Một cỗ sát khí xuất hiện trong lòng nàng ta.
Có lẽ người khác không chú ý nhưng nàng ta lại thấy được ánh mắt nóng bỏng của Tam hoàng tử khi nhìn tiểu nữ hài này.
Rốt cuộc nàng là ai?
Tại sao lại xuất hiện ở Phong gia?
Chẳng lẽ tiểu tiện nhân trong miệng các nàng chính là tiểu cô nương trước mắt này?
Đáng chết!
Nữ hài này tuyệt đối không thể lưu lại, nếu không tất cả những gì nàng ta làm đều uổng phí.
Nhưng tình huống trước mắt cũng đúng với suy nghĩ của nàng ta.
Nếu như những người này có thể thay nàng ta diệt trừ người này thì đúng là không có gì tốt hơn nữa.
Sau khi cửa đá đóng lại, bên trong là một không gian sáng bừng, ở trên đầu có một tầng sương trắng kỳ lạ ngưng tụ lại, mà bên trong lại cực kỳ rộng rãi, phải gần đến một ngàn mét vuông, không có một bức tường ngăn cách nào, chỉ có ranh giới chia bảy màu sắc khác nhau trên vách đá ở bốn phía.
Bên trong mỗi ranh giới là một khu vực phân bố cấp bậc.
Xem ra đây chính là vị trí mà Tử Hạ Hồng nói.
Đám nam hài đi vào trước đã tìm được vị trí của mình, khoanh chân ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại nhìn đến những nữ hài ở cửa bảo tháp, vui vẻ ngồi xem kịch vui.
Một nữ hài nhỏ tuổi, năng lực tương đối kém cũng chỉ lùi xuống nhìn tình huống diễn ra trước mắt, ánh mắt chứa sự ghen ghét và chế giễu.
Một nữ hài xinh đẹp khoảng mười hai tuổi nở nụ cười chế nhạo, cao giọng nói: “Mau nhìn đi, đây chính là kết quả của tiện nhân không biết xấu hổ!”
“Hừ, ta muốn tự mình ra tay dạy cho tiện nhân kia một bài học!”
“Đúng vậy, chỉ nhìn thấy đã buồn nôn, dựa vào gian lận để thu hút sự chú ý của Tam hoàng tử sao? Nằm mơ, cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu phân lượng!”
Lời vừa dứt, mấy tiểu cô nương bên cạnh cũng giễu cợt.
Nhưng đúng lúc này.
Tất cả mọi người người cau mày lại, bao gồm cả Phong Khuynh Tâm đang đứng một bên quan sát.
Chỉ thấy thân ảnh nhỏ gầy bị tập thể công kích vốn đang đứng trong góc đã biến mất!
Lập tức tất cả nữ hài đưa mắt nhìn bốn phía nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.
Đây là chuyện gì vậy?
“Người đâu? Sao không thấy người đâu?”
“Không thấy đâu cả! Mau tìm đi.”
“Lúc tấn công ta thấy rõ nàng không nhúc nhích mà.”
“Sẽ không phải vì các vị tỷ tỷ đồng thời sử dụng sức mạnh chi phối nguyên tố mà hóa thành tro bụi rồi chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn là như vậy, tiên nhân kia sao có thể trốn được đòn tấn công của các vị tỷ tỷ chứ.”
Lời này khiến những nữ hài mới tấn công Phong Hề rất hài lòng.
“Ha ha, đúng là yếu đến mức tan thành tro bụi.”
Tiếng cười kia vừa vang lên, mọi người xung quanh cũng phá lên cười.
Giống như tiểu cô nương kia đã thực sự hóa thành tro bụi vậy, mấy nữ hài này cảm thấy thật sảng khoái mà.
Ngoại trừ Phong Khuynh Tâm đứng một bên.
Vì đột nhiên nàng ta cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, giống như sự nguy hiểm nào đó đang đến gần, ánh mắt lặng lẽ quan sát bốn phía.
Mãi đến khi…
“Bốp… Vút vút…”
“A…”
“A a a…”
“Bịch…”
“Bịch…”
“A…”
Tiếng cười đột nhiên dừng lại, từng tiếng la đau đớn vang lên, sau đó là tiếng vật nặng bị rơi xuống đất.
Những nữ hài này còn chưa kịp phản ứng, một lúc sau nhìn kỹ lại thì tất cả đều biến sắc, mắt mở lớn.



