Hôm qua đã thăm dò ra đại khái khảo thí bảo tháp kia ở đâu, lúc này Phong Hề không chút do dự nào đi về phía đó.
Trải qua khúc nhạc dạo ngắn vừa rồi khiến ánh mắt Phong Hề càng thêm lạnh lùng.
Chuyện này không khiến nàng tức giận đến mất lý trí, ngược lại lại khiến nàng càng tỉnh táo hơn.
Cũng càng hiểu rõ, ở dị thế kẻ mạnh làm chủ này, mặc kệ là giấu tài hay bộc lộ tài nàng, nhượng bộ chính là hành vi cực kỳ ngu xuẩn!
Vì đó cũng là lúc ngươi đang cho người khác cơ hội tương tự.
Vậy nên nàng chọn tấn công.
Nàng nhớ kiếp trước sư phụ của nàng từng nói: đối mặt với kẻ thù, dù cho lục phủ ngũ tạng toàn thân có vỡ vụn cũng phải đứng thẳng trước mặt kẻ địch, đó chính là khiến kẻ địch khiếp sợ, sau đó dùng một cây gai đâm vào da thịt kẻ thù, để cho kẻ địch sinh ra sự khiếp đảm.
Bây giờ toàn bộ người trong kinh thành đều coi “phế vật” nàng là trò cười, vậy thì hôm nay nàng sẽ cho bọn họ thỏa mãn, để cho bọn họ nhìn thật kỹ.
Trò cười của “phế vật” này!
Càng gần đến bảo tháp, người càng nhiều hơn, bước chân vội vàng đi tới đi lui.
Dù Phong Hề có đi qua cũng không dừng bước, chỉ nhìn một cái, sau đó ngẩn người một lát, rồi lại tiếp tục bận việc của mình.
Có lẽ bọn họ cũng giống như bốn người kia, đều coi nàng là người của những gia tộc khác.
Mãi đến khi đến cửa ra vào của bảo tháp, hộ vệ đứng ngoài mới đi lên.
“Vị tiểu cô nương này, xin hỏi ngươi là người của gia tộc nào? Nơi này là địa điểm Phong gia khảo thí, người ngoài không thể vào, mời ngươi đến vị trí quan sát ở bên kia, đi tìm gia tộc của ngươi đi!”
Lúc này Phong Hề mới ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hộ vệ cao hơn mình một nửa, cũng không nói gì, lúc thu ánh mắt lại thì mũi chân di chuyển, trực tiếp vòng qua hắn ta đi vào trong.
Hộ vệ này sững người, khi vừa tiếp xúc với đôi mắt lạnh lùng kia toàn thân hắn ta không nhịn được mà run lên một cái, đến lúc hắn ta lấy lại tinh thần thì tiểu nữ hài kia đã vòng qua hắn ta đi vào nơi tổ chức khảo thí.
Lo sẽ mắc phải sai lầm nên hộ vệ cũng không dám qua loa, vội vàng xoay người đuổi theo: “Tiểu cô nương, nơi này không phải là nơi ngươi có thể đi loạn, mong ngươi phối hợp một chút, đừng trách ta mời ngươi ra khỏi Phong gia!”
Hành động bên này của hộ vệ cũng không ảnh hưởng nhiều đến Phong Hề, nhưng lại khiến đám hài tử đang đứng chờ Tam hoàng tử chú ý.
“Nữ hài xông vào là ai vậy?”
“Ai biết được, có thể là người của gia tộc khác đi nhầm vào.”
“Đi nhầm? Hừ, các ngươi không thấy hộ vệ đang làm gì sao, nghĩ có thể là đi nhầm được sao, chắc chắn là cố tình vào đây, muốn cướp lực chú ý của Tam hoàng tử, muốn làm vương phi.”
Một nữ hài mười ba mười bốn tuổi nhìn dung mạo của Phong Hề bằng ánh mắt ghen ghét, giọng nói chua lè cố kìm nén sự tức giận.
“Đúng vậy! Nhìn nghèo nàn như vậy cũng dám đến đoạt cơ hội với chúng ta sao, tiểu tiện nhân này đúng là không có chút kiên nhẫn nào.” Một âm thanh chua chua tức giận vang lên ngay sau đó.
“Đúng vậy…”
Từng giọng nói tức giận cứ vậy ồn ào truyền ra, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của những vị khách kia.
Mà Phong Khuynh Tâm ăn mặc thanh lệ thoát tục đứng ở đầu vẫn lạnh nhạt, nghe thấy ngữ khí chua chua của những người kia, trong lòng hiện lên sự khinh thường.



