Ngay lúc này tại quán bar Quỷ Uyển, người và ma lại giằng co với nhau, đội trưởng Hình cũng ỷ trong tay mình có súng lục mà càng tiến lên, ít nhất là một phát súng đã có thể giết chết một con ma, cho nên anh ta hiện tại vẫn đang bảo hộ chặt chẽ Tiểu Hồ cùng người đàn ông thông minh trước mặt, mà trong đám người sống tất nhiên cũng không thiếu người thông minh, bọn họ cũng đã nhìn ra hôn lễ hôm nay có gì đó rất không đúng, vì thế đám người khẽ nhích chân, cách ba người đội trưởng Hình bọn họ khá gần nhưng cũng nhanh chóng đi ra phía sau ba người đội hình phạt, tuy rằng biết rõ cảnh sát đấu không lại bọn ma quỷ, nhưng không thể không nói có đội hình phạt khí thế như vậy ở đây lúc này vẫn làm người ta cảm thấy rất an tâm.
Mà một số ít phản ứng tương đối chậm hơn nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm Vương Tùng và Bạch Linh, nói thật, thân là bạn bè bọn họ vẫn hiểu phần nào về tính tình của Vương Tùng và Bạch Linh, nếu nói thẳng ra thì tính cách của Bạch Linh có đôi chút ích kỷ, nhưng Vương Tùng không phải là người sẽ lừa gạt bạn bè, vì thế càng có nhiều người cũng hướng ánh mắt qua người Vương Tùng, ánh mắt Vương Tùng giật giật, anh ta nhìn thoáng qua hình người màu đen cách mình không xa, trong lòng biết cho dù mình có nói hay không, thì cũng không có cách thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của tên đó, anh ta lập tức hung hăng nhắm mắt lại, nếu cho dù mình làm gì cũng không thể trốn thoát, vậy mình sẽ không trốn nữa.
Nghĩ đến đây, Vương Tùng thẳng thắn cất lời: “Tất cả mọi người mau rời khỏi nơi này đi, là Vương Tùng tôi thực sự xin lỗi mọi người, quán bar này không phải do người mở, nơi này căn bản là bức màn của ma quỷ. Mà bây giờ Bạch Linh cũng không phải là người, bây giờ cô ta cũng chỉ là một con quỷ!”
Nghe được lời này, trong lòng mọi người đều chấn động, thế nhưng đáng giận nhất chính là lại có người không muốn tin, đặc biệt là bạn bè của Bạch Linh, đám bọn họ suýt nữa đã nhảy dựng lên, Vương Tùng anh nói đùa hơi sai rồi đó.
Không thể không nói người như vậy lại nhảy ra ngay lúc này, thực sự là một loại tìm đường chết, nhưng Vương Tùng lại không thể không tiếp tục đối mặt với hình người màu đen đang nhìn mình với ánh mắt giết người và tiếp tục nói: ” Bây giờ mọi người có thể ngẩng đầu nhìn xem, thi thể của Bạch Linh bị treo bên kia, hơn nữa bây giờ dưới chân Bạch Linh căn bản không có cái bóng!”
Một câu này đã nhắc nhở mọi người, cho dù mình có tin lời Vương Tùng nói hay không, nhưng chuyện một con quỷ thông thường sẽ không có bóng mọi người vẫn hiểu rõ.
Vì thế không thấy thì không biết, thấy rồi thị bị dọa nhảy dựng, một đám người lập tức bị kinh hãi, một trận đủ loại tiếng kêu gào thê thảm giữa tình cảnh đầy hỗn loạn.
Cả đám la hét ầm ĩ, đủ kiểu chạy tán loạn.
Dù sao người ở đây hầu như chưa từng gặp ma quỷ, chết tiệt, hơn nữa bây giờ thứ bọn họ nhìn thấy rõ ràng là ma quỷ, phải biết rằng xưa nay nói về ma quỷ cũng không sao, tuy rằng đại đa số mọi người có thể nói về chuyện ma quỷ mà không biến sắc, nhưng một biết chính mình có điều kỳ lạ, e rằng không có vài người có thể tiếp tục duy trì giọng nói bình tĩnh.
Vương Tùng nhếch miệng nhìn cảnh tượng hỗn loạn, anh ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này.
Đội hình phạt và Tiểu Hồ hét lớn, mọi người bình tĩnh, mọi người tỉnh táo lại trước đã.
Nhưng cho dù hai người bọn họ hét lớn đến đâu cũng không ai nghe bọn họ nói, bởi vì bây giờ mọi người ở đây chỉ nhận thức đúng một đạo lý chính là phải nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ có rời khỏi đây, bọn họ mới không bị quỷ giết chết.
Bạch Linh cười lạnh nhìn một màn trước mặt, hình người màu đen phía sau lại đưa một ly đầy huyết tinh mã lệ qua, Bạch Linh không từ chối, cô ta thản nhiên nhận lấy cái ly, sau đó huých hình người màu đen kia một cái, lúc này mới nhấp một ngụm chất lỏng trong ly, đương nhiên cô ta cũng không quên nói với Vương Tùng: “Làm sao vậy, đây là kết quả mà anh muốn sao? Ha ha, anh cảm thấy những người này còn có thể rời khỏi đây sao?”
Vương Tùng nhìn gương mặt lãnh đạm của Bạch Linh, không thể không nói giờ phút này Bạch Linh mang đến cho Vương Tùng một loại cảm giác hết sức xa lạ, anh ta lắc đầu: “Bạch Linh, rốt cuộc cô bị làm sao vậy, những người đó đều là người thân, bạn bè, và đồng nghiệp của chúng ta, vốn dĩ bọn họ đến đây là vì chúng ta, nếu không phải là chúng ta nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy, hơn nữa vẫn là chúng ta có lỗi với bọn họ. , “
Nhưng Bạch Linh căn bản không chịu nghe Vương Tùng khuyên nhủ, cô ta chỉ cười lạnh nói: “Hừ, dựa vào cái gì tôi nhất định phải biến thành ma quỷ, mà bọn họ còn có thể tiếp tục vui vẻ làm người, không được, không được, ha ha ha, hôm nay nếu bọn họ đều đã đến đây, vậy thì đây là định mệnh của bọn họ, không phải ma quỷ thì không được rời khỏi đây, theo như lời anh nói bọn họ đều là bạn bè, người thân và đồng nghiệp của chúng ta, vì thế tôi rất luyến tiếc bọn họ, nếu bây giờ tôi đã thành ma quỷ, vậy bọn họ cũng nên ở lại đây với tôi, như vậy mới càng chứng minh tình cảm tốt đẹp giữa chúng ta!”
Vương Tùng quả thực có chút không thể tin vào tai mình, tuy anh ta vẫn biết Bạch Linh có chút ích kỷ, nhưng anh ta thực sự không nghĩ đến Bạch Linh lại có thể ích kỷ đến mức này, cô gái này thay đổi rồi, cô ta đã không còn giống với Bạch Linh trước kia mà anh ta quen biết.
Mà lúc này đám người đang hỗn loạn cũng bình tĩnh lại, bởi vì bên trong cánh cửa đóng chặt của quán bar Quỷ Uyển này, cũng có vài người không có bóng đang đứng, tuy rằng vẻ ngoài của những “người“ này rất sống động, nhưng đám bọn họ không hề có bóng, nhóm người sống vốn đang liều mạng muốn đi khỏi đây nên không hề chú ý tới những người này, nhưng khi liên tiếp có bảy hoặc tám người sống trở thành người chết dưới tay họ, biến thành ma quỷ giống như bọn họ, đám đông cuối cùng cũng im lặng, cái gọi là giết gà dọa khỉ chắc là như vậy rồi.
Đội trưởng Hình gắt gao nắm chặt súng trong tay, mồ hôi trên trán im lặng chảy xuống, anh ta theo nghề cảnh sát đã gần mười năm rồi, có thể nói là trường hợp lớn nào cũng đã từng gặp qua, nhưng quay về hiện tại thì đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảnh này.
Nói không căng thẳng là hoàn toàn giả dối, nhưng đội trưởng Hình lại sâu sắc hiểu được một đạo lý, đó là mặc dù ma quỷ đang ở trước mặt, nhưng anh ta tuyệt đối không được loạn, càng không thể hoảng, cũng không được biểu hiện sự sợ hãi trong lòng ra, vì nếu anh ta hoảng lên thì những người khác sẽ càng hoảng hơn nữa.
Không thể không nói lúc này đội trưởng Hình quả thật rất giống một vị định hải thần châm.
“Này anh cảnh sát, chúng ta phải giao dịch thế nào đây!” Ánh mắt hình người màu đen chớp động, tuy người sống không nhìn ra, nhưng nhãn lực của anh ta cũng có thể thấy rõ trên người đội trưởng Hình và Tiểu Hồ đang bao trùm bởi khí kim cát, tuy khí kim cát không mạnh lắm nhưng cũng đủ để gây ra một số tổn hại cho ma quỷ, rõ ràng trên người hai người kia có bùa hộ mệnh.
Nếu anh ta ra tay, muốn phá hủy bùa hộ mệnh trên người hai người kia cũng không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng hôm nay anh ta luôn có chút cảm giác bất an, mà loại cảm giác này luôn nhắc nhở anh ta hãy mau thu phục nơi này, sau đó rời đi, nếu không chỉ sợ sẽ phát sinh chuyện gì đó mà anh ta không ngờ đến.
Trong số người sống có người đã cảm thấy rất tốt, tuy không biết lý do là gì, nhưng làm theo cảm giác thì nhất định không sai đâu.
Mà không chỉ người sống mới có cảm giác như vậy, một ít ma quỷ nhạy bén cũng thấy như thế.
Do đó hình người màu đen cũng không lại tiếp tục chậm trễ thêm nữa: “Tôi có thể thả anh và đồng nghiệp của anh đi, nhưng tôi yêu cầu anh rời đi ngay lập tức.”
Người sống bên dưới nghe được lời này, một đám đều có chút ngây dại, dù sao thì bọn họ cũng không nghĩ rằng một tên ma quỷ thoạt nhìn trông như thủ lĩnh này lại đưa ra điều kiện như vậy, vì thế bọn họ nhanh chóng nhìn sang người đội trưởng Hình, bây giờ đội trưởng Hình chính là người tâm phúc của bọn họ, nếu người tâm phúc bỏ rơi bọn họ, thì bọn họ sẽ không thể sống được, đến lúc đó chẳng phải bọn họ sẽ trở thành miếng thịt trong miệng ma quỷ sao, quỷ là dao thớt, người là thịt cá, trường hợp này dù nghĩ thế nào cũng làm người khác khó lòng chấp nhận.
Nhìn thấy những ánh mắt mong chờ đang nhìn mình, đội trưởng Hình mặc kệ mồ hôi đang chảy trên trán, cho dù mồ hôi đọng trên lông mi đã sắp chảy vào mắt, làm mắt đau một trận, nhưng anh ta vẫn nhìn thẳng vào hình người màu đen: ” Tôi muốn dẫn bọn họ cùng rời đi.”
Tiểu Hồ ở bên cạnh đội trưởng Hình nhẹ nhàng kéo kéo quần áo của anh ta, a, a, bây giờ cậu ta rất sợ hãi, tên thủ lĩnh kia đã nói muốn bỏ qua cho mình và đội trưởng Hình, vậy bọn họ phải vượt qua được vũng nước này.
Nhưng đội trưởng Hình lại không để ý tới Tiểu Hồ mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào hình người màu đen kia, nòng súng tối om trong tay anh ta cũng không nhúc nhích nhắm đến hình người màu đen.
Nhưng ngược lại hình người màu đen chỉ chậm rãi tiến lên trước vài bước, lục quang trong mắt anh ta lóe lên: “Anh cho rằng súng trong tay anh có thể làm tôi bị thương sao, nếu là ma quỷ khác thì biết đâu nói không chừng có thể thật sự bị thương đấy, nhưng anh phải nhớ kỹ rằng tôi cũng không phải là những ma quỷ khác, đừng nói một viên đạn, cho dù anh bắn hết đạn trong súng cũng không làm tôi bị thương được.
Hình người màu đen vừa dứt lời, súng lục trong tay đội trưởng Hình đã vang lên, kỹ thuật bắn súng của đội trưởng Hình trong tổ trọng án chính là sự tồn tại quan trọng nhất, hoàn toàn chính xác.
Một phát súng bắn trực tiếp vào ngực hình người màu đen, nhưng hình người màu đen thậm chí còn không lay động chút nào, anh ta chỉ vươn tay ra, thọc tay vào ngực mình, lần tìm một lúc rồi lấy viên đạn ra, anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nhìn đội trưởng Hình với ánh mắt có chút giễu cợt và nói giọng mỉa mai: “Thế nào, anh có muốn thử lại không, điều kiện của tôi là anh mang theo người của anh lập tức rời khỏi đây, nếu không tôi không ngại lưu lại nhóm hai người của anh đâu, hơn nữa việc gặp phải chúng tôi cũng không ở trong phạm vi chức trách của cảnh sát mấy người.”
Tiểu Hồ gật gật đầu, trên điều lệ của cảnh sát bọn họ cũng không có yêu cầu nào bảo bọn họ phải chiến đấu với ma quỷ, cho nên… Tiểu Hồ đáng thương nhìn đội trưởng Hình, chỉ hy vọng đội trưởng Hình liếc mắt nhìn đôi mắt nhỏ của mình một cái, nhưng đội trưởng Hình cũng hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi mở miệng, tuy rằng giọng nói của anh ta không lớn, nhưng lại tràn đầy vẻ kiên định: “Tôi là cảnh sát, nhưng lại là một người cảnh sát già, tôi chỉ biết một điều, cho dù trước mặt tôi là thứ gì, nhưng trách nhiệm của tôi bảo vệ tính mạng, tài sản của nhân dân an toàn, cho nên tôi sẽ không rời đi.”
Tiểu Hồ ngây ra, nhóm người sống cũng ngây ra, bọn họ đều ngơ ngác nhìn đội trưởng Hình, thật lâu không nói lời nào, sau đó cũng không biết là ai bắt đầu, mọi người lại cùng nhau vỗ tay, nỗi sợ hãi ma quỷ trong lòng bọn họ lúc này cũng vô thức phai nhạt vài phần, ngay cả tên sợ ma Tiểu Hồ kia cũng không kiềm chế được muốn ở lại cùng đội trưởng Hình, cho dù thực sự bị mấy ma quỷ này giết chết cũng đáng giá.
Hình người màu đen cũng không ngờ đội trưởng Hình lại nói như thế, hai đóa lửa lân tinh trên mắt anh ta đập vài cái, sau đó tiếng cười lạnh lùng của anh ra cũng vang lên: “Được, được, được, anh thật đúng là ứng với câu nói kia của loài người, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, một khi đã như vậy, bổn tọa đây sẽ bắt anh mở đao trước.”
Giọng nói hình người màu đen còn chưa hạ xuống, thân hình anh ta đã vùng lên, hóa thành một làn khói đen tấn công đội trưởng Hình, ánh mắt đội trưởng Hình hung hăng co rụt lại, súng trong tay cũng đồng thời vang lên, đạn của anh ta bắn trúng sương mù đen không trượt phát nào, nhưng tốc độ của sương mù đen cũng không ngừng lại, một phát, hai phát, ba phát…
Cuối cùng súng trong tay đội trưởng Hình cũng không còn viên đạn nào, mà lúc này sương mù đen cũng đã gần trong gang tấc, lúc này, người và ma quỷ nếu tinh mắt đều có thể nhìn thấy rõ ràng một móng vuốt ma quái tàn bạo nhô ra khỏi màn sương đen, sau đó trực tiếp chộp tới đội trưởng Hình.
Lúc này trong lòng mọi người đều dấy lên, vài cô gái trong đó còn không dám nhìn tới, bọn họ nghĩ rằng chút nữa thôi là móng vuốt ma quái của con quỷ kia sẽ trực tiếp chém lên ngực đội trưởng Hình, sau đó lấy ra một cục máu từ trong người.
Nhưng ngay lúc này một tiếng gầm gừ hưng phấn cũng vang lên: “Ha ha ha ha, đồ ăn ngon, anh hổ ta đây cũng đến!” Cùng với âm thanh vang lên này, cửa sổ kính được che chắn chặt chẽ cũng bị đánh vỡ, sau đó cho dù là mắt của người hay ma quỷ cũng không tự chủ được mà co lại, bọn họ nhìn thấy gì, bọn họ nhìn thấy gì?
Đó là một con hổ trắng to lớn nhảy từ cửa sổ vào, cặp mắt mang tia sáng của con hổ vừa tiến vào đã trực tiếp theo dõi hình người màu đen, sau đó hơi hơi ngẩn ngơ, tiếp đó mọi người đều thấy nó nghiêng đầu suy nghĩ: “Chủ nhân, răng lợi của người kia không tốt, hình như là rất xấu.”
Chủ nhân? Mọi người nhìn xung quanh con hổ cũng không thấy người huấn luyện động vật nào, khoan đã, vừa rồi con hổ kia lại có thể nói tiếng người sao?
Ánh mắt của hình người màu đen cũng hung hăng co rút, quả nhiên đã thật sự đến đây, ngọn nguồn những cảm giác không tốt của mình đã thật sự tìm đến đây.
Mà lúc này mọi người cùng ma quỷ lại nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi cũng nhảy từ cửa sổ vào, con hổ trắng vừa thấy đôi nam nữ cũng chớp mắt một cái, vẻ mặt khó hiểu hỏi han: “Chủ nhân, sao cô lại vào bằng cửa sổ?” Tiêu Triết trực tiếp trợn tròn mắt, cái này chính là làm mất thể diện trước mặt người ngoài, chết tiệt, chẳng lẽ nó không biết nó là ma quỷ à, mẹ nó chứ nó chính là một con ma quỷ hàng thật giá thật, nó phá vỡ cửa sổ đi vào thì không sao, nhưng cô và Mai Trường Ca là người, là người sống, là người sống có da có thịt, mấy mảng thủy tinh mà rơi xuống người bọn họ thì không phải sẽ để lại sẹo hay sao hả.
Tiêu Triết lập tức phát hiện bây giờ mình không còn tâm trạng nào để tiếp tục nói chuyện với hai tên này nữa.
Mà ánh mắt Mai Trường Ca cũng chớp động, nhanh chóng đảo qua mọi người, cuối cùng ánh mắt của Mai Trường Ca cũng rơi xuống trên hình người màu đen.
Nơi này chỉ có con ma quỷ này là cực mạnh, hơn nữa rất rõ ràng anh ta phải là người đứng đầu ở đây.
Tiêu Triết cũng trực tiếp nhấc chân đi tới. Cảm nhận thử mùi trong cơ thể hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca, hình người màu đen cũng lặng lẽ thở ra một hơi, anh ta có thể cảm giác được sự thành tâm của đôi nam nữ trẻ tuổi này không cao, cho nên anh ta cũng không có gì phải lo lắng, bây giờ xem ra cảm giác của anh ta trước đây là ảo giác rồi.
Với việc anh ta đã tu luyện nhiều năm như vậy, anh ta cũng không tin mình không đối phó được với hai đứa nhóc kia, hơn nữa không thể không nói vừa ngửi thấy mùi máu tươi trong cơ thể đôi nam nữ trẻ tuổi này đã làm anh ta cảm thấy nước miếng mình sắp chảy ra rồi.
Cho nên lúc nhìn thấy Tiêu Triết lại nhấc chân đi về phía mình, đôi mắt với lửa lân tinh của anh ta cũng chỉ nheo lại, nhưng cũng không nói thêm cái gì, lá gan của cô gái loài người này không phải chỉ lớn thôi đâu, thế nhưng anh ta lại có mong muốn nhìn xem cô gái này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tiêu Triết đi tới giữa một người một ma quỷ là hình người màu đen và đội trưởng Hình, sau đó đột nhiên xoay người che đội trưởng Hình ở phía sau, mà Mai Trường Ca cũng đã đi tới đứng sóng vai với Tiêu Triết.
Đội trưởng Hình ngẩn ngơ, sau đó anh ta nhìn thân hình còn chưa trưởng thành của đôi nam nữ đang che ở trước mình tức giận nói: “Nè hai đứa nhóc, ban đêm không có việc gì làm chạy đến đây làm gì, nơi này không phải chỗ mấy đứa có thể tới, mau đi về đi!”
Đội trưởng Hình cũng không muốn nhìn thấy hai đứa nhóc này bị ma quỷ bắt nạt.
Giọng của Tiêu Triết lúc này cũng vang lên: “Đại Bạch, mi có thể ăn hết đám ma quỷ nhỏ khác ngoài người này, ăn bao nhiêu cũng được, miễn đừng vỡ bụng là được!”
Nghe thấy giọng nói của chủ nhân nhà mình, giọng nói phấn khích còn mang theo nước miếng của Đại Bạch lập tức vang lên: “Được, chủ nhân!”
Sau đó đuôi của Đại Bạch vung lên, sau đó giương nanh múa vuốt về phía nhóm ma quỷ nhỏ đánh móc sau gáy, sức mạnh của tên ma quỷ lớn kia quả thực có hơi mạnh, bây giờ nó không thể va chạm với anh ta, mặc dù đầu óc nó thiếu thốn, tuy nó chỉ xếp thứ hai, nhưng cảm giác của nó vẫn còn rất nhạy bén.
Trong mắt hình người màu đen cũng nổi lên vài phần hứng thú: “Các người là ai?”
Tiêu Triết cười để lộ hàm răng trắng, khuôn mặt tươi cười của cô gái trong lúc này cũng mang vẻ vô cùng xinh đẹp: “Anh ấy là Mai Trường Ca của thiên đạo Mai gia, tôi là Tiêu Triết của thiên y Tiêu gia.”
Đội trưởng Hình nghe thấy hai danh từ thiên đạo Mai gia, thiên y Tiêu gia này, trong mắt cũng lóe lên, anh ta đã từng nghe đến hai chữ này, cho dù là thiên đạo Mai gia hay thiên y Tiêu gia thì đều là ẩn thế gia tộc đứng bên ngoài thế giới, trừ khi đất nước gặp nạn, nếu không muốn mời những người từ ẩn thế gia tộc này ra mặt là muôn vàn khó khăn, thật không ngờ hôm nay mình lại có may mắn nhìn thấy người của thiên đạo Mai gia và thiên y Tiêu gia ở đây.
Ấy, khoan đã, người của thiên đạo Mai gia đi bắt ma quỷ là đúng rồi, nhưng hình như thiên y Tiêu gia sẽ không đi bắt ma quỷ đúng khôngi?
Đáy lòng đội trưởng Hình bây giờ có hơi nghi ngờ, hơn nữa mặc dù Mai Trường Ca là người của thiên đạo Mai gia, nhưng xem ra cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nghĩ lại thì ở tuổi này cậu ta hẳn là đang học trung học cơ sở, cho nên đứa nhỏ này có thể bắt được ma quỷ không, thay vào đó đừng có bị ma quỷ bắt nha.
Mà lúc này Đại Bạch đuổi nhóm ma quỷ nhỏ này cũng sắp thành một trận gà bay chó sủa rồi, đối với mấy người sống có làm cản trở hay không Đại Bạch cũng không quan tâm, thân hình nó run lên thì lập tức thân hổ to lớn sẽ trở thành một thứ bán trong suốt, có thể trực tiếp xuyên qua thân thể người sống, mà mấy người sống bị nó xuyên qua cũng chỉ có thể cảm thấy trong người mình phát lạnh, cũng không có cảm giác không khoẻ gì khác.
Hơn nữa hình người màu đen kia hình như cũng nghe nói qua tên của thiên đạo Mai gia, ánh mắt anh ta lập tức hoàn toàn ngừng lại trên người Mai Trường Ca: “Thiên đạo Mai gia, bây giờ xem ra chúng ta thật sự đúng là oan gia ngõ hẹp, người của thiên đạo Mai gia các người đã không ít lần làm hỏng chuyện tốt của chúng tôi, có điều bây giờ lại có một người của thiên đạo Mai gia chủ động đưa lên cửa, như vậy thì tôi có thể bắt được cậu rồi, ha ha chắc chắn tôi sẽ nhận được không ít phần thưởng đấy!”
Nghe thấy tiếng cười chói tai không ngừng vang lên của tên ma quỷ trước mặt, Tiêu Triết cũng nhíu mày: “Này, anh nhìn xem đây là cái gì!”
Theo giọng nói của Tiêu Triết vang lên, cô gái lại bước từng bước một, hoàn toàn che chắn cho Mai Trường Ca, nhìn thấy cô gái với thân hình mảnh khảnh ở phía trước, trên mặt Mai Trường Ca cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ nhưng rồi lại là nét cười đầy cưng chiều, cô gái nhỏ này, có phải cô ấy đã quên anh là đàn ông rồi không, hơn nữa loại chuyện này hình như phải là người đàn ông che ở phía trước người phụ nữ mới thích hợp chứ, với lại truyền nhân của thiên đạo Mai gia là anh đấy được không.
Nhưng rõ ràng là Tiêu Triết không hề suy nghĩ đến mấy thứ này, bây giờ cô chỉ biết là trước đêm nay Mai Trường Ca cuối cùng mới có thể dung hợp với cái Bất Động ấn gì đó, hơn nữa hai người bọn họ lúc dung hợp cũng chưa hoàn chỉnh, chết tiệt, đều là do mười đồng tiền chết tiệt kia không tốt, vì vậy Tiêu Triết không muốn đặt Mai Trường Ca vào bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
Cho nên có mới không nghĩ đến điều đó nữa, không chút do dự chắn trước người Mai Trường Ca, dù sao người đàn ông này có vẻ như là vị hôn phu của cô, hoặc theo đại chúng mà nói thì người đàn ông này là người đàn ông của cô, co che chở cho người đàn ông của chính mình hẳn đâu phải là vấn đề gì quá lớn.
Hình người màu đen đánh giá Tiêu Triết một phen từ trên xuống dưới, sau đó cũng cười hắc hắc: “Cô muốn cho tôi xem cái gì?”
Tiêu Triết cũng cười xán lạn: “Tôi muốn cho anh xem thứ này!”
Nói xong bàn tay nhỏ bé của cô gái khẽ lật, ngay sau đó một hạt châu màu máu đã xuất hiện trong lòng bàn tay cô, bên trong hạt châu dường như đang có một dòng máu nồng đậm đang di chuyển, đồng thời còn có mùi máu tanh bốc ra từ hạt châu.
Thân thể hình người màu đen lập tức chấn động, lúc này sương mù đen trên người anh ta dường như đã mỏng đi rất nhiều, anh ta vội lui về phía sau hơn mười thước, giọng nói khô khốc tràn đầy vẻ khó tin: “Huyết ảnh linh châu, không thể nào, không thể nào, huyết ảnh linh châu sao có thể ở trong tay của cô? !”
Tiêu Triết nhướng mày: “Tuy rằng anh không muốn tin, nhưng đây là sự thật, sự thật chính là huyết ảnh linh châu đang ở trong tay tôi, hơn nữa nó cũng đã nhận tôi là chủ nhân!”
Hình người màu đen không ngừng lui về phía sau: “Không thể nào, không thể nào, huyết ảnh linh châu sẽ không tùy tiện nhận chủ nhân, không thể nào, không thể nào, huyết ảnh linh châu sao có thể nhận cô là chủ nhân…”
Tiêu Triết hài lòng liếc nhìn nỗi sợ hãi đang nhảy lên trong con ngươi lửa lân tinh của hình người màu đen, rồi nhẹ nhàng giơ tay lên, huyết ảnh linh châu kia lập tức vọt tới phía hình người màu đen.
“A, cô không thể giết tôi, cô không thể giết tôi được!” Hình người màu đen vừa tránh huyết ảnh linh châu vừa lớn tiếng kêu.
Tiêu Triết tốt bụng nhắc nhở một câu: “Này, hình như anh đã chết từ lâu rồi, anh bây giờ là ma quỷ, anh cũng không phải là người, ma quỷ là đã chết rồi, đây là lẽ thường chẳng lẽ anh lại không biết sao, ôi, vậy anh đúng là một kẻ thất học!”
Khóe miệng đội trưởng Hình giật giật, bây giờ xem như anh ta đã hiểu rõ những người ở đây hôm nay là do đôi nam nữ trẻ tuổi này cứu, nếu không nhờ bọn họ và con hổ lông trắng kỳ lạ kia xuất hiện, những người này bây giờ còn không biết sống được bao nhiêu người.
Sau khi Mai Trường Ca nghe Tiêu Triết nói cũng chỉ mỉm cười và sửa đúng một câu: “Không phải thất học, mà là không có văn hóa!”
Tiêu Triết chớp mắt nhìn Mai Trường Ca, nói thất học và không có văn hóa chẳng lẽ không giống nhau sao.
Mà bây giờ Đại Bạch đã quét sạch đám ma quỷ nhỏ ngon lành như một cơn gió, lúc này Đại Bạch đang đi về phía Bạch Linh với một khuôn mặt hổ tươi cười.
Được rồi, mặt hổ với vẻ cười tủm tỉm, đúng vậy, bây giờ Đại Bạch quả thực đang cười, chính là nụ cười từ đáy lòng, nhưng mọi người phải biết rằng Đại Bạch chính là một con hổ, nụ cười trên mặt hổ dù xán lạn thế nào thì cũng không loại bỏ được sợ hãi trong lòng người, hơn nữa nó lại vừa mới giết không biết bao nhiêu ma quỷ nhỏ.
Bạch Linh sợ hãi co rụt người, sao đó cô ta lại kéo Vương Tùng qua che trước người mình: “Vương Tùng, Vương Tùng mau cứu tôi, mau cứu tôi, tôi chính là vợ của anh, chúng ta vừa mới tổ chức hôn lễ, anh nhất định phải cứu tôi!”
Đại Bạch nheo mắt nhìn Vương Tùng với vẻ khó chịu, sau đó nói với giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Nhóc con cậu mau tránh ra đi, tuy trên người cậu có chút quỷ khí nhưng bây giờ nhóc con cậu vẫn còn xem như là người sống, anh hổ tôi đây không có hứng thú với người sống, anh hổ tôi đây chỉ thích ma quỷ.”
Nhưng bây giờ Bạch Linh sẽ không chịu để Vương Tùng rời khỏi đâu, cô ta biết một khi Vương Tùng đi, vậy thì mình chắc chắn sẽ bị con hổ trắng này nuốt chửng, giống như nó đã làm với những ma quỷ nhỏ kia vậy.
Nhưng ngay lúc này, cơ thể Bạch Linh treo trên đó khẽ giật giật, sau đó quần áo màu đỏ da người trên thi thể không biết vì sao lại rơi ra khỏi thi thể, trùng hợp làm sao, quần áo màu đỏ da người này lại đúng lúc rơi vào người Bạch Linh.
Vì vậy, ma nữ này lại có thêm một lớp áo cưới màu máu người khác trên người.
Bước chân của Đại Bạch dừng lại, trong mắt lóe lên những tia sáng khác nhau, một lát sau móng vuốt Đại Bạch vung lên ném thân thể Vương Tùng bay ra ngoài: “Nhóc con cậu mau tránh ra!”
Ngay khi thân thể Vương Tùng vừa rồi khỏi, mọi người đã nhìn thấy bên cạnh Bạch Linh lại xuất hiện một vòng xoáy đẫm máu.
Sắc mặt hai người Mai Trường Ca, Tiêu Triết đồng thời biến đổi, thật không ngờ rằng rõ ràng cục diện bọn họ nắm trong tay lại bất ngờ thay đổi.
Mai Trường Ca nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Bạch Linh phía bên: “Cô gái này mặc quần áo màu đỏ, bị treo cổ lúc mười hai giờ đêm!”
Lúc này Vương Tùng đã đi lên, hơn nữa lúc này mấy việc Đại Bạch làm cũng coi như tương đối ổn rồi, một móng vuốt lại có thể ném Vương Tùng tới dưới chân hai người Mai Trường Ca và Tiêu Triết, cho nên Vương Tùng có thể nghe rõ ràng những lời Mai Trường Ca nói, vì thế anh ta tiếp lời: “Cô ta là Bạch Linh vừa rồi bị treo cổ lúc mười hai giờ, hơn nữa thứ cô ta mặc lúc bị treo cổ đúng là một chiếc váy cưới bằng da người tẩm máu tươi!”
Tiêu Triết và Mai Trường Ca liếc nhìn nhau, chết tiệt, cái chuyện vớ vẩn này đúng là không tốt chút nào, phải biết rằng một người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ bị treo cổ lúc mười hai giờ đêm thì sau đó sẽ biến thành ma quỷ, mà theo như lời Vương Tùng nói, vậy thì bây giờ vách đá Bạch Linh này chính là ma quỷ trong ma quỷ.
Tiêu Triết không muốn tốn hơi thừa lời, sau đó trừng mắt nhìn Mai Trường Ca bên cạnh: “Anh đừng nói với tôi là, người phụ này chính là người đã lấy của anh mười đồng tiền đấy!”
Mai Trường Ca sờ sờ mũi sau đó thành thật gật đầu: “Đúng vậy, chính là cô ta.”
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Mai Trường Ca, Tiêu Triết trợn tròn mắt, thảo nào không hiểu sao lúc nhìn thấy ma nữ này cô lại cảm thấy không vừa mắt như vậy, thì ra là thế, thì ra là thế, hóa ra người kia chính là một ma nữ không biết phân biệt lại đi tìm đường chết, mà theo lời của chính Tiêu Triết nói đối với một người phụ nữ như vậy, vậy thì cô nên dùng móng vuốt trực tiếp tát cho chết.
Mà mặc dù hình người màu đen kia bây giờ đang bị huyết ảnh linh châu truy đuổi đến mức thảm hại, nhưng anh ta cũng chú ý tới động tĩnh của Bạch Linh bên kia, anh ta lập tức cũng phát ra một trận cười to đắc ý: “Ha ha ha ha ha ha, thật tốt quá, thật tốt quá, thế nào, thế nào, bây giờ ai trong số các người ở đây cũng đừng mong trốn thoát, ha ha ha ha ha ha, Bạch Linh, Bạch Linh quả nhiên không hổ danh là người phụ nữ tôi xem trọng, ha ha ha ha, Bạch Linh chính là tác phẩm tốt nhất của tôi trong khoảng thời gian này!”
Tiêu Triết nghe hình người màu đen nói, cũng thuận miệng nhắc nhở anh ta một câu: “Này, bây giờ anh nên lo cho mình trước đi!”
Chẳng qua khi nghe Tiêu Triết nhắc nhở, hình người màu đen cũng không còn vẻ lạnh rung sợ hãi như trước nữa, anh ta ngang nhiên cười: “Ha ha, ha ha, con nhóc này hẳn là vẫn không thể làm cho huyết ảnh linh châu phát huy hết sức mạnh của nó, ha ha ha, người của thiên đạo Mai gia, còn có con nhóc của thiên y Tiêu gia, nếu tối nay hai tên nhóc các người đã chủ động đưa lên cửa, vậy thì tôi sao có thể bỏ qua cho các người được, đã đến đây thì phải ở lại, dù sao thì con hổ của mấy người đã sắp ăn hết thủ hạ của tôi rồi, vậy thì hãy dùng chính các người để đền đi!”
Tiêu Triết và Mai Trường Ca cùng nhìn nhau một cái, cả hai đều thấy được vài phần nghi ngờ trong mắt nhau, hai người bọn họ có chút không rõ về việc tên ma quỷ sương mù đen lấy đâu ra sức mạnh, chẳng lẽ là do ma quỷ trong ma quỷ Bạch Linh kia hay sao?
Nhưng liệu Bạch Linh có thực sự hữu dụng như vậy không?
Ánh mắt Tiêu Triết hơi nheo lại, cũng thúc dục huyết ảnh linh châu mau mau vùng lên.
Thế nhưng hình người màu đen cũng đổi hướng và lao về phía Bạch Linh đang bị vòng xoáy đẫm máu vây quanh, hơn nữa tốc độ của anh ta lại còn nhanh hơn so với khi anh ta tránh né huyết ảnh linh châu.
“Đại Bạch ngăn anh ta lại!” Giọng nói của Tiêu Triết cũng đồng thời vang lên, ngay sau đó móng vuốt của Đại Bạch đập mạnh xuống đất, kèm theo tiếng hổ gầm long trời lở đất, Đại Bạch biến thành một con hổ cực lớn, đôi mắt hổ lạnh như băng cũng gắt gao nhìn chằm chằm về phía hình người màu đen. Thế nhưng mặc dù hình người màu đen đang đối mặt với cục diện có Đại Bạch chặn đường phía trước, sau đó huyết ảnh linh châu đuổi theo sau, nhưng động tác của anh ta lại không dừng lại dù chỉ một chút, Đại Bạch gầm nhẹ ra tiếng, sau đó nâng vuốt muốn lao về phía hình người màu đen, nhưng không ngờ rằng lúc này lại có một bàn tay nhỏ trắng như tuyết đưa ra, chỉ với một phát đã nắm được cái đuôi hổ của Đại Bạch, sau đó chủ nhân của bàn tay nhỏ bé không chút do dự trực tiếp dùng sức vung, lại có thể ném bay Đại Bạch ra ngoài.
“Ầm!” Theo một tiếng nổ, thân thể Đại Bạch lại trực tiếp đánh vỡ vách tường của quán bar sau đó trực tiếp bay ra ngoài.
Mà rất rõ ràng chủ nhân của đôi tay nhỏ trắng như tuyết kia chính là Bạch Linh.
Vương Tùng cứng họng trước một màn này, còn có nhóm người sống may mắn còn sống, cho dù bọn họ là bạn tốt của Vương Tùng hay Bạch Linh, nhưng bọn họ đều quen biết cả Vương Tùng và Bạch Linh, bây giờ Bạch Linh ném bay con hổ trắng, nói cách khác bây giờ Bạch Linh đã hoàn toàn đứng về phía đối lập với bọn họ.
Mà lúc này hình người màu đen cũng sắp đánh tới, trực tiếp lao vào trong vòng xoáy đẫm máu kia, sau đó lại cùng dung nhập vào quỷ thể của Bạch Linh.
Vì thế vận tốc quay của vòng xoáy cũng càng nhanh hơn, nhưng tốc độ này chỉ giằng co trong khoảng ba phút ngắn ngủi, sau ba phút, vòng xoáy đẫm máu cũng lần lượt biến mất, lộ ra người phụ nữ bên trong, à không, hoặc là phải nói lộ ra ma nữ bên trong.
“Bạch Linh” xuất hiện trước mắt mọi người ngay lúc này cũng hoàn toàn khác với Bạch Linh trong lòng mọi người trước kia, Bạch Linh của hiện tại, quần áo màu đỏ thẫm của da người, làm cho ngực cô ta càng trở nên mượt mà và đầy đặn hơn, đồng thời cũng làm vòng eo càng thêm tinh tế và thon thả, còn có cái mông nhỏ, cũng tạo nên một đường vòng cung quyến rũ, mà từ mông của cô trở xuống cũng là một chiếc váy dáng đuôi cá đang thả xuống, nhìn lên phía trên, là chiếc cổ duyên dáng, kiêu hãnh như thiên nga, trên cánh tay trắng như tuyết ánh lên một chút ánh sáng, nhưng bức tranh đáng sợ với cái mặt quỷ lúc trước bây giờ đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt xuất hiện lúc này chính là khuôn mặt ban đầu của Bạch Linh, đúng vậy nếu chỉ nhìn sơ qua thì ngũ quan so với khuôn mặt trước đây của Bạch Linh không có gì khác nhau, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra so với trước đây thì dáng vẻ của Bạch Linh hiện tại càng tinh xảo và xinh đẹp hơn, đồng thời cũng có một chút yêu dị và tà khí.
Không thể không nói kếp hợp những thứ này trên người Bạch Linh, thật ra lại làm cho ma nữ này mê người hơn so với lúc làm phụ nữ.
Mấy người đàn ông can đảm trong đám đông cũng đang nhìn vào Bạch Linh, nhưng đầu óc của bọn họ cũng tương đối sáng suốt, bọn họ biết Bạch Linh của hiện tại không phải là người, bây giờ cô ta là ma quỷ, đối với ma nữ, cho dù có xinh đẹp đến đâu, mà bọn họ cho dù có nghĩ thế nào, cũng tuyệt đối không dám dùng cái mạng nhỏ của mình mà phải trả giá cho việc được giao hợp với Bạch Linh hiện tại.
Vương Tùng nhìn thấy Bạch Linh bây giờ, trong đáy mắt càng thêm vẻ đau lòng: “Bây giờ cô là Bạch Linh hay là ma quỷ kia?”
Nghe Vương Tùng nói, Bạch Linh cũng cười duyên ra tiếng: “Ha ha, ha ha, Vương Tùng, làm sao vậy, chẳng lẽ anh không biết tôi là ai sao, nhưng hai người chúng ta đã không thể quay lại nữa rồi, bây giờ anh lại nói như vậy, thế thì chẳng phải là nói lời làm người ta đau lòng sao?”
Giọng nói nũng nịu, cùng với ánh mắt hút hồn, quả nhiên đã làm vang lên một trận nuốt nước miếng trong đám người, Tiêu Triết nhướng mắt: “Này, đàn ông mấy người có thể đói khát đến vậy à, nếu các ngươi thật sự đói khát đến mức đó, vậy cũng đừng làm người nữa, bây giờ mà mấy người chết đi thì tôi tin là Bạch Linh sẽ rất vui vẻ đấy!”
Mai Trường Ca không để cho Tiêu Triết nói xong đã trực tiếp đưa tay bịt kín miệng Tiêu Triết, con nhóc này đúng là cái gì cũng dám nói, cô có biết đói khát nghĩa là gì không?
Tiêu Triết dường như nhìn ra suy nghĩ của Mai Trường Ca, vì thế nắm lấy tay Mai Trường Ca ở phía sau, cũng thuận tiện bổ sung một câu: “Đây là thói hư tật xấu của đàn ông mấy người!”
Đội trưởng Hình nhếch miệng, mấy cô gái bây giờ thật đúng là… rất thẳng thắn!
Tuy nhiên lời nói của Tiêu Triết vẫn có chút tác dụng, mấy người đàn ông vốn đang lén lút nuốt nước miếng lại tạm dừng một lúc, vì vậy khi họ nhìn Bạch Linh lần nữa, trong mắt họ cũng là sự sáng suốt, nếu thật sự bọn họ có đói khát, vậy bọn họ đương nhiên có thể giải quyết nhu cầu của bản thân nếu còn sống trở về, nhưng nếu tiếp tục bị ma nữ này làm cho mê muội, thì coi như bọn họ đã để cái mạng nhỏ của mình ở lại đây.
Mà lúc này Tiêu Triết cũng vẫy tay một cái đã lại cầm trong tay huyết ảnh linh châu.
Bạch Linh nhìn thoáng qua huyết ảnh linh châu được Tiêu Triết nắm trong tay, lại không gây tổn hại gì cho cô gái này, ý cười trên mặt lại càng thêm quyến rũ, nhưng ngay tại lúc Bạch Linh muốn mở miệng nói gì đó, Tiêu Triết lại nói trước: “Này, đừng dùng nụ cười để đối phó với đàn ông mà cười với tôi, cô có biết cô cười như vậy thực sự làm người ta thấy rất ghê tởm không, nếu cô không muốn tôi phải nôn ra thì cũng đừng nở nụ cười!”
Bạch Linh ngây người, ý cười trên mặt quả nhiên đã biến mất, thế nhưng lại trở thành một loại lành lạnh đáng sợ, con nhóc này lại dám nói nụ cười của mình ghê tởm, cô ta đúng là cái gì cũng dám nói.
“Chết tiệt, là ai, lúc nãy là ai ném anh hổ ta đi, lại còn dám túm đuôi của anh đây, hừ, đuôi của anh hổ ta đây là thứ ai cũng có thể tùy tiện nắm à?” Mà theo tiếng gầm này, Đại Bạch lại xông vào từ vách tường mà nó đã bị hất văng ra trước đó, bây giờ nó đầy những loại khó chịu, tưởng tượng đến việc mình lại bị làm trò cho chủ nhân khi bị người ta ném ra ngoài như vậy, nó túc giận muốn hộc máu, điều này không phải sẽ làm cho chủ nhân lầm tưởng rằng nó rất vô dụng hay sao? Phải nói Đại Bạch là một chân tướng chính xác, bởi vì nó luôn làm tốt, tốt căn bản chính là đại danh từ của nó.
Nhưng tên này vừa mới hùng hùng hổ hổ tiến vào, thân hình Bạch Linh chợt lóe, lại xuất hiện ở phía sau Đại Bạch, thế là cái đuôi của nó lại bị bắt lấy, sau đó lại bị quăng ra ngoài một lần nữa, nhìn xem, lúc này thì nó còn bị quăng xa hơn trước nữa!



