hồng Nghiệp lập tức nhìn ra ý định của Lạc Uyển Thiên, vạch trần cậu ấy: “Cô ấy và anh trai tôi đều đang bị mắc kẹt trong ngôi nhà nhỏ trong rừng kia kìa!”
“Cậu muốn nói chính cậu là người đã tạo ra hỗn loạn ở sau rừng, mới khiến cho nha đầu Tiểu Vũ khởi động đại trận phòng ngự sao?” Lạc Uyển Thiên nghe vậy, đôi lông mày cau lại.
Tôi cũng nhanh chóng nhớ ra trước đó Lạc Xảo Vũ từng nói mấy ngày gần đây sau rừng có chút lộn xộn, dặn tôi đừng đi đến đó. Lẽ nào hỗn loạn là do Lạc Hồng Nghiệp tạo ra?
“Ha ha, tôi chỉ là để các lam phách gây ra một chút rối loạn mà thôi.” Lạc Hồng Nghiệp dửng dưng nói: “Bọn họ đã bận đến tối mặt tối mày, không có thời gian lo đến việc khác rồi.”
“Cậu…” Tôi trừng mắt dữ tợn nhìn anh ta, lúc này gương mặt anh ta giống hết vời Lạc Hồng Huyên cũng khiến tôi có xung động muốn xông lên đập cho một trận.
“Sao thế, mấy người không muốn đi khỏi đây sao?” Lạc Hồng Nghiệp thì hoàn toàn không quan tâm đến cái sự giận dữ của tôi, quay ra nhìn Lạc Uyển Thiên và Lạc Hoành Ngạn.
“Chúng tôi không đi!” Lạc Hoành Ngạn dứt khoát nói.
Nhưng mà lại bị Lạc Uyển Thiên lôi đi: “Đồ ngốc, đi thôi!”
Lạc Uyển Thiên nhìn tôi với ánh mắt sâu xa, quay người bước đi. Tôi biết là, cậu ấy lại có biện pháp gì rồi, bỗng chốc cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Tôi ngoáy đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt của Lạc Hồng Nghiệp quay đi. Anh ta lại chuẩn bị làm điều gì xấu xa?
“Bây giờ cậu có thể đưa cho tôi rồi chứ!” Tôi nhìn lam phách vẫn đang được giữ trong tay anh ta, đây chính là hồn phách của Lạc Hồng Huyên.
Tôi lôi ra tráp tử ngọc, tiến về phía anh ta hai bước. Lạc Hồng Nghiệp lần này không còn ngăn cản, mà rất là rộng rãi đưa tay ra phía tôi.
Tôi vội vàng mở tráp tử ngọc ra, mồm đọc chú thu hồn mà bà Vu nữ dạy tôi, lam phách vùng vẫy một lúc rồi bay về phía tráp tử ngọc.
Đây là lần đầu tiên tôi thu được tàn hồn của Lạc Hồng Huyên, trong lòng dấy lên một chút cảm giác có thành tựu, nếu như Lạc Hồng Huyên ở đây thì tốt biết mấy, đáng tiếc là anh ấy bị giam trong căn nhà nhỏ trong rừng.
“Cô dễ dàng vui vẻ như vậy sao?” Một giọng nói trầm vang lên làm tôi tỉnh lại, thì nhìn thấy vẻ mặt ngán ngẩm của Lạc Hồng Nghiệp.
“Thật khó ưa, sao lại dùng gương mặt của Lạc Hồng Nghiệp làm ra vẻ chán ghét tôi cơ chứ, thật đáng ghét!”
Tôi cẩn thận lẩm bẩm nói, vẻ mặt anh ta lúc này khiến tôi có ảo giác, cứ như là mình bị Lạc Hồng Huyên ghét bỏ vậy. Tôi không thích cảm giác này, nó khiến tôi cảm thấy đau lòng.
“Đi thôi!” Lạc Hồng Nghiệp rõ ràng là có nghe thấy lời tôi nói, thu lại biểu tình lúc nãy rồi quay lưng bỏ đi.
Các lam phách phát ra ánh sáng tối mờ nhưng vẫn còn, tôi nhìn về hướng mà Lạc Uyển Thiên bọn họ vừa đi, mấy người bọn họ sẽ tìm đến Lạc Xảo Vũ để đến cứu tôi đúng không?
Thôi vậy, cho dù không đến cũng không sao cả, tôi tự mình cũng sẽ có cách thoát khỏi đây, dù gì tàn hồn của Lạc Hồng Huyên cũng đã tìm được rồi.
Tôi nghĩ như vậy thì nghe thấy tiếng của Lạc Hồng Nghiệp lại vang lên: “Còn không chịu đi thì sẽ vứt cô ở đây, đến lúc đấy lạc đường thì đừng có mà khóc lóc đấy!”
Hừm, thật là xấu xa! Ai sẽ lạc đường rồi khóc lóc chứ! Có phải trẻ con nữa đâu!
Giống hệt với Lạc Hồng Huyên rồi thì không nói, sao đến giọng nói cũng y như đúc cơ chứ. Nếu không nghĩ đến sự nham hiểm của anh ta, tôi còn tưởng anh ta chính là Lạc Hồng Nghiệp.
Lời nói của anh ta khiến tâm trạng của tôi rất tệ, ý thức được giờ này mình còn đang là tù nhân, đến niềm vui sướng vì đã thu được tàn phách của Lạc Hồng Huyên cũng tan biến đi đâu mất.
Tôi đi theo bước chân của Lạc Hồng Nghiệp, tiến sau vào trong Na Lâm, các lam phách xếp thành hai hàng như những ngọn đèn đường, xếp rất ngay ngắn. Sự chú ý của tôi rất nhanh bị bọn họ thu hút, đây là những tàn hồn của thôn Lạc Gia ư?
Độ sáng thì không được như của Lạc Hồng Huyên, vẫn là Lạc Hồng Huyên của tôi giỏi hơn, đến năng lượng của lam phách phát ra cũng khác với người bình thường, tôi bắt đầu tự mình đắc chí.
“Đồ ngốc!” Lạc Hồng Nghiệp đột ngột dừng lại, nhìn tôi với vẻ mặt khinh thường.
Tôi cũng vội vàng dừng lại, không muốn đâm vào người anh ta.
“Dừng lại làm gì vậy, còn nữa, sao lại gọi tôi là đồ ngốc!” Tôi tức tối nói, cái người này thật là càng nhìn càng thấy khó chịu mà.
“Đến rồi!” Lạc Hồng Nghiệp quay người bỏ đi, “ Lam phách của anh trai tôi không giống với người khác là vì anh ấy sắp tạo hồn thành công rồi!”
Thế là cái ý gì? Anh ta làm thế nào biết được trong lòng tôi đang nghĩ gì sao!