Hứa Niệm Niệm biến mất hai tháng, Lục Lệ Thành nhìn tờ lịch được lật thêm một trang, cuối cùng không nhịn được lấy điện thoại ra mở số của Hứa Niệm Niệm lên.
Số điện thoại này cũng là ban đầu cô tự lưu, nhưng nhiều năm như vậy Lục Lệ Thành cũng chưa từng chủ động gọi cho cô lần nào.
Do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng ấn phím gọi.
Điện thoại reo vài tiếng rồi cúp máy, ánh mắt Lục Lệ Thành tối sầm, lập tức gọi lại lần nữa.
Lần này điện thoại được kết nối rất nhanh, nhưng đầu bên kia là giọng của một người đàn ông.
Sắc mặt Lục Lệ Thành tối sầm thấy rõ, tay cầm điện thoại không ngừng siết chặt, giống như giây tiếp theo sẽ bóp nát điện thoại.
“Kêu Hứa Niệm Niệm nghe máy.”
Người ở đầu bên kia điện thoại cười khinh thường: “Anh là ai, sao tôi phải nghe lời anh kêu Hứa Niệm Niệm nghe máy.”
Hứa Niệm Niệm bay bay bên cạnh Lục Lệ Thành ghé sát lỗ tai vào điện thoại, nghe giọng nói kiêu ngạo trong điện thoại, muốn lên tiếng nhưng không thể.
Trước khi đến bệnh viện, cô đưa điện thoại của mình cho Lâm Thiếu Sâm, người đàn ông thanh mai trúc mã với cô, cũng là người bạn tốt nhất của cô.
Cô dặn dò Lâm Thiếu Sâm rằng sau khi cô đi, mỗi tháng anh ta phải gửi tin nhắn cho người nhà, đợi thời gian lâu rồi hẳn thông báo việc cô đã chết với mọi người.
Trước đây, anh ta biết Hứa Niệm Niệm bị Lục Lệ Thành xem thường, nhưng không thể ngăn cô khăng khăng muốn hiến tim cho Lục Lệ Thành, vậy nên bây giờ đương nhiên không có thái độ tốt với anh.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
Sắc mặt Lục Lệ Thành lạnh xuống, nói: “Lâm Thiếu Sâm, tôi cảnh cáo anh, tôi và Hứa Niệm Niệm còn chưa ly hôn, hai người làm xằng làm bậy thì đừng trách tôi không niệm tình cũ ra tay với hai nhà Hứa Lâm.”
Lời của anh giống như thuốc nổ, phút chốc hoàn toàn chọc giận Lâm Thiếu Sâm.
“Lục Lệ Thành, tình cũ? Đã bao giờ anh niệm tình cũ? Là lúc vứt bỏ một mình Hứa Niệm Niệm vào ngày cưới, hay là lúc cô ấy sinh con lượn lờ trước cửa quỷ môn quan, còn anh lại ở bên cạnh người phụ nữ khác?”
“Đúng là chuyện nực cười, vậy mà tôi có thể nghe thấy hai chữ tình cũ từ miệng kẻ vô tình!”
“Hứa Niệm Niệm kiêng dè cảm xúc của anh, lúc nào cũng nghĩ cho anh, còn tôi thì không đâu. Nếu ngày nào đó anh phát bệnh tim chết, có thể tôi sẽ niệm hai chữ ‘tình cũ’ mà thắp cho anh thêm vài nén hương!”
Miệng của Lâm Thiếu Sâm không tha một ai, mặt của Lục Lệ Thành vừa xanh vừa đỏ, có lẽ là vô cùng tức giận.
Anh là người kiêu ngạo nhất, hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh bao nhiêu năm nay, ai dám tỏ thái độ với anh, anh chỉ lạnh mặt một cái như thể mưa gió bão bùng sắp ập đến.
“Lâm Thiếu Sâm, anh dùng thân phận gì để nói chuyện với tôi? Đừng quên ban đầu là Hứa Niệm Niệm cầu xin được vào Lục gia.”
Hứa Niệm Niệm nghe lời kiểu này quá nhiều lần, trước mặt người bạn tốt nhất của mình, cô vẫn thấy có hơi ngại ngùng và khó xử.
Mấy năm nay cô không hề sống tốt, vì không để bạn bè và người nhà lo lắng, cô vẫn luôn che giấu rất tốt.
Nhưng bây giờ cuối cùng cũng gỡ bỏ mạng che mặt trước mặt Lâm Thiếu Sâm.
“Anh thật sự cho rằng Hứa Niệm Niệm tình nguyện gả vào Lục gia sao? Năm đó là anh uống say xông vào phòng Hứa Niệm Niệm làm cô ấy mang thai, bà Lục thấy huyết mạch đơn lẻ của Lục gia nên mới đánh liều để Hứa Niệm Niệm sinh con ra.”
“Trước khi xảy ra chuyện này, cô ấy vừa nhận được thư mời của đoàn diễn tấu hàng đầu nước ngoài. Anh chính là kẻ hủy hoại tương lai xán lạn của cô ấy, là anh hủy đi cuộc đời cô ấy!”
“Anh gọi cuộc điện thoại này không phải để tìm Niệm Niệm sao? Tôi nói cho anh biết, Niệm Niệm vĩnh viễn không quay lại nữa!”
Không chỉ Hứa Niệm Niệm, Lục Lệ Thành nghe xong cũng sững người, nhưng biểu cảm thất thố đó chỉ thoáng qua, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có.
Anh nghiến răng: “Anh có ý gì?”
Hứa Niệm Niệm nắm chặt nắm tay, căng thẳng áp tai lên điện thoại của Lục Lệ Thành. Rõ ràng cô đã dặn đi dặn lại Lâm Thiếu Sâm tuyệt đối không được tiết lộ tin cô đã chết, sao mới hai tháng mà đã vứt lời cô dặn ra sau đầu rồi!
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, sau đó giọng nói hơi khàn của Lâm Thiếu Sâm chậm rãi vang lên.
“Anh đối xử với cô ấy như vậy, còn mong cô ấy quay lại để bị anh ngược đãi sao? Tôi nói cho anh biết, Lục Lệ Thành, sau này Niệm Niệm sẽ đi bất cứ đâu, chỉ là sẽ không quay về bên cạnh anh!”
Dứt lời, anh ta trực tiếp cúp máy.
Hứa Niệm Niệm cuối cùng cũng thở phào một hơi, Lâm Thiếu Sâm vẫn nhớ lời hứa giữa hai người, không hề nói ra chân tướng, chỉ là hơi nặng lời một chút.
Ngốc thật, Hứa Niệm Niệm tự giễu nghĩ, bản thân đã chết rồi còn lo Lâm Thiếu Sâm nói nặng lời, anh nghe xong có thấy không vui hay không.
Lục Lệ Thành vứt điện thoại đi, sắc mặt âm u ngồi trên sô pha. Mỗi khi anh ngồi trên sô pha không làm gì chính là lúc tâm trạng anh cực kỳ tệ.
Ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, cô sớm đã biết tường tận sở thích của anh.
Hứa Niệm Niệm bay tới bay lui bên cạnh anh, trông khá buồn cười. Cô muốn mở miệng an ủi Lục Lệ Thành, nhưng là một sợi hồn phách, cô không làm được gì cả.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Lệ Thành bực bội bắt máy: “Có chuyện gì nói mau.”
Giọng của trợ lý đầu bên kia run cầm cập: “Chủ… chủ tịch, hình như tôi nhìn thấy Liễu tiểu thư.”
Anh cau mày ngày càng chặt: “Cô có bệnh không?”
Trợ lý căng thẳng giải thích: “Không phải Liễu Quân Quân Liễu tiểu thư, mà là Liễu Nguyệt tình đầu của ngài!”
Từ điện thoại Hứa Niệm Niệm biết được, lúc trợ lý của Lục Lệ Thành đến bệnh viện thăm bạn bỗng phát hiện Liễu Quân Quân thường xuất hiện, đi theo cô ta mới biết người nằm trong phòng bệnh là Liễu Nguyệt bị tai nạn xe mất mấy năm trước.
Nghe tin, Lục Lệ Thành vội khoác áo khoác ra ngoài, vì đi quá vội, lúc ra ngoài đầu gối còn bị đập vào góc bàn.
Quả nhiên trong lòng anh, người quan trọng nhất từ đầu đến cuối luôn là Liễu Nguyệt.
Dù Hứa Niệm Niệm không muốn đi theo, do lực hút từ trường, cô chỉ có thể bị Lục Lệ Thành cưỡng ép mang đi.
Xe chạy rất nhanh, đường đi vốn mất nửa tiếng bị giảm hẳn một nửa.
Lúc đến bệnh viện trợ lý nói, thậm chí Lục lệ Thành còn không đợi xe dừng xong đã vội xuống xe.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Liễu Nguyệt đang dựa vào đầu giường gọt táo, thấy Lục Lệ Thành xuất hiện, tay run lên làm đứt tay.
“Lệ… Lệ Thành…”
Máu đỏ tươi nhỏ xuống ga giường, là một màu đỏ chói mắt.
“Tôi nghĩ tôi cần một lời giải thích.”
Lục Lệ Thành lạnh lùng đứng trước giường bệnh, không hề có ý tiến lên.
Thấy bộ dạng này của anh, Hứa Niệm Niệm hơi kinh ngạc.
Anh từng yêu Liễu Nguyệt sâu đậm, vì cô ta mà hận cô nhiều năm như vậy, bây giờ cô ta sống sờ sờ xuất hiện trước mặt anh, sao anh lại trở nên lạnh nhạt rồi.
“Xin lỗi Lệ Thành… Năm đó xảy ra tai nạn xe, em được người nhà đưa ra nước ngoài. Khi tỉnh lại em muốn liên lạc với anh, nhưng anh đã kết hôn với Hứa tiểu thư, em không muốn làm người thứ ba trong chuyện tình cảm của hai người, chỉ có thể vờ như một người đã chết không làm phiền cuộc sống của anh. Hãy tha thứ cho em…”
Bản thân không muốn làm người thứ ba, vậy nên để em gái thay thế? Hứa Niệm Niệm không nhịn được bật cười, nhưng điều này không quan trọng, cái cớ có vặt vẹo tới đâu chỉ cần Lục Lệ Thành tin là được.
Lục Lệ Thành yên lặng đứng ở đó, ánh chiều tà xuyên qua bệ cửa sổ chiếu lên người anh, khiến bóng dáng anh có hơi cô đơn.
Một lúc lâu sau, anh thở dài, hoặc nói là thở phào thì đúng hơn, vì Hứa Niệm Niệm thấy rõ sắc mặt anh có hơi nhẹ nhõm.
“Em còn sống thì tốt.”
Liễu Nguyệt lau nước mắt, đôi mắt chất chứa tình cảm ngân ngấn nước nhìn anh.
“Lệ Thành, chúng ta làm lại từ đầu có được không?”


