Ngay lúc lôi điện sắp đánh xuống khiến những người ở đây càng vội vàng gấp gáp hơn, cuối cùng Phong Hề cũng lạnh nhạt nói.
“Được! Vậy theo gia gia nói, con nghe theo người.”
Nói xong Phong Hề quay người đi đến chỗ Pháp lão.
Trong không trung đều là lôi điện xèo xèo rung chuyển, nhưng dường như Phong Hề lại không bị ảnh hưởng chút nào, dưới ánh nhìn của mọi người, trực tiếp xuyên qua dòng điện mà mắt thường cũng có thể thấy được, đi đến bên Pháp lão.
Pháp lão thấy Phong Hề có thể đi xuyên qua tuyến phòng ngự của mình thì ánh mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Nhưng ông ta chưa kịp mở miệng thì Phong Hề đã lạnh nhạt nói.
“Lão đầu, chuyện này để cho gia gia ta xử lý, ngươi phối hợp với hắn, xử lý xong thì đến tiểu viện tìm ta.”
Nói xong Phong Hề cũng không dừng bước, hờ hững đi ra ngoài sân.
Chuyện này, khả năng này?
Vậy mà nàng lại có thể xuyên qua tuyến phòng ngự của Pháp lão?
Không không!
Nhất định là Pháp lão âm thầm cho phép, nếu không thì tuyệt đối không thể.
Đám người kia trừng lớn mắt, thấy Phong Hề nhẹ nhàng đi lại như vậy thì vừa chấn kinh vừa tự giải thích cho bản thân.
Mỗi một triệu hoán sư khi điều động nguyên tố để tấn công, xung quanh sẽ hình thành một tuyến phòng ngự, người có cấp bậc thấp hơn không thể tới gần!
Cho nên dựa vào cấp bậc của Phong Hề thì sao có thể xuyên qua tuyến phòng ngự của Pháp lão được.
Đúng là khiến người ta chấn kinh đến mức không thể tưởng tượng được.
Cũng may tất cả những người nhìn thấy đều tự mình lấy cớ cho trường hợp này, đem sự chấn kinh kia hóa thành điều đương nhiên.
Lúc Phong Hề đi về phía ngoài, khóe mắt quét qua Thời Tấn Dương đang bị dòng điện trong không khí đè ép đến mức sắc mặt trắng bệch.
Phong Hề dừng bước, ánh mắt hơi thay đổi nhìn về phía Thời Tấn Dương.
Đôi mắt vẫn mang sự lạnh nhạt, lập tức chân đổi hướng đi về chỗ Thời Tấn Dương đang đứng.
Tâm trạng sao?
Nhìn thấy Phong Hề đang đi về phía mình, lúc này tâm trạng của Thời Tấn Dương không biết nên diễn tả như thế nào.
Dường như tất cả mọi chuyện đều ngoài sức tưởng tượng của hắn!
Mà chuyện khiến hắn không ngờ được chính là nàng vậy mà lại là “phế vật” kia, là “vương phi tương lai” hôm qua bị hắn từ hôn.
Hôm nay hắn lại dùng danh phận trắc phi để cầu thân với nàng.
Trớ trêu! Đúng là một chuyện cười mỉa mai!
Nhưng hành vi châm chọc này lại do hắn làm ra.
Phong Hề đi lên trước, nhìn Thời Tấn Dương được Tiêu Hổ bảo vệ sau lưng sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, khóe miệng nâng lên tạo thành nụ cười lạnh.
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai hắn: “Tam hoàng từ, chuyện từ hôn này, “phế vật” ta khắc ghi trong lòng, tu luyện cho tốt, lúc ta tiến vào học viện kinh thành cũng chính là lúc ta rửa sạch nhục nhã.”
Lạnh lùng nói xong, không nhìn hắn thêm lần nữa mà nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhưng lần này Thời Tấn Dương lại thấy rõ được bên trong đôi mắt lạnh lùng của nàng là ánh sáng lạnh lẽo đến mức hắn cũng cảm thấy mất mặt.
Hóa ra trước đó hắn vẫn không để ý đến sự lạnh lẽo bên trong đôi mắt nàng.
Còn tự cho rằng những gì nàng làm là muốn thu hút sự chú ý của hắn.
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, đôi mắt hiện lên sự cay đắng, không kìm chế được mà tự cười nhạo bản thân.
Nhưng trong lòng lại có chút mong chờ lúc nàng đến học viện kinh thành!



