“Ha ha, không cần phải sợ! Tôi sẽ không làm hại gì cô đâu!”
Lạc Hồng Nghiệp lộ ra nụ cười vô hại với tôi, hàm răng trắng suýt nữa làm tôi lóa mắt.
Nhưng tôi cũng không dám lơ là, nghi ngờ nhìn anh ta, vẫn cảm thấy anh ta đến gần là vì có ý đồ gì đó.
“Đi thôi!” Anh ta xoay người đi về phía trước dẫn đường.
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Lạc Hoành Ngạn, và cả dáng vẻ trầm tư của Lạc Uyển Thiên.
Bọn họ cũng nhìn ra sự khác thường của người này rồi sao?
Mấy người lại lên đường, vừa rồi chỉ là chuyện ngoài lề nhỏ nhặt, rất nhanh bị mọi người quên mất. Trong lúc tôi tưởng là sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, thì Lạc Hồng Nghiệp vẫn ở phía trước dẫn đường, bỗng dừng lại.
“Đến rồi sao?” Tôi nhìn xung quanh, thì nhìn thấy anh ta từ từ quay người lại, lộ ra một nụ cười kỳ dị.
“Tránh ra!” Lạc Uyển Thiên đột nhiên phản ứng ra, phóng đến kéo lấy tôi rồi bỏ chạy, hóa ra cậu ấy vẫn luôn đề phòng Lạc Hồng Nghiệp.
Lạc Hoành Ngạn phản ứng còn nhanh hơn, cùng với lúc Lạc Uyển Thiên hét lên thì anh ấy đã chui ngay vào một bụi cây chạy mất.
Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị Lạc Uyển Thiên kéo tôi tránh qua một bên, chỉ nhìn thấy một đám lửa sáng ở ngay chỗ mà tôi vừa đứng, trong nháy mắt chiếu sáng bốn bề.
Tôi còn đang hoảng hồn trốn cùng với Lạc Uyển Thiên sau một gốc cây lớn, định thò đầu ra xem tình hình bên ngoài, thì bị Lạc Uyển Thiên một phát ấn về lại. Lạc Uyển Thiên làm động tác im lặng, rồi tự mình nhẹ nhàng thò đầu ra quan sát tình hình.
“Mấy người đừng trốn nữa, mấy người không thoát được đâu!” Tiếng của Lạc Hồng Nghiệp vang vọng trong rừng cây.
Lạc Uyển Thiên thì không mắc bẫy, quay lại nhìn tôi lắc lắc đầu, ra hiệu cho tôi ở yên chớ động đậy. tôi không còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục duy trì tư thế ẩn nấp.
Quả nhiên, có cạm bẫy đang đợi chúng tôi ư?
Lạc Uyển Thiên hình như không cảm thấy bất ngờ, cậu ấy đưa tay rút từ trong lòng ra một lá bùa màu vàng cầm trong tay. Tôi nhìn lá bùa vàng trong tay cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại có thứ này.
Bên ngoài, giọng nói của Lạc Hồng Nghiệp lại một lần nữa vang lên: “Mấy người có biết làm sao mà mấy người đến được đây không? Hành tung của mấy người đều nằm trong kế hoạch của tôi! Là tôi đã tiết lộ đường đi đến đây cho trưởng thôn, lợi dụng ông ta để dẫn mấy người đến Na Lâm.”
Tôi không ngờ, anh ta lại biết chúng tôi sẽ đến nơi này, mà còn thông qua trưởng thôn để hỏi về đường đi. Tôi nhìn biểu tình của Lạc Uyển Thiên, cậu ấy thì vẫn hết sức bình tĩnh.
Hiển nhiên, Lạc Uyển Thiên đã biết từ trước, nhìn dáng vẻ của cậu ấy xem ra đã tính trước mọi việc.
Tiếng nói của Lạc Hồng Nghiệp vẫn tiếp tục: “Mấy người đừng trốn nữa, đây là Na Lâm, là nơi tập trung linh hồn của người thôn Lạc Gia, cũng là nơi yên nghỉ của tổ tiên thôn Lạc Gia. Còn tôi là người duy trì trật tự nơi đây, cũng là người có thể điều khiển linh hồn người dân thôn Lạc Gia! Nơi này đều nằm dưới sự kiểm soát của tôi!”
Tôi không dám tin, những gì anh ta nói lẽ nào là sự thật? Tôi đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Lạc Uyển Thiên, rõ ràng cậu ấy cũng rất bất ngờ. Gương mặt còn xinh đẹp hơn cả con gái của Lạc Uyển Thiên thoáng qua vẻ không chắc chắn. Chúng tôi dùng ánh mắt giao lưu, đều hy vọng có thể tìm thấy đáp án chuẩn xác từ trong mắt của đối phương.
Ngay lúc này Lạc Hồng Nghiệp đã cho chúng tôi đáp án, tôi chỉ thấy không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên lạnh cóng, thoáng chốc ở tứ phía dần dần xuất hiện một làn sương lạnh.
Tôi từ sau lưng Lạc Uyển Thiên thò đầu ra nhìn, chỉ nhìn thấy Lạc Hồng Nghiệp đang lẩm bẩm không ngừng, ở quanh người anh ta đang dần dần tập trung các âm linh. Điều anh ta nói là sự thật, anh ta quả thật có thể điều khiển linh hồn của người dân thôn Lạc Gia
Tôi nhìn những âm linh vẫn không ngừng đến gần, nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc. Sắc mặt của Lạc Uyển Thiên cũng rát tệ, dễ dàng nhận ra là cậu ấy cũng đã có được câu trả lời. Tôi tin rằng lúc này tâm trạng của cậu ấy còn phức tạp hơn tôi, những tàn hồn ấy cũng là người thân của cậu ấy.
Lạc Hồng Nghiệp không ngừng quy tụ các tàn hồn lại, hấp thụ sức mạnh linh hồn của bọn họ, rồi giải phóng năng lượng. Sương lạnh trên đất không ngừng ngưng kết lại, rất nhanh liền lan đến chân chúng tôi.
Tôi căng thẳng nhìn làn sương lạnh giá đang lan dần đến, cảm giác ngày càng lạnh hơn. Tôi không thể không lấy miếng noãn ngọc mà ông nội đã cho tôi, hơi ấm không ngừng tỏa ra từ chiếc túi nhỏ, giúp tôi xua tan cảm giác lạnh lẽo trên người.
Cho dù là vậy, người tôi vẫn không ngừng run lẩy bẩy, chỉ một chốc đã có thể thấy một lớp sương dày đọng trên người tôi.
Cuối cùng Lạc Uyển Thiên đã chú ý đến tình trạng của tôi, quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc nhìn tôi. Tôi đã lạnh đến nỗi hai hàm răng va lập cập vào nhau, nhưng vẫn kiên định nhìn cậu ấy lắc lắc đầu, ra hiệu mình không sao.
Tôi biết đây là vì Lạc Hồng Nghiệp tập trung quá nhiều âm hồn, thể chất tụ âm của tôi bắt đầu không cưỡng lại được sự xâm nhập của âm khí. Lạc Uyển Thiên nhìn thấy tình trạng khác lạ của tôi, cuối cùng liền ném lá bùa vàng trong tay ra. Lá bùa vàng dời khỏi tay liền biến thành một đám lửa, lao nhanh về phía Lạc Hồng Nghiệp.
Lạc Hồng Nghiệp vẫn còn đang niệm bùa chú không thể không dừng lại, anh ta vung tay lên, hất quả cầu lửa bay đến gần ra, lớn tiếng nói: “Lại còn có Linh Phù của nhà họ Lạc!”
“Đúng thế, cậu có thể lợi dụng trưởng thôn dẫn bọn ta đến đây, sao tôi lại không thể xin vị trưởng thôn Linh Phù của nhà họ Lạc chứ.”
Lạc Uyển Thiên cuối cùng cũng mở miệng trả lời, nhưng cũng vì thế mà tiết lộ vị trí của chúng tôi, đã vậy cậu ấy cũng không trốn tránh nữa, kéo tôi xuất hiện thẳng trước mặt Lạc Hồng Nghiệp. Lạc Hồng Nghiệp nhìn bộ dạng của tôi, gương mặt khôi ngô hiện lên nụ cười như hiểu ra mọi việc.
“Quả nhiên là thể chất tụ âm, không ngờ với âm khí lại nhạy cảm như vậy.”
Anh ta khua tay, các linh hồn tập trung xung quanh người anh ta cũng dừng lại, đều buông thõng tay, im lặng đứng sang một bên.
“Mấy người đi đi!” Lạc Hồng Nghiệp đột nhiên nói.
“Anh định thả bọn tôi đi?” Tôi thật là không dám tin, anh ta sẽ tốt bụng đến như vậy.
“Đương nhiên, nhưng mà, cô phải ở lại, là bọn họ có thể đi!” Lạc Hồng Nghiệp chỉ vào tôi nói.
“Hừm, biết ngay là anh không thể có lòng tốt đến như vậy mà!” Tôi khinh rẻ bĩu bĩu môi.
Lạc Hồng Nghiệp cười ha ha, hơi tiến đến gần tôi, nói: “Thế chất tụ âm của cô rất có lợi cho việc tu luyện của tôi, hay là chúng ta làm một cuộc đổi chác đi!”
“Đổi chác?” tôi mở to mắt nhìn gương mặt đầy tự tin của anh ta, anh ta lấy đâu ra sự tự tin này vậy!
“Không cần!” Tôi vẫn chưa trả lời thì Lạc Uyển Thiên đã đứng chặn trước mặt tôi, quả quyết nói từ chối.
“Lẽ nào mấy người đến Na Lâm không phải là vì tàn phách của anh trai tôi sao?” Không ngờ anh ta lại vứt mồi nhử ra vào lúc này.
Đúng thế, một phách của Lạc Hồng Huyên rơi ở nơi này. Đây là trước đó Lạc Xảo Vũ đã nói với chúng tôi, còn chúng tôi đến đây là để thu về phách của anh ấy!
Tôi phát hiện ra tôi không thể từ chối được cám dỗ này, biết rõ anh ta không hề tốt lành gì, nhưng tôi cũng không thể từ bỏ!
“Được, tôi đồng ý! Tôi đẩy Lạc Uyển Thiên ra rồi đứng trước mặt Lạc Hồng Nghiệp.
“Cô không buồn hỏi tôi muốn đổi chác gì mà đã đồng ý rồi ư?”Lạc Hồng Nghiệp hỏi.
Dáng vẻ thoải mái nhàn hạ của cậu ấy thật sự rất gọi đòn!
“Không cần biết là gì, tôi đều đồng ý!” Tôi kiên định gật đầu.
“Không được, không được đồng ý!” lúc này Lạc Hoành Ngạn bỗng đứng ra, hóa ra anh ấy luôn đứng ở không xa, trốn trong bụi cây ở bên đó.
Lạc Uyển Thiên với nét mặt nghiêm nghị, nhìn tôi kiên quyết lắc đầu.
“Tôi muốn cô ở lại đây, đổi lại, tôi có thể trả cho cô hồn phách của anh trai tôi, và sự an toàn ra khỏi đây của bọn họ.”



