Nhưng hạt châu màu máu chỉ chạm vào tầng sóng thứ nhất mà lúc này tầng sóng thứ hai còn chưa kịp hình thành xu thế bao vây hạt châu màu máu.
Một kích này có thể nói là một kích cuối cùng của hạt châu màu máu. Dường như hạt châu màu máu cũng rất rõ ràng nếu lần này nó không thành công thì nó sẽ vĩnh viễn mất đi tự do. Điều này cũng không phải là điều hạt châu màu máu mong muốn. Nó đã bị phong ấn quá lâu, nếu lần này không phải người trong mệnh của nó xuất hiện thì nó không có cách nào phá phong mà ra. Bây giờ chủ nhân trong mệnh của nó đang gần nó trong gang tấc, sao nó có thể chịu bị phong ấn lần nữa chứ.
Vì thế khi hạt châu màu máu phá vỡ tầng sóng phong ấn đầu tiên thì không giảm tốc độ đi chút nào.
Vốn vẻ mặt Tiêu Triết đang lạnh nhạt mà đứng đó xem nhưng bất kể thế nào cô cũng không ngờ hạt châu màu máu đẹp mắt mà rất kỳ lạ kia phá vỡ làn sóng xong vậy mà lại đánh thẳng về phía mình.
Mẹ kiếp, đây là chuyện gì xảy ra…
Chẳng lẽ ông trời cảm thấy mình rời khỏi thân thể còn chưa tính là bi thảm nên còn muốn mình bị hạt châu kia va vào một cái.
Cũng không biết vì sao lúc này Tiêu Triết lại có thể nghĩ tới lời con quỷ nam nào đó nói lúc trước, đụng vào một cái sẽ hồn phi phách tán.
Không được, mình phải chạy.
Ngay khi Tiêu Triết đang trong trạng thái linh hồn giơ chân lên vừa định chạy thì hạt châu màu máu kia lại nặng nề mà va thẳng vào.
Mẹ nó, xong rồi. Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi Tiêu Triết mất đi ý thức.
Đương nhiên người nhà họ Mai không biết hạt châu màu máu va vào giữa linh thể của Tiêu Triết. Họ tưởng hạt châu màu máu trốn ra khỏi nhà họ Mai rồi nên ông cụ Mai lập tức phái con cháu nhà họ Mai đi tìm hạt châu màu máu kia. Bất kể nói thế nào thì ông già ông cũng không để hạt châu gây tai họa này chạy khỏi tay mình, sau đó làm hại trần gian.
Mai Trường Ca cũng thở dài một hơi. Anh lại không bố trí Cửu Trọng Phong Thiên Trận này thành công, vậy mà lại không ngờ đã để cho hạt châu kia chạy trốn.
Mai Trường Ca đi tới trước mặt ông cụ Mai, nói: “Xin lỗi ông nội. Đều do cháu không tốt. Nếu không phải tốc độ bày Cửu Trọng Phong Thiên Trận của cháu quá chậm thì hạt châu màu máu kia cũng sẽ không chạy mất.”
Nghe thấy lời này, ông cụ Mai từ từ lắc đầu. Ông giơ tay xoa khẽ vài cái trên đầu Mai Trường Ca, sau đó nói: “Chuyện này không trách cháu. Cháu đừng tự trách, hơn nữa chỉ cần tìm được hạt châu màu máu này thì chúng ta còn cần Cửu Trọng Phong Thiên Trận của cháu đó.”
Mai Trường Ca khẽ gật đầu: “Ông nội, ông yên tâm đi, lần sau chắc chắn cháu sẽ bố trí Cửu Trọng Phong Thiên Trận nhanh hơn.”
Ông cụ Mai mỉm cười gật đầu: “Ông nội tin tưởng cháu.”
Mai Trường Ca suy nghĩ, tuy cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn không kiềm được mà hỏi: “Ông nội, Tiểu Triết đang làm gì ạ?”
“Nó ấy à? Lúc ông đi ra thì bảo nó đọc sách trong phòng ấy. Cháu qua thăm nó một chút đi.” Đương nhiên ông cụ Mai nhìn ra ý định của cháu trai nhà mình vậy nên ông cụ không kiềm được mà nở nụ cười.
Khuôn mặt tuấn tú của Mai Trường Ca hơi ửng đỏ nhưng vẫn đi về phía căn phòng có Tiêu Triết.
Chỉ có điều khi Mai Trường Ca đứng ở cửa phòng đọc sách của ông nội nhà mình nhìn người nào đó thì suýt nữa bật cười. Anh thấy Tiêu Triết đang ôm tác phẩm vĩ đại quý giá nhất của ông nội ngủ say, hơn nữa nước miếng của cô vậy mà lại nhỏ lên trang sách. Aiz, nếu để ông nội thấy chuyện này thì ông sẽ đau lòng chết.



