Khi Tiêu Triết châm cứu cho ông cụ Phương xong, ông cụ Phương vốn rơi vào trạng thái hôn mê thế nhưng tỉnh lại, hơn nữa không những là người tỉnh lại, mà ông cụ Phương còn được Tiêu Triết đỡ xuống lầu.
Phương Nghiêm không nghĩ tới bố mình lại đi xuống từ tầng hai, ngoài ra nhìn sắc mặt của bố đã tốt hơn rất nhiều so với sắc mặt trắng bệnh xanh xao trước đây, trong khoảng thời gian ngắn ông ta kích động không biết nói gì mới tốt, ngơ ngác đứng ở đó nhìn.
Tiêu Triết mỉm cười nhìn Phương Nghiêm, sau đó nhẹ giọng gọi: “Ông chủ Phương, nhanh qua đây đỡ ông cụ đi chứ!”
Giọng nói của Tiêu Triết cuối cùng cũng khiến Phương Nghiêm lấy lại tinh thần, ông ta nâng tay áo lau mắt mình một cái rồi mới bước lên hai bước, vươn tay đỡ bố mình: “Bố, cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”
Ông cụ Phương một tay vịn trên tay con trai, một tay khác nắm chặt bàn tay nhỏ của Tiêu Triết: “Bố đỡ hơn nhiều rồi, Phương Nghiêm à, cô Tiêu là thần y, con nhất định phải cảm ơn người ta, người ta đã cứu mạng ông già con đấy!”
Phương Nghiêm liên tục gật đầu: “Bố yên tâm, con biết rồi!”
Giang Nguyệt Bạch ở bên nhìn thấy được tình huống này, tuy trước đây anh ta cũng có hỏi qua bệnh tình của ông cụ Nghiêm, nhưng bây giờ nhìn thấy ca bệnh của ông cụ Nghiêm đặt trên bàn vội vàng cầm lên lật xem đọc nhanh như gió. Anh ta là chuyên gia, nên sau khi xem những số liệu đó anh ta tự nhiên là có thể phán đoán ra bây giờ ông cụ Nghiêm đang rơi vào trạng thái hôn mê, chỉ sợ chưa đầy bảy ngày là nhà họ Nghiêm phải tổ chức tang lễ rồi. Nhưng hiện tại ông cụ Nghiêm thực sự lật đổ tam quan về bệnh nan y của anh ta đối với y học,
Dù Tiêu Triết nhìn thấy Giang Nguyệt Bạch và Giang Hải nhưng bây giờ không rảnh quan tâm bọn họ, cô dặn dò Phương Nghiêm: “Cơ thể của ông cụ cần châm cứu thêm vài lần nữa, nhưng cũng cần những dược liệu đấy. Ông có hỏi những dược liệu đó đến khi nào mới đưa tới chưa.”
Phương Nghiêm vội vàng trả lời: “Ngày mai, muộn nhất là ba giờ chiều mai là tôi nhận được.”
“Được, vậy tối mai tôi sẽ đến đây!” Tiêu Triết gật đầu.
Tiêu Triết vừa dứt lời thì Phương Nghiêm đã đưa cho cô một cái thẻ ngân hàng: “Thần y Tiêu, đây là thù lao đã bàn với thầy Mai và thần y Tiêu lúc trước. Đồng thời có cả thù lao trước kia thầy Mai giúp tôi diệt trừ Bạch Hổ ở đây.”
Tiêu Triết và Mai Trường Ca nhìn nhau, trái lại không hề từ chối. Phương Nghiêm là một người thông minh, họ cũng không phải người nói lời không giữ lấy lời. Thế là Tiêu Triết gật đầu, vươn tay nhận thẻ ngân hàng, thấy rõ sáu số mật mã trên tấm card: 123456.
Nhìn thấy được sự việc đã đến hồi kết, Giang Nguyệt Bạch cuối cùng mở miệng: “Tiểu…”
Vốn dĩ muốn lần nữa gọi Tiêu Triết là Tiểu Triết, những nghĩ tới việc bố mẹ mình làm ngày hôm qua, anh ta không thể đột ngột sửa lời: “ Thần y Tiêu, thầy Mai, tôi cầu xin hai người, cứu ông nội tôi đi!”
Giang Hải cũng rất khách khí mở miệng nói: “Thần y Tiêu, thầy Mai, tôi cũng cầu xin hai người, chỉ cần hai người đồng ý chữa bệnh cho ông cụ nhà tôi, bất luận hai người yêu cầu cái gì chúng tôi đều đáp ứng.”
Giang Hải không dùng thân phận Đại tướng của mình để ép người, ông ta biết rõ thân phận Đại tướng của ông ta ở trong mắt người thường là sự tồn tại cao không thể với tới. Nhưng họ trong mắt gia tộc lánh đời chẳng phải cái gì cả. Hơn nữa ông ta đến cầu xin người ta, cầu xin tự nhiên thì cần có thái độ của một người cầu xin, đặc biệt trước mặt hai vị này, một người là Thiên Y Tiêu gia, một người là Thiên Đạo Mai gia, ai dám đắc tội đến hai gia tộc này. Bạn là cảm thấy cả đời này bạn vĩnh viễn không sinh bệnh hay là vĩnh viễn không đi đường đêm.
Giang Hải nói rồi tiến lên hai bước đến trước mặt Tiêu Triết và Mai Trường Ca, sau đó cúi người thật thấp. Giang Nguyệt ngẩn ra khi nhìn thấy hành động của bác cả nhà mình. Anh ta biết rõ bác cả anh ta là dạng người gì, bác cả anh ta chắc chắn là một người đàn ông thực thụ, là một người đàn ông thà đổ máu cũng sẽ không cúi người, nhưng hôm nay vì tìm thầy trị bệnh cho ông nội, bác cả lại có thể làm đến mức này.
Mai Trường Ca nhìn Tiêu Triết: “Việc này cô tự quyết định đi, nhớ là mặc kệ cô quyết định như thế nào tôi cũng đứng về phía cô. Cho dù từ chối sẽ có phiền phức, nhưng tôi đảm bảo sẽ khiến những phiền phức đấy không tìm thấy chúng ta.”
Khóe miệng Giang Nguyệt Bạch giật giật, Mai Trường Ca đang trấn an Tiêu Triết hay là đang đe dọa bọn họ vậy, sao anh ta nghe ra uy hiếp trong lời nói chiếm đa số nhỉ.
Tiêu Triết hơi mỉm cười, sau đó vươn tay đỡ Giang Hải: “Tôi rất cảm động về lòng hiếu thảo của ông Giang đối với bố ông, hơn nữa ông ấy và ông nội của tôi coi như có chút giao tình nên để tôi đi chữa bệnh cho ông ấy không phải là không thể, nhưng ông cần đáp ứng tôi một điều kiện.”
Ánh mắt Giang Hải sáng lên, nếu Tiêu Triết đã nói như vậy, thế nói cách khác là chuyện này có hi vọng, ông ta lập tức gật đầu: “Được, điều kiện gì, chỉ cần tôi có thể đáp ứng được, tôi đều đáp ứng.”
Tiêu Triết cười: “Yên tâm đi, không phải là cái gì điều kiện gì làm khó ông đâu. Tôi hi vọng sau này cần sự giúp đỡ của ông thì ông đừng từ chối”
Giang Hải vỗ ngực: “Không thành vấn đề!”
Nụ cười trên mặt Tiêu Triết ngày càng đậm hơn: “Vậy chúng ta thành giao, nhưng phí khám bệnh cho ông cụ Giang các ông vẫn phải trả!”
Nghe được những lời nói này, Giang Hải cười ha ha. Khi chưa tiếp xúc với Tiêu Triết, ông ta chỉ tò mò về cô thiếu nữ này, bây giờ trò chuyện một trận với cô nhóc lanh lợi này lại khiến ông ta cảm thấy cô nhóc này rất có ý tứ. Ông cảm thấy mình đã thích cô nhóc này, nếu mình có đứa con gái lanh lợi như cô nhóc này thì tốt biết bao. Nhưng nhà họ Giang họ toàn dương thịnh âm suy. Bản thân ông ta có hai đứa con trai, chú hai có mình đứa con trai bảo bối Giang Nguyệt Bạch. Ông già mình cũng mong con gái, mong tới mong đi chỉ có hai đứa con trai. Sau đó ông già mình lại mong cháu gái, nhưng mong tới mong lui vẫn chỉ có ba thằng cháu trai. Ông ta nhớ rõ ngày Gianh Nguyệt Bạch được sinh ra, khi ông cụ nghe thấy lại là cháu trai thế nhưng rất ưu thương phán một câu, sao lại thêm một đứa nữa.
Trước đây Giang Hải thật ra không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nhìn thấy Tiêu Triết, Giang Hải lại phát hiện ra chỗ tốt của con gái.
Giang Nguyệt Bạch bên cạnh cũng lấy cái thẻ ngân hàng đưa cho Tiêu Triết: “Ở đây là sáu triệu, mật mã giống như thẻ ban nãy.”
Tiêu Triết nhìn liếc mắt nhìn Giang Bạch Nguyệt, đôi mắt này rất sắc sảo, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nhận lấy thẻ ngân hàng. Mặc dù hiện tại giá cả Giang Nguyệt Bạch đưa ra nhiều hơn cái giá trước đó họ bàn bạc nhưng Tiêu Triết chẳng có chút ngại ngùng nào. Hôm qua bố mẹ anh làm loạn như vậy, phận làm con trai phải thay họ bồi thường tổn thất tinh thần nhỉ.
Nếu Tiêu Triết đã nhận tiền, thì hai người Giang Nguyệt Bạch và Giang Hải không thể ngồi ở nhà họ Phương thêm một phút nào, cả hai lập tức mời Tiêu Triết và Mai Trường Ca đi gặp ông cụ nhà mình.
Tiêu Triết luôn là người rất sảng khoái, nếu đã đồng ý đi thì đi thôi. Mấy người lập tức nói lời tạm biệt bố con nhà họ Phương.
Sau khi đi vào cổng đại viện của nhà họ Giang thì dừng lại, nhưng phát hiện bố mẹ Giang Nguyệt Bạch và ông thầy thuốc trung y gì đó Tiêu Triết hoàn toàn không nhớ rõ họ tên đều không có mặt. Không thể không nói ba vị kia không có mặt ở đây rất hợp tâm ý của cô, cô thật sự không muốn nhìn thấy ba người khó ưa đó. Chú Trần vừa nhìn thấy Giang Hải và Giang Nguyệt Bạch thật mời được Tiêu Triết trở về cũng rất vui vẻ, cả đám người theo Tiêu Triết và Mai Trường Ca đi vào phòng bệnh của ông cụ, Giang Nguyệt Bạch cũng mang những dược liệu trước đây Tiêu Triết nói anh ta chuẩn bị ra.
Tầm mắt của Tiêu Triết nhìn thoáng qua dược liệu, sau đó tiện tay lấy hơn phân nửa dược liệu vào cái thau, nhét cái thau vào tay Giang Nguyệt Bạch: “Đi nấu nước, nấu đủ một bồn tắm, trước tiên dùng lửa lớn để nấu sôi, sau đó dùng lửa nhỏ nấu liên tục ba tiếng mới cho ông cụ ngâm tắm.”
Chú Trần nhận lấy cái thau từ tay Giang Nguyệt Bạch: “Để tôi nấu đi, Nguyệt Bạch ở đây, cậu ấy là bác sĩ, không chừng giúp được Tiểu Triết đấy!”
Chú Trần nói xong rồi đi về phía phòng bếp, mà Tiêu Triết lại vùi đầu vào lựa dược liệu, sau đó lần này không chỉ là Giang Nguyệt Bạch, còn có Mai Trường Ca và Giang Hải cũng bị Tiêu Triết sai bảo đến giúp, ba người mỗi người ôm một cối nghiền dược liệu, ở đó nghiền dược liệu thành bột mịn.
Sau khi Tiêu Triết sắp xếp việc hết cho họ lập tức lần nữa châm cứu cho ông cụ Giang, thế nhưng Giang Nguyệt Bạch lại nhìn đống dược liệu cần nghiền nát bày biện trước mặt thì cười khổ.
Nhiều như vậy, ba người bọn họ làm cho đến khi nào, nhưng về mặt này hiệu suất của Giang Nguyệt Bạch rõ ràng thấp hơn Giang Hải và Mai Trường Ca. Động tác của hai vị đó rất nhanh, hơn nữa họ nghiền dược liệu vài cái đã hoàn toàn nghiền nát.
Nhìn động tác liền mạch lưu loát của hai người bên cạnh, khóe miệng Giang Nguyệt Bạch lặng lẽ giật giật, chỉ có thể nhận mệnh tiếp tục chăm chỉ làm dược liệu trong tay mình. Dù anh ta không muốn thua, đặc biệt là không muốn thua Mai Trường Ca nhưng kết quả đã biết trước rồi, vì tốc độ của Mai Trường Ca còn nhanh hơn Giang Hải.
Khi Tiêu Triết châm cứu cho ông cụ Giang xong đi ra chỉ có dược liệu trong cối của Giang Nguyệt Bạch vẫn chưa nhuyễn, Mai Trường Ca và Giang Hải đang đợi anh ta.
“Lấy đưa cho tôi!” Tiêu Triết không phải người có tính kiên nhẫn nên cô nói thẳng bốn chữ, mặc kệ phản ứng của Giang Nguyệt Bạch ra sao cứ trực tiếp lấy cái cối xay từ trong tay anh. Trong chốc lát dược liệu đã được nghiền nát, tiếp theo thiếu nữ trộn tất cả bột dược liệu vào nhau, sau đó dùng mật ong trộn đều, trực tiếp vo thành những viên thuốc.
Giang Bạch Nguyệt đã há mồm rất nhiều lần trong suốt quá trình, anh ta thật sự muốn nhắc nhở Tiêu Triết rằng bây giờ ông nội của anh đến nước cũng khó uống, viên thuốc to như vậy còn chế tác thô sơ, e rằng ông nội anh ta uống không vô.
Nhưng anh ta vẫn bối rối, hiện tại Tiêu Triết chính là vị cứu tinh cuối cùng của ông nội anh ta, nếu anh ta sơ ý đắc tội thiếu nữ thì lỡ đâu thiếu nữ này phất tay áo chạy lấy người, vậy chắc anh ta khóc mất.
Viên thuộc được nặn xong, Tiêu Triết trực tiếp cầm ba viên đi đến bên cạnh ông cụ, một tay nắm cằm ông cụ, sau đó cưỡng ép mở miệng ông cụ ra. Thế là Giang Hải và Giang Nguyệt Bạch nhìn thấy Tiêu Triết trực tiếp cho ba viên thuốc to cỡ trái nhãn ném hết vào miệng ông cụ. Này, này, này định để ông cụ sặc chết hả.
Nhưng miệng của hai người họ lại mở to hơn, bởi vì bọn họ nhìn thấy ngón tay Tiêu Triết tùy ý điểm vài cái trên người ông cụ, thế là cổ họng của ông lại cử động được rồi ba viên thuốc cứ vậy bị ông cụ nuốt xuống.
Giang Nguyệt Bạch và Giang Hải liếc mắt nhìn nhau, như vậy cũng được sao, thần y quả nhiên không hổ là thần y.
Bên phía chú Trần đã nấu xong nước thuốc tắm, vì vậy Tiêu Triết bảo Giang Hải và Giang Nguyệt Bạch đỡ ông cụ Giang vào phòng tắm rồi canh chừng ông cụ Giang, phải để ông cụ ngâm đủ hai tiếng mới được. Nếu nước lạnh thì nghĩ cách đun nóng, ví dụ có thể dùng máy nước nóng đặt trong nước.
Dặn dò xong xuôi Tiêu Triết và Mai Trường Ca nói lời tạm biệt, bởi vì tối mai cần phải đi tới nhà họ Phương nên hai người họ sẽ trở lại sau buổi trưa ngày mai.
Giang Nguyệt Bạch rảnh tay tự mình tiễn hai người họ rời khỏi đại viện.
“A! Mai Trường Ca hôm nay tôi mệt quá!” Vừa rời khỏi đại viện, Tiêu Triết vươn hai tay ra, hôm nay cô dường như chẳng có lúc nào rảnh rỗi.
Mai Trường Ca cưng chiều nhìn Tiêu Triết: “Vậy về nhà cô ngủ trước đi.”
“Không!” Tiêu Triết lắc đầu: “Tôi muốn đi ăn đồ ngon, hôm nay chúng ta kiếm được tiền, hơn nữa còn rất nhiều đó. Kiếm được tiền chắc chắn phải ăn một bữa ngon mới được!”
Mai Trường Ca cười: “Được, cô muốn ăn gì?”
“Lẩu!” Tiêu Triết nắm tay lắc vài lần.
Mai Trường Ca im lặng cạn lời, trời nóng như thế này mà ăn lẩu, sáng tạo như vậy…
Nhưng nếu Tiêu Triết muốn ăn, vậy ăn thôi.
Thế là hai người ở trong trời nóng như này, thật sự vội vàng đến quán lẩu, thỏa mãn ăn một bữa lẩu rồi Tiêu Triết mới mỹ mãn trở về nhà với Mai Trường Ca.
Một đêm yên lặng, nhưng hôm sau hai người dậy rất sớm, bởi vì sáng hôm nay bọn họ muốn đi mua xe, dù sao không có xe thực sự quá bất tiện.
Hai người không kén chọn mấy, vì gần khu dân cư của họ có một cửa tiệm 4S bán Land Rover, vì vậy hai người trực tiếp đi vào chọn một chiếc việt dã Land Rover.
Chị nhân viên bán xe cười híp mắt nhìn hai người, hôm nay đối với cô ấy mà nói thực sự là một khởi đầu tốt đẹp. Ban nãy nhìn thấy hai người thiếu nam thiếu nữ này tiến vào, đặc biệt quần áo của hai người họ chẳng phải hàng hiệu gì nên những người khác chỉ thoáng liếc qua một cái đã mặc kệ.
Cô ấy khi đó thật sự không nghĩ hai người có thể mua xe, chỉ là cảm thấy người vào cửa tiệm là khách hàng, dù mua hay không mua cũng phải tiếp đãi một chút. Nhưng cô ấy không ngờ đôi thiếu niên thiếu nữ này không những mua xe, mà còn mua chiếc xe việt dã Land Rover với kiểu dáng mới nhất năm nay, hơn nữa là hai chiếc.
Hoa hồng tháng này của cô ấy chắc chắn không ít.
Sắc mặt các nhân viên bán hàng ở bên cạnh hơi khó coi. Dựa vào cái gì mà người mới đấy có vận may tốt như vậy chứ, dựa vào cái gì.
Lúc này có một người nhân viên bán hàng lâu năm trên mặt nở nụ cười đi tới, nhân viên bán xe chuẩn bị dẫn Tiêu Triết và Mai Trường Ca đi ký tên mua xe thấy người kia đến sắc mặt hơi thay đổi, cô ấy đã đến đây làm được một tháng nên tất nhiên từng thấy vị này ỷ mình làm lâu nên không ít lần đoạt hợp đồng của người mới.
Lúc này nhân viên tiêu thụ làm lâu đã sắp tới gần, tay cô ta vươn đến trước mặt nhân viên mới. Cô gái cắn môi, không theo ý nhân viên cũ đưa hợp đồng cho cô ta.
Thế là mắt của nhân viên cũ trợn tròn, sau đó cô ta thế nhưng vỗ tay một cái lập tức đoạt lấy hợp đồng: “Xe việt dã Land Rover hai vị ưng là kiểu xe mới nhất năm nay, nhưng muốn nhắc đến xe thì hai vị phải đợi một thời gian. Suy cho cùng bây giờ trong cửa hàng chúng tôi đều là xe kiểu như vậy, hôm nay hai vị đưa tiền cọc trước, chậm nhất là một tuần là xe của hai vị sẽ đến, lúc đó tôi sẽ gọi điện thông báo.”
Tiêu Triết dừng bước, ánh mắt cô hơi phát lạnh nhìn chằm chằm nhân viên cũ: “Trả hợp đồng cho cô ấy.”
Nhân viên cũ ngây ra, nhưng rất nhanh phản ứng lại: “Hai vị cô ấy là người mới, cái gì cũng đều không hiểu, tôi giới thiệu tốt hơn cô ấy nhiều.”
Tiêu Triết lắc đầu: “Tôi không cần, chúng tôi đến đây là cô ấy điếp đãi, vậy chúng tôi chỉ có thể đồng ý mỗi cô ấy. Nếu như cô không đưa hợp đồng cho cô ấy, chúng tôi sẽ không mua nữa. Dù sao cũng có tiền, sợ gì không mua được xe?”
Sắc mặt nhân viên cũ khá khó coi, cô ta không ngờ hai vị khách hàng hôm nay lại không giữ thể diện cho cô. Việc này cô ta làm qua rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên gặp qua khách lo chuyện bao đồng như vậy.
Mặc kệ khách nhân ký hợp đồng của ai thì xe vẫn là xe đó, vì thế bình thường khách hàng sẽ không nói gì, dù sao giữa nhân viên bán hàng cũng tồn tại cạnh tranh.
Bên kia có nhân viên lanh lẹ thấy nhân viên cũ kia đi sang lập tức biết cô ta lại đi kiếm chuyện, vì thế cô ấy chạy đến phòng trưởng cửa tiệm gọi trưởng cửa tiệm.
Trưởng cửa tiệm đi ra đúng lúc nghe được lời nói của Tiêu Triết và nhân viên cũ, trưởng cửa tiệm lập tức cười nịnh nọt đi đến: “Hai vị, thật sự ngại quá, khiến hai vị chê cười rồi. Tiểu Trương ngẩn ra đó làm gì, còn không nhanh trả hợp đồng cho Vương Lệ.”
Nhân viên cũ tên Tiểu Trương tuy rất không vui nhưng nếu bây giờ trưởng cửa tiệm đã ra mặt, vậy cô ta không thể không giữ mặt mũi cho trưởng cửa hàng, thế là cô ta sầm mặt vứt hợp đồng xuống bên chân Vương Lệ.
Vương Lệ cảm kích nhìn thoáng qua Tiêu Triết, sau đó cúi đầu nhặt hợp đồng lên. Tiêu Triết nhìn chằm vào hình bóng của Tiểu Trương: “Vị trưởng cửa tiệm này, tôi hi vọng hai chiếc xe tôi đặt đều do cô Vương Lệ phụ trách từ đầu đến cuối.”
“Yên tâm, yên tâm, nhất định sẽ để Vương Lệ phụ trách đến cùng.” Trưởng cửa tiệm liên tục nói vâng.
Ánh mắt Mai Trường Ca híp lại, anh luôn cảm thấy người tên Tiểu Trương đấy sẽ không để chuyện này kết thúc như vậy!



