“Pháp lão, ngài xem xem có thể không…” Cuối cùng Phong Hằng vẫn không nhịn được mà nói với Pháp lão.
Nhưng Pháp lão đâu có để ý đến hắn, người ông ta nghe cũng chỉ có “sư tỷ” mà thôi.
Phong Hằng thấy Pháp lão hoàn toàn không có ý định dừng tay, trong lòng lập tức hiểu rõ lúc này người nên nói chuyện là ai.
Cho nên hắn cúi đầu xuống nhìn tiểu cô nương đang đứng khoanh tay trước mặt cạnh mình, vẻ mặt nàng bình tĩnh, dường như đang chuẩn bị xem “kịch” vậy.
“Hề Nhi! Con có thể bỏ qua việc này được không, nói cho cùng bọn họ cũng là…”
“Cũng là cái gì? Gia gia, vừa nãy con nhớ rõ những người tự xưng là “người nhà họ Phong” luôn muốn đánh chết con, còn những người kia thì dường như rất hứng thú với găng tay của con đó! Vì bảo đảm cho sự “an toàn” sau này của chúng ta, những người này, nhất định phải phế đi!”
Đối với ánh mắt tham lam của những khách nhân này, tất nhiên Phong Hề không bỏ sót ai cả.
Phong Hề vừa đánh gãy lời thỉnh cầu của Phong Hằng vừa chậm rãi giơ tay lên, tùy ý nhìn đôi găng tay tơ bạc trên tay mình.
Đôi mắt ngoài sự lạnh lùng ra thì không còn gì khác.
Rõ ràng, nàng không giống Phong Hằng, nàng không có cái gọi là “đồng tình”.
Nhưng lời nàng vừa dứt cũng khiến Phong Hằng do dự.
Hoàn toàn chính xác, nếu như không phế bọn họ đi thì sau này nàng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng gia tộc…
Nhưng Phong Hề vừa dứt lời, đám người chờ Phong Hằng cầu tình cũng nhanh chóng phản ứng lại.
“Sao chúng ta dám, đồ vật của Phong tiểu thư, cho chúng ta một trăm lá gan chúng ta cũng không dám có suy nghĩ khác…”
“Đúng vậy, nhất định sẽ không, Phong tiểu thư, ngươi đại nhân đại lượng…”
“Phong tiểu thư…”
Cảm giác được dòng điện mạnh mẽ kia sắp đánh xuống, đám người này không quan tâm đến mặt mũi gì nữa, tranh nhau nói.
Nhưng lúc này người Phong gia muốn mở miệng lại không biết nên nói thế nào, bọn họ có thể mặt dày vô sỉ nói với Phong Hằng, nhưng đối với “kẻ hèn hạ” Phong Hề trong miệng bọn họ lại không biết nên nói thế nào.
Từng người một chỉ có thể nhìn chằm chằm Phong Hằng, sắc mặt cực khó coi, còn có khuất nhục cầu khẩn…
Cuối cùng Phong Hằng vẫn không nhịn được mà lên tiếng lần nữa: “Hề Nhi!”
Lúc này Phong Hề mới chậm rãi quay đầu nhìn Phong Hằng đang bị làm khó.
Lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt hiện lên sự trầm tư.
Cho dù nàng có thể lãnh huyết vô tình xử lý những người không có ý tốt với mình, nhưng Phong Hằng lại có quá nhiều thứ phải lo lắng, có quá nhiều “trách nhiệm” trên vai.
Có lẽ đối với người khác như vậy mới là người tốt có “tinh thần trách nhiệm”, nhưng đối với Phong Hề đó chỉ đơn giản là lạm dụng người tốt mà thôi.
Nếu như không phải đột nhiên Pháp lão đến, dù cho nàng nói mình là Phong Hề thì chắc chắn những “người nhà họ Phong” này cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, những khách nhân ngồi xem trò vui kia cũng sẽ quang minh chính đại tấn công nàng để lấy găng tay.
Sự tham lam đó giống như đàn sói trong rừng vậy, dù cho hiện tại có sợ ánh lửa không dám lại gần, nhưng một khi cho bọn chúng cơ hội thì bọn chúng sẽ nhe răng nanh ra nhào lên tấn công.
Nhưng nàng không thể không cho gia gia mặt mũi!



