Cỗ khí tức này xuất hiện, trong nháy mắt đánh thức tất cả mọi người.
Những lời của Phong Hề cũng khiến tất cả mọi người ở đây biến sắc.
Phế đi?
Trời ạ!
Lấy năng lực của Pháp lão, nếu thực sự muốn phế bọn họ thì chỉ đơn giản như giết một con gà vậy.
Những khách nhân đến đây ngày hôm nay cũng chưa hề nghĩ đến chuyện bọn họ cũng bị kéo vào, dù cho ban nãy khi Pháp lão nổi giận, mặc dù bọn họ sợ hãi nhưng cũng biết rõ chuyện này không liên quan gì đến mình.
Cho nên trong lòng vẫn ôm tâm lý xem kịch hay.
Nói thế nào thì đây cũng là đệ nhất thế gia Phong gia, nhiều người ngoài mặt cung kính nhưng trong lòng lại thầm ghen ghét, không ít người ngóng trông Phong gia sa sút. Đặc biệt là lúc nhìn thấy tình huống hiện tại, không ít người ở đây thầm vui mừng trong lòng, còn muốn chuyện này càng làm lớn hơn!
Không ngờ rằng bọn họ đến xem kịch cũng rước phải tai họa!
Sắc mặt những người Phong gia càng khó coi hơn.
Chưa từng nghĩ rằng, người hèn hạ trong miệng bọn họ sẽ là “phế vật” mà bọn họ vẫn luôn lấy làm hổ thẹn kia.
Vừa rồi bọn họ luôn miệng nói là người nhà họ Phong, không ngờ rằng “người khác họ” mà bọn họ luôn nói lại là…
Càng không nghĩ tới Pháp lão lại coi trọng nàng.
Chỉ vì một câu nói của nàng mà đã náo thành cục diện này!
Cảm giác được sự dao động cực mạnh mẽ của nguyên tố lôi trong không khí khiến sắc mặt mọi người thay đổi, dường như đều cùng lúc nhìn về phía Phong Hề, vội vàng sốt ruột nói.
“Gia chủ, xin bớt giận…”
“Gia chủ…”
“Phong gia chủ, chuyện này không liên quan đến chúng ta…”
“Phong gia chủ, hôm nay chúng ta chỉ đến bái phỏng, chúng ta chưa hề…”
“…”
Từng âm thanh vội vàng vang lên, lông mày Phong Hằng nhíu lại, ánh mắt hiện lên sự do dự.
Người Phong gia bất mãn với hắn, thực ra hắn đã sớm biết chuyện này, nhưng dù nói thế nào hắn cũng là người Phong gia, huống hồ trước mắt hắn vẫn là gia chủ của Phong gia, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn toàn bộ người của Phong gia bị phế đi.
Hôm nay những người đến bái phỏng cũng là gia chủ của các đại thế gia trong hoàng thành, nếu xảy ra chuyện ở Phong gia cũng không thể giải thích được với gia tộc của người ta.
Mặc dù nhìn Phong Hằng là một người nghiêm túc uy nghiêm nhưng nói cho cùng hắn cũng được người đời khen là người “chính nghĩa, lương thiện”.
Nguyên tố lôi trong không khí được điều động lên, âm thanh lôi điện rè rè bên tai, âm thanh kinh khủng rung động màng nhĩ của mỗi người.
Lúc này Pháp lão cũng lười phải giải quyết từng người một, xuất ra toàn lực, trực tiếp diệt hết trong một lần!
Không biết có phải ông ta cố ý biểu diễn trước mặt Phong Hề không hay là đây là thực lực kinh người của cửu giai đỉnh phong.
Vô số mây đen giăng kín khoảng trời trên Phong gia, sấm chớp phối hợp với dòng điện lưu động trong không khí, cái sau càng kinh khủng hơn cái trước.
Những thiếu niên yếu ớt của Phong gia sớm đã chịu không nổi, trực tiếp bị dòng điện trong không khí làm cho bất tỉnh. Ngay cả Phong Khuynh Tâm cũng không phải ngoại lệ.
Những người khác dưới khí tức mạnh mẽ như vậy, hai chân đã nhũn như mỳ sợi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Cũng không để ý đến mặt mũi, bị dọa đến mức vội vàng mở miệng cầu xin, sợ chậm một giây cũng không kịp.
“Phong gia chủ, coi như chúng ta van xin ngài…”
“Gia chủ…”
Phong Hằng thấy tình huống này thì mày càng nhíu chặt hơn, mắt thấy Pháp lão đang chuẩn bị xuất thủ.



