Vừa rồi… Chuyện, chuyện, chuyện gì mới xảy ra vậy?
Chỉ thấy những nữ hài mới tấn công Phong Hề, vừa rồi còn đang dương dương tự đắc, lúc này đã bị đánh ngã trên mặt đất, trên mặt còn có vết máu, vẻ mặt cực kỳ hoảng loạn.
Mà thân ảnh nhỏ gầy nhìn như không làm được gì kia lại một tay nâng từng người một ném vào góc nàng mới đứng.
Động tác kia giống như đang ném khăn lau vậy, không có chút nặng nhọc nào.
Một người lại một người chồng lên nhau, trong chớp mắt, tám chín nữ hài cứ như vậy, từng người một nhếch nhác bị ném vào trong góc.
Lúc này mấy người đó mới kịp phản ứng, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Phong Hề chầm chậm xoay lại: “Sao không cười nữa? Không phải lúc nãy còn cười rất vui vẻ sao?”
Giọng nói lạnh nhạt nhẹ nhàng, dường như chỉ tùy tiện nói ra một câu thôi vậy.
Nhưng câu nói này lại khiến những nữ hài kia biến sắc, theo bản năng lùi về sau một bước.
“Ngươi, ngươi sao lại có thể tổn thương người nhà họ Phong chứ?” Nữ hài xinh đẹp vừa mới lên tiếng trào phúng, khí thế có chút yếu đi mở miệng nói.
Phải biết rằng ở đây còn có mấy người nữa, đặc biệt Phong Khuynh Tâm cũng đang ở đây.
Nhớ đến điều này, nữ hài này không khỏi cứng rắn hơn: “Hừ, tiện nhân nhà ngươi, đợi đến lúc ra ngoài, Phong gia chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi nên biết điều mà cút sang một bên cho ta…”
“Bốp!”
“A…”
“Bịch…”
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức không để người khác kịp phản ứng, chỉ thấy tàn ảnh xuất hiện, bàn tay hung ác mang theo sức mạnh, trên tay bí mật mang theo móng vuốt sắc bén, mạnh mẽ đập lên mặt nữ hài kia, một vết máu đỏ sẫm nhanh chóng xuất hiện.
Nữ hài kia vẫn chưa rõ chuyện gì mới xảy ra, chỉ cảm thấy trên mặt đau đớn, da đầu cũng tê dại, sau đó khuỷu tay bên phải bị một móng sắt kẹp chặt, bả vai truyền đến cảm giác đau đớn, nháy mắt khuỷu tay khuỷu chân cũng đau đớn, nức nở kêu lên.
Nhưng đúng lúc này thân thể nàng ta bị nhấc lên không trung, cả cơ thể giống như một miếng giẻ rách, hung hăng ngã xuống mặt đất!
Không chút lưu tình!
Nữ hài kia không kịp kêu đau đã trực tiếp ngất xỉu!
Cũng tương tự như vậy, Phong Hề xoay người túm lấy một nữ hài cao hơn mình nửa cái đầu tiện tay ném lên trên đám người kia.
Hít…
Tiếng hít khí vang lên.
Không biết có phải do nàng cố ý thả chậm động tác hay không, tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ những gì nàng làm, đồng thời sắc mặt mọi người cũng hiện lên sự sợ hãi!
Thật, thật độc ác!
Ngay cả đám nam hài ngồi bên kia xem kịch hay sau khi nhìn được cảnh này, sắc mặt cũng thay đổi.
Nhìn những nữ hài vừa rồi còn đưa ra những kiến giải độc đạo, khóe miệng Phong Hề nâng lên tạo thành một nụ cười lạnh.
“Kết quả như thế này, các ngươi có thích không? Nhưng có chút đáng tiếc, việc hủy dung này trước giờ đều không phải sở trường của tiểu muội, không biết có điều chỉnh tốt sức lực không, thật lo sau này sẽ để lại sẹo nha, nếu vậy thì quá đáng tiếc rồi!”
Nói rồi Phong Hề chậm rãi đưa tay ra, tùy ý lấy mảnh da còn dính máu trên móng tay mình xuống.
“Đúng rồi, vừa nãy hình như ta có nghe ai đó nói muốn tự mình động thủ?”
Giọng nói lạnh nhạt nhưng dường như mang theo sự lạnh lẽo bao vây lấy đám nữ hài kia, đặc biệt là lúc nàng lấy da thịt còn dính máu trên móng tay ra.
Sắc mặt những nữ hài này tái nhợt lại, dường như ai cũng theo bản năng che mặt mình lại, ánh mắt nhìn nàng hiện lên sự hoảng sợ.



